Chương 11.2

Tất nhiên, có coi trọng cũng có không coi trọng, không ít thím nương xem thường Ngu Thanh, đều cho rằng tiền Ngu Thanh kiếm được khẳng định không phải là tiền sạch sẽ.

"Ta thấy, Ngu Thanh chắc chắn làm việc gì đó không thể lộ ra ngoài, nếu không thì chính là bán mình cho người khác!"

"Ta cũng nghĩ thế, giống như Nhị Nha."

"Nhị Nha cuối cùng kết cục không tốt, lúc bị kéo về thì trên người toàn nhọt."

"Chúng ta cứ chờ xem thôi."

"Không phải nàng nói muốn mở cửa hàng sao?"

"Với tay nghề của nàng và mẫu thân nàng thì mở cửa hàng cái gì? Thêu hoa à?"

"Chắc không phải đi, nương nàng thêu hoa còn không bằng ta."

"Chẳng lẽ làm ăn uống?"

"Đi đi đi, ngươi đã khi nào ngửi thấy mùi vị thơm ngon từ nhà họ chưa, thịt còn ăn không có đủ tiền mua, làm sao có thể mở tiệm ăn?"

"Chúng ta cứ chờ xem đi, không tin nàng thật sự có thể mở tiệm thành công!"



Ngu Thanh không ngờ rằng cơn giận nhất thời của mình lại gián tiếp ảnh hưởng tới nhiều người như vậy. Nó cũng khiến rất nhiều người chờ đợi để xem mình làm trò cười.

Ngu Thanh vô cùng cao hứng huýt sáo, ngâm nga bài hát khi đi đến nhà trưởng thôn. Nàng muốn mượn xe bò một chút, thuận tiện ngày mai mang Chu mẫu về nhà ngoại.

"Muốn mượn xe? Ngươi cứ lấy đi, gần đây cũng không ai cần dùng đến."

Các con của trưởng thôn và phu nhân ông đều làm chưởng quỹ tại huyện thành, đại nhi tử còn đi làm tại phủ thành. Hai người trong nhà không thiếu ăn thiếu mặc, còn lưu lại trong thôn thuần túy bởi vì có tình cảm với nơi này.

Hai người đều không phải người thích xem náo nhiệt, tự nhiên không biết gì về việc Ngu Thanh kiếm tiền và hôm nay còn náo thật lớn.

Họ đều cảm thấy Ngu Thanh từ nhỏ đã là người đáng thương, nên không nghĩ đến chuyện lấy tiền.

Ngu Thanh làm sao lại không biết ý tứ của hai người.

Ngày thường, khi thu bông hay đánh lúa mạch, trưởng thôn luôn sẵn sàng giúp đỡ, miễn phí cho không ít công việc.

Ngu Thanh từ trong túi lấy ra 1 lượng bạc, giải thích nói: "Thôn trưởng gia gia, ngài cứ nhận đi. Hiện tại Tiểu Thanh có thể kiếm tiền, ngày xưa ngài đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, làm sao có thể để ngài thiệt thòi. Số tiền này coi như Tiểu Thanh hiếu kính ngài."

"Cái này...?"

Thôn trưởng phu nhân còn chưa kịp phản ứng, thì thôn trưởng đã nghiêm túc quan sát Ngu Thanh.

Dáng vẻ của Ngu Thanh không giống như trước.

Thường ngày nàng chỉ lầm lũi theo sau Chu Lệ, quanh năm suốt tháng chẳng nói mấy câu. Giờ đây, nàng lại cười híp mắt, nói năng ngọt ngào, ra tay hào phóng. Có vẻ như nàng thật sự kiếm được tiền.

Thôn trưởng cảm thấy Tiểu Thanh không hề đơn giản.

Một lần rơi xuống nước đã khiến người ta tỉnh táo lại.

Dù vậy, thôn trưởng vẫn không hoàn toàn yên tâm, vì Ngu Chí Khoan, cha của Ngu Thanh, vẫn nổi tiếng là người khó đoán trong thôn.

Thôn trưởng mở miệng hỏi: "Cha ngươi...?"

Ngu Thanh cười tủm tỉm nói: "Ngu Chí Khoan và nương ta đã ly hôn, ông ấy còn để lại cho ta giấy đoạn thân. Ngài có thể giúp xem qua không?"

Đây chính là mục đích thực sự của Ngu Thanh, nàng muốn đem tất cả văn thư ra làm rõ ràng.

Thôn trưởng giật mình, lập tức nhận lấy và xem xét kỹ lưỡng.

Hai phần văn thư không chỉ có ấn tay của Ngu Chí Khoan mà còn có dấu ấn của quan nha.

"Ngươi đã đăng ký ở quan phủ rồi sao?"

"Vâng."

Ngay khi nhận được văn thư từ Ngu Thanh, nàng đã đi một chuyến đến quan nha để đóng dấu và hoàn tất các thủ tục.

"Rất tốt, ta đã hiểu rõ. Văn thư trước hết hãy để ở chỗ này của ta, ta sẽ sao chép một bản. Sau đó, ta sẽ mở từ đường và tách ngươi ra khỏi gia phả."

"Đa tạ thôn trưởng."

Thôn trưởng lúc này mới thu tiền và văn thư vào.

"Lão bà tử, bà dẫn tiểu Ngu Thanh đi mượn xe Khiên Ngưu đi."

Ngu Thanh cười cảm ơn và cáo từ, xem như rõ ràng cắt đứt quan hệ với cha cặn bã từ đây.

Sau khi mượn xe bò, Ngu Thanh trở về nhà. Chu Lệ đã chuẩn bị hầu hết mọi thứ.

"Oa, nương người cũng thật tài giỏi, chuẩn bị mọi thứ gần như hoàn tất."

Chu Lệ liếc nhìn Ngu Thanh, nói: "Chẳng phải ngươi còn lợi hại hơn sao, còn thu thập cả Đại Ngưu thím. Ngươi thử nói một chút…"

"Ai nha, kia không phải là bởi vì bọn hắn nói lung tung hay sao."

Ngu Thanh vội dỗ dàng Chu Lệ, Chu Lệ không nói thêm gì. Hiện tại trong nhà không có nam nhân, nữ nhi mạnh mẽ chút cũng tốt, miễn bị người bắt nạt khắp nơi.