"Ngu Thanh! Ngươi càng ngày càng vô pháp vô thiên, dám nói chuyện như thế với trưởng bối. Giáo dưỡng của người đâu? Còn không mau xin lỗi Lệ Quyên thím (thím mặc áo bông)!"
Lúc này, Ngu lão thái thái thấy Ngu Thanh chiếm thế thượng phong, lập tức phản bác, thuận tiện nhận được sự cảm kích từ Lệ Quyên thím, đắc ý lắc đầu.
Ngu Thanh nhìn hai người như hề diễn trò, không nhịn được cười ra tiếng.
"Ngu lão thái thái, tình huống nhà ta như thế nào ngươi không biết sao? Năm đó không phải ngươi tính toán mẫu thân ta ta thì làm sao mẫu thân ta gả tới đây? Ngày đầu tiên khi gả đến, các ngươi tìm cớ đuổi chúng ta ra ngoài, bây giờ còn muốn làm lão sói vẫy đuôi!"
Ngu Thanh kéo tay áo lên, "Giáo dưỡng của ta dạy ta rằng, đừng cướp tiền của người khác! Phẩm chất của ta cũng không cho phép động thủ mới lão nhân gia! Ngươi cũng đừng cho thể diện mà không cần."
Hai người bị lời nói đanh thép của Ngu Thanh làm choáng váng, lại nhìn dáng vẻ hung hăng của nàng, rất sợ nàng thật sự sẽ đánh người, cùng nhau lui lại hai bước.
Lúc này, thím mặc trang phục màu nâu định đứng ra, Ngu Thanh liền cười lạnh một tiếng.
"Thím, ngươi là người đầu tiên đổ thêm dầu vào lửa, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng chen vào vũng nước đυ.c này nữa. Tiểu tử nhà ngươi theo đuổi ta không phải chỉ một hai năm, nhưng không thích là không thích, dưa hái xanh không ngọt. Ngươi mau chóng tìm nàng dâu khác cho hắn đi! Ta, Ngu Thanh, đời này sẽ chỉ gả cho người mình thích!"
Thím mặc trang phục màu nâu giận đến không có chỗ phát tiết, thấy người xung quanh ngày càng đông, trực tiếp đưa tay định túm tóc Ngu Thanh.
"Lão nương không cho ngươi nói bậy!"
Ngu Thanh cũng không cam chịu yếu thế, đã ngươi động thủ trước thì đừng trách ta không khách khí!
Nàng nghiêng người về sau né ra, chân móc câu, khiến thím mặc áo màu nâu ngã nhào xuống đất, rồi mông mình ngồi lên, làm cho nàng không thể động đậy.
Ngu Thanh còn không sợ phiền phức lớn tiếng hô lên: "Đánh người a, đánh người nha."
Các thím khác muốn tiến lên, Điền Nhạc lập tức giơ cuốc lên, phòng bị những người khác. Ngu lão thái thái thấy tình huống không đúng, vội rút lui, không quay đầu lại mà đi về nhà.
Lúc này, các hán tử (nam nhân) trong ruộng cũng đi tới, "Trời nắng to thế này, các ngươi náo cái gì vậy!"
Thím mặc trang phục màu nâu thấy chồng mình cũng đến, liền gào thét.
"Chủ nhà cứu mạng a, xú nha đầu này đánh người á!"
Nông gia hán tử(người đàn ông nông thôn) Lý Đại Ngưu cau chặt lông mày. Vì ngại mình là trưởng bối lại là nam giới, cũng không tiện trực tiếp động thủ với Ngu Thanh, thuận hỏi: "Tiểu Thanh Tử, có chuyện gì vậy? Có việc thì nói với thúc, sao lại đánh người?"
Ngu Thanh nhìn hán tử, nói: "Đại Ngưu thúc đừng nói vậy, nếu không phải các thím đánh trước, Tiểu Thanh - một cô gái yếu ớt - sao lại phản kích được? Chém gϊếŧ cái gì, Tiểu Thanh ghét nhất đấy ——"
Các nam tử xung quanh đều nhẹ gật đầu, còn không ít thẩm cũng bu lại.
"Chủ nhà, đừng quản nàng, ngày thường nàng đã lắm mồm rồi, hôm nay ta thấy chính các nàng ấy chủ động lại gần."
"Ngu Thanh đáng thương, đã từng nhảy sông, các nàng ấy vẫn không quên tính toán người ta."
Ngu Thanh cười híp mắt, hướng mấy vị thím nói lời cảm tạ, xem ra trong thôn vẫn có người hiểu chuyện.
Lý Đại Ngưu nghe hương thân nói vậy, ngượng ngùng đỏ mặt. Tính tình bà nương nhà mình hắn có thể không biết sao?
"Đàn bà thúi, còn không mau xin lỗi Tiểu Thanh! Tiểu Thanh... Có thể hay không..."
"Có thể ——"
Ngu Thanh không đợi Lý Đại Ngưu nói xong, liền đứng lên.
"Đại Ngưu thúc là người hiểu chuyện, Tiểu Thanh đương nhiên phải nghe ngài ——"
Lý Đại Ngưu cảm kích gật đầu, "Tạ ơn."
Sau đó, hắn quăng ánh mắt về phía thím mặc trang phục màu nâu, quát lớn: "Ta bảo ngươi giúp ta cày đất, ngươi lại đi tìm người ta gây phiền phức! Đi đi, trở về!"
Ngu Thanh thấy các nàng rời đi, liền từ trong ngực lấy ra gói lá cây.
Nếu tất cả mọi người đều thấy rõ thì cũng không cần phải che giấu nữa, nàng thoải mái đưa gói bạc cho Điền Nhạc ngay trước mặt mọi người.
"Thím, người nhận lấy."
Điền Nhạc lúc này mới phản ứng, "Nhiều thêm 1 lượng..."