Tăng 5%? Mức tăng càng ngày càng lớn! Còn có gói quà dành cho người mới trong 7 ngày? !
Suy nghĩ chợt lóe lên, một cái túi Phúc màu đỏ tự nhiên xuất hiện trong đầu nàng. Ngu Thanh nhanh chóng mở nó ra.
Bên trong thế mà lại là: Một bình chất kháng sinh, một bình cồn i-ốt lớn, một túi chanh tử, bí phương* nấu lẩu, bí phương trà sữa, bí phương làm bánh kem, và còn có cả mấy bao băng vệ sinh! (*công thức)
Ngu Thanh tức giận đến mức suýt bật cười. Người ta xuyên qua không phải linh tuyền nuôi dưỡng vạn vật, thì cũng là được đại lão hướng dẫn phát triển.
Sao lại đến lượt nàng không phải là ăn uống thì cũng là đồ dùng? !
Duy nhất nhìn có chút thành ý, cũng chỉ có một bình kháng sinh cỡ bàn tay và một bình lớn cồn i-ốt? !
“Ta phi, hệ thống khốn kiếp, ngươi còn có thể khốn kiếp hơn nữa không?”
Chu Lệ lúc này cuối cùng cũng phản ứng lại, nhưng không hiểu Ngu Thanh đang nói gì, hỏi: “Tiểu Bảo?”
Ngu Thanh lập tức im lặng, dùng hai tay quơ quơ. “Không có gì, không có gì.”
Chu Lệ nhìn Ngu Thanh một cách khó hiểu..
Ngu Thanh nhanh chóng di chuyển ánh mắt, lấy từ trong ngực ra giấy đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Chu Lệ.
“Nương, đây là giấy đoạn thân và thư bỏ vợ mà cha đưa cho người đã mua ta.”
Chu Lệ nhẹ nhàng buông tay, trang giấy rơi xuống đất. Khuôn mặt bà đầy sự chấn kinh, nước mắt từng giọt trượt xuống.
Ngu Thanh thở dài trong lòng, nàng cũng không muốn làm như vậy. Nhưng mẫu thân đối với người cha cặn bã kia vẫn ôm ảo tưởng không thực tế.
Hiện tại trong nhà có bạc, nếu mẫu thân biết rằng cha cặn bã đã bị Mã Định giữ lại làm công, dù cho có táng gia bại sản cũng muốn đi cứu người. Ngu Thanh không dám đánh cược.
Sự tồn tại của cha cặn bã có ảnh hưởng tiêu cực rất lớn đến kế hoạch cứu vớt mẫu thân yêu đương mù quáng. Mà điều khiến Ngu Thanh không thể chịu đựng được nhất, chính là cha cặn bã đã đánh mẫu thân.
Ngu Thanh biết rõ, bạo lực gia đình chỉ có không xảy ra và xảy ra vô số lần. Nàng thật sự không nỡ để mẫu thân bị đánh đến mức không thể đi lại được.
Cho dù có phải trở thành kẻ xấu, nàng cũng hy vọng ít nhất trước khi mẫu thân thật sự tìm được chính mình, bà sẽ không bị ảnh hưởng bởi người cha cặn bã kia.
【Đinh! Cứu vớt mẫu thân: Nhiệm vụ hoàn thành 20%, mời ký chủ tiếp tục cố gắng ——】
Thông báo của hệ thống khiến Ngu Thanh cảm thấy nhẹ nhõm, ít nhất công sức của nàng không phải uổng phí. Mẫu thân thật sự có hy vọng được cứu vớt.
Ngu Thanh cao hứng, lập tức nhặt giấy từ trên đất lên và bỏ vào trong ngực. Nàng kéo tay mẫu thân, nói: “Nương, người nói xem ông ngoại và bà ngoại đã bao lâu không gặp con!”
Sự bi thương trong lòng Chu Lệ bị bộ dáng mẫu thân bà (bà ngoại Ngu Thanh) run run rẩy rẩy đưa tiền cho mình hòa tan.
“À, đúng vậy, chúng ta nên về nhà. Chúng ta có tiền, có thể trả lại cho ông ngoại con, bà ngoại, bọn họ... không dễ dàng.”
Nói xong, bà lấy ra túi, trong đó có 2 lượng bạc
Ngu Thanh đưa toàn bộ số tiền cho Chu Lệ, nói: “Nương, chúng ta không thể đi tay không được, hãy mua thêm trứng gà, gạo, dầu và các thứ cần thiết. Hiện tại chúng ta có tiền, tất nhiên phải hiếu kính ông bà ngoại bọn họ thật tốt.”
“Đúng, đúng.”
“Vậy những việc này có thể giao cho nương đi mua sao? Con sẽ đi tìm Thím Điền, trước đó tiền nàng cho chúng ta mượn không phải bị Ngu Chí Khoan cướp đi sao? Con phải đi một chuyến, không thể để người ta cảm thấy thất vọng, đúng không?”
Chu Lệ lập tức gật đầu nhẹ, “Con đi đi! Những việc này nương có thể chuẩn bị tốt, con đừng lo cho nương.”
Nói xong, Chu Lệ chỉ giữ lại một phần bạc, phần lớn đều trả lại cho Ngu Thanh.
Ngu Thanh mỉm cười.
Lúc đầu, nàng hoàn toàn có thể tự làm xong những việc này. Nhưng nàng muốn để Chu Lệ có việc bận rộn. Một người bận rộn sẽ không còn thời gian để thương tâm. Hơn nữa, nàng nghĩ mẫu thân vần cần có thời gian và không gian riêng cho mình.
“Được, nương, vậy con đi đây. Người từ từ làm, đừng vội vàng.”
“Được. Thím Điền của con có lẽ đang ở trong ruộng.”
“Tốt, nương, con đi đây —— ”
“Đi chậm một chút!”
Chu Lệ nhìn bóng lưng nữ nhi chạy dưới ánh mặt trời, không tự giác nở nụ cười. Bà đột nhiên cảm thấy cuộc sống trở nên sáng tỏ và ấm áp. Không cần phải lo lắng sợ hãi, không cần khóc lóc cãi nhau, ngay cả cơn đau trên người cũng giảm đi nhiều.
Rõ ràng là nhận được bức thư từ bỏ vợ mà bà sợ nhất, lại cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có.
Bà lần đầu tiên cảm thấy... có lẽ... không có chồng...
Thực sự không phải là chuyện ghê gớm...