Hôm sau, hai người dậy thật sớm, đem những thứ đã chuẩn bị tốt chất lên xe bò. Sau khi ăn điểm tâm, họ hướng về nhà ông bà ngoại.
Trên đường đi, Ngu Thanh không ngừng trò chuyện, líu ríu đùa giỡn để làm mẫu thân cười. Chu Lệ hiểu tâm tư của Ngu Thanh, nên thỉnh thoảng cũng phối hợp cười phụ họa một chút.
Chờ đến thời điểm thích hợp, Chu Lệ mới gọi Ngu Thanh dừng lại.
“Nương, có chuyện gì vậy?”
Chu Lệ vòng ngón tay vào nhau vài lượt, trịnh trọng dặn dọ: “Về chuyện của cha con, tạm thời đừng nói cho ông bà ngoại biết.”
Ngu Thanh nhẹ gật đầu, đồng ý với đề nghị của mẫu thân.
"Con hiểu được. Ông bà đã lớn tuổi, không chịu nổi kích động. Chờ thêm một gian tốt hơn, chúng ta lại từ từ nói.”
Chu Lệ thở phào nhẹ nhõm, ngón tay buông lỏng và gật đầu liên tục.
"Thế mới phải. Tiểu Bảo đã trưởng thành." Chu Lệ vui mừng vỗ nhẹ lên vai Ngu Thanh.
"Có thể gánh vác gia đình này."
Ngu Thanh cười híp mắt, giả vờ gật gù đắc ý nói: "Chưa hẳn đâu, nhưng sau này mọi thứ sẽ tốt hơn."
Chu Lệ mỉm cười điểm vào mũi Ngu Thanh một cái. Nữ nhi sau khi nhảy sông được cứu về, tính cách liền thay đổi. Hiện tại, nàng trở nên rất hoạt bát và nói nhiều hơn.
Chu Lệ rất thích tính cách hiện tại của nữ nhi mình. Không giống mình liền tốt, đi đến đâu cũng không sợ bị thua thiệt.
Hai người tiếp tục xuất phát, rất nhanh liền đến nhà mẹ đẻ của Chu Lệ, Chu Lệ được Ngu Thanh đỡ lấy đi vào. Lần này, ông bà ngoại đều không có ở nhà, chỉ có chị dâu của Chu Lệ, Mã Tuệ, ở đó một mình.
Mã Tuệ vừa nhìn thấy Chu Lệ, sắc mặt lập tức trở nên kém đi nhiều.
“Ngươi lại đến làm gì? Nương lần trước không phải đã cho 2 lượng rồi sao! Nhiều hơn thật không có, Ngu Thanh đến cũng không có…”
Mã Tuệ chưa kịp nói hết câu thì thấy Chu Lệ đang bọc băng gạc ở chân và trên mặt đầy máu ứ đọng.
Mã Tuệ vội vàng xông tới: “Đây là làm sao rồi? Có phải là Ngu Chí Khoan lại đánh ngươi không? Thằng trời đánh đó!”
Mặt Ngu Thanh lúc đầu lạnh xuống, nhưng sau đó thoáng hòa hoãn lại một chút.
Mã Tuệ lâu ngày đã quen với công việc dưới đất, khí lực rất lớn, trực tiếp cõng Chu Lệ đặt lên ghế. Nàng sốt ruột hỏi thăm: “Đã mời đại phu chưa? Ngươi đừng lo về tiền bạc… Không được, không được, ta…”
Mã Tuệ cắn răng, nói tiếp: “Ta sẽ cho!”
Số tiền này vốn là dự định dùng để gửi con trai của nàng đến trường, nhưng với bộ dáng Chu Lệ hiện tại, cũng chỉ có thể sử dụng trước.
Sắc mặt Ngu Thanh lập tức sáng lên, cười hì hì nói: "Mợ đừng lo lắng, con đã mời đại phu, nương đã tốt hơn nhiều rồi.”
