"Nương! Người muốn làm gì? Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Chu Lệ khóc đến nỗi không thở nổi, "Ny Tử, con coi như không muốn gả, cũng không thể bán thân thể của mình a!"
"Cái gì? Cái gì?"
Chu Lệ đau lòng nhìn Ngu Thanh. Nữ nhi của bà quần áo không chỉnh tề, giống như bị xé rách. Tóc tai thì lung tung ngổn ngang. Bộ dạng này khắp nơi đều chứng thực cho phỏng đoán của bà.
Chu Lệ hung tợn tự đánh mình hai cái, trong lòng càng thêm u oán. Ngu Thanh cũng không kịp giữ chặt mẫu thân, ngược lại bị bà ôm chặt lấy.
"Nương trước đó nói Nhị Nha kia, cũng đột nhiên mang một đống lớn bạc trở về. Về sau mọi người mới biết được đó là tiền Nhị Nha đó phải tiếp khách! Tiểu Bảo a! Là nương có lỗi với con."
Ngu Thanh kém chút không thở nổi, vừa bực mình vừa buồn cười, ôm lấy Chu Lệ. Dỗ như dỗ tiểu hài tử, nàng nói: "Nương của ta ơi, người làm sao không nghĩ con làm việc tốt. Con gái của người không có bán mình, càng không có tiếp khách, con vẫn là hoàng hoa khuê nữ đấy."
Chu Lệ hoàn toàn không tin. Thời gian trước đây, con gái chỉ đi theo mình giặt quần áo và thêu thùa để kiếm chút tiền. Làm sao có thể đột nhiên có nhiều tiền như vậy!!
Tuyệt đối không có khả năng!!
Ngu Thanh thấy thế, đành phải đem cách mình làm sao kiếm được tiền một năm một mười nói ra, tùy ý tạo một cái cớ để cho qua vấn đề hệ thống.
Chu Lệ bên cạnh vừa nức nở vừa lắng nghe.
Sau khi nghe xong cảm xúc trong lòng dần binh tĩnh lại, hài lòng nhìn Ngu Thanh. Chu Lệ vui mừng sờ lấy mặt Ngu Thanh: “Tiểu Bảo thật tuyệt! Nương…Giờ nương có chế.t, cũng có thể…”
Chu Lệ nghẹn ngào nói không nên lời. Ngu Thanh bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Nương, cuộc sống của chúng ta sẽ ngày ngày càng tốt. Người nói chết hay không làm gì vậy.”
Chu Lệ cười, dùng tay lau sạch nước mắt. “Đúng, đúng. Sẽ càng ngày càng tốt. Nương cũng phải sống thật tốt, đợi đến khi thấy ngày con thành thân sinh con, nương cái gì cũng thỏa mãn rồi.”
Ngu Thanh im lặng trợn mắt, hiện đại bị giục cưới, đến cổ đại vẫn bị giục cưới. Thật vất vả mới thu thập xong cha cặn bã, trong ngắn hạn Ngu Thanh cũng không muốn thành thân.
Lúc này, Chu Lệ tâm trạng rốt cục đã yên lòng, nhưng bà vẫn còn lo lắng về Ngu Chí Khoan.
"Chờ một chút, vậy cha con làm sao không cùng con trở về?" Chu Lệ hỏi. Nếu sự tình đã giải quyết, bà đối với tướng công cũng không còn hận nhiều như trước, suy cho cùng vẫn là người một nhà.
Ánh mắt Ngu Thanh tối sầm lại, tuyệt đối không để đem sự thật nói cho mẫu thân biết. Nàng lảng tránh