Mã Tuệ nghe xong sửng sốt một chút, mới chậm rãi nhẹ gật đầu.
Đối mặt với Chu Lệ, Mã Tuệ còn có thể nói vài câu tàn nhẫn, nhưng khi đối mặt với tiểu bối, nàng lại không biết nói gì. Nàng thở dài: "Tiểu Thanh, đừng trách mợ, trong nhà thật sự rất khó khăn... Nếu có khả năng giúp đỡ, mợ cũng không đành lòng ngươi…”
Mã Tuệ cầm chiếc tạp dề, dụi mắt một cái, Chu Lệ cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Ngu Thanh cười híp mắt, móc khối đường đỏ vừa mua, tách ra một khối nhỏ đưa cho Mã Tuệ, đồng thời cũng cho mẫu thân mình một khối nhỏ.
"Mợ đừng khóc, Tiểu Thanh mời ngài ăn kẹo."
Chu Lệ bật cười, Mã Tuệ mắt hồng hồng ngây người tại chỗ. Ăn đường trong miệng, trong lòng Mã Tuệ càng thêm khổ sở.
"Dùng tiền mua cái này để làm gì! Giữ lại cẩn thận để cho ngươi mua sắm chút đồ tốt không tốt hơn sao! Lấy chồng rồi, tất cả đều phải dùng tiền, ngươi như thế..."
Ngu Thanh cười hì hì cắt ngang lời lải nhải của Mã Tuệ, nũng nịu lắc lắc tay Mã Tuệ: "Mợ, con biết rồi. Con và nương đã mang theo rất nhiều đồ cho các người, tất cả đều ở cửa."
Mã Tuệ càng thêm tức giận.
"Đi đi đi, đều mang hết chúng về đi! Ngươi sắp phải lấy chông, không cho phép tiêu tiền bậy bạ!"
Ngu Thanh thè lưỡi: "Mợ, con không lấy chồng, tiền cũng vẫn còn."
"Ta liền nói ngươi sắp gả…chờ một chút, ngươi nói là không cần lấy chồng? Tiền cũng còn?"
Mã Tuệ kinh ngạc nhìn Ngu Thanh, trong lúc nhất thời không thể tin được.
"Xem như cha ngươi vẫn còn là con người!"
Chu Lệ mỉm cười, chủ động giải thích: "Tiểu Bảo tự mình kiếm được tiền trả nợ. Còn còn dư một ít. Tiểu Bảo nói muốn trả lại cho các ngươi."
Mã Tuệ kinh ngạc há to miệng, nhất thời ngay cả cằm cũng không khép được, lắp ba lắp bắp hỏi lại: "Tiểu Thanh? Tiểu Thanh tự mình kiếm? Không phải nói thiếu 20 lượng sao? 20 lượng mà vẫn còn sao?"
Chu Lệ kiêu ngạo gật đầu, khuê nữ của mình rất lợi hại đi. Đối với người ngoài nàng khó mà nói, nhưng đối với người nhà mình, nàng không nhịn được muốn khoe khoang một chút.
"Đúng vậy."
Không đợi Mã Tuệ phản ứng, ngoài cửa liền truyền đến tiếng la hét.
"Con dâu! Sao lại tiêu tiền bừa bãi như vậy! Tiểu lão hổ sắp đi học rồi! Học phí vừa mới góp đủ, ngươi mua đồ nhiều như vậy làm cái gì?”
Ba người mỉm cười, đi nhanh ra ngoài. Ngu Thanh dẫn đầu, một tay ôm bà ngoại, một tay đỡ lấy ông ngoại.
"Ông ngoại bà ngoại, Tiểu Thanh đến thăm các người đây!"
Lão thái thái đã lâu không gặp Ngu Thanh, nước mắt lập tức rơi, gắt gao níu lấy tay Ngu Thanh.
"Tốt! Tốt! Tiểu Thanh nhi của ta trở về! Lão đầu tử, ta không hoa mắt đấy chứ!"
Ông ngoại bên cạnh cũng nắm chặt tay Ngu Thanh, đến mức cô cảm thấy đau.
"Không có, không có, là Tiểu Thanh nhà ta trở về!"
"Ông ngoại bà ngoại, mau tới xem đồ vật mà con cũng nương đã mua về cho các người——"
Ngu Thanh kéo hai lão nhân (người lớn tuổi) đến bên xe bò: một đống lớn gạo, dầu, lương thực, còn có hai con gà sống và một giỏ trứng gà.
Ngu Thanh đem đường đỏ nhét vào tay bà ngoại. Chu Lệ cũng tiến lên đỡ mẹ già của mình.
"Mua nhiều đồ thế này để làm gì! Trong nhà đã có đủ rồi! Các người nên tiết kiệm một chút..."
Bà ngoại chưa kịp nói hết câu thì bị một giọng nữ bén nhọn cắt ngang.
"Ôi! Nhà lão Chu phát tài nha!"
Một bà thím mập mạp, uốn éo bước tới, con mắt nhanh chóng quét qua đống đồ trên xe, rồi lấy tay chọc vào bao bột mì trắng, và chỉ vào một quả trứng gà.
"Hừ, hôm qua còn nói không có tiền trả chúng ta, hôm nay lại mua một đống lớn đồ vật! Thật sự là mặt dày nha!"
Dứt lời, bà ta vẫy tay gọi những người đứng xa lại gần: "Mau lại đây nhìn xe, lão Chu nhà có thể mua không ít đồ tốt đấy!"
Mấy người phụ nhân xung quang lúc đầu vốn tò mò, hiện tại có cớ đều xông tới toàn bộ.
Họ chỉ trỏ vào đống đồ trên xe bò, thì thầm với nhau.
"Nhà lão Chu này hôm qua còn khắp nơi vay tiền, sao hôm nay lại mua nhiều đồ như vậy?"
"Phải đấy, hôm qua còn cùng ta vay tiền."
"Thật là không tưởng tượng nổi!" Mã Tuệ không thể nhịn nổi nữa.
"Thím Tôn, đây là tất cả đều do Tiểu Thanh mua để hiếu kính cha mẹ ta. Tiền mà ta nợ ta khẳng định sẽ trả ngươi không thiếu một phần!"
Thím mập mạp lập tức xì một tiếng khinh miệt.
"Tốt lắm Mã Tuệ ngươi, thật sự coi ta dễ lừa gạt sao! Chu Lệ những năm qua không mang đồ cầm ra bên ngoài là tốt lắm rồi, giờ ngươi lại nói những lời nói dối như vậy! Ngươi xem chung quanh có người nào tin tưởng ngươi không?”
Những người xung quanh không ai tin vào những gì Mã Tuệ nói.
Chu Lệ lần đầu tiên thẳng lưng đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe, nắm chặt tay mẹ già.
"Nương, ta..."
Lão thái thái đau lòng nhéo tay ệ và an ủi: "Không sao đâu, mọi chuyện qua rồi."
Nhưng cuộc trò chuyện của hai mẹ con lại càng khiến sự bàn tán xung quanh thêm lớn.
"Ta đã nói không thể tin được, ngươi nhìn xem, đâu có vẻ gì là vui mừng."
"Không phải Ngu Thanh đã bị bán sao?"
"Đúng vậy nha, tướng công ta mấy ngày trước bốc hang ở trên bến tàu còn nghe nói."
"Mã Tuệ này thật không thành thật, thiệt thòi trước đó còn tưởng nàng là người trung thực."
Khi thấy âm thanh tranh luận ngày càng lớn, lão thái thái tức giận đến run người, chuẩn bị tiến lên lý luận..
Ngu Thanh giữ chặt lão thái thái, vừa cười vừa nói: "Bà ngoại, đừng tức giận, để tiểu Thanh cùng thím nói chuyện một chút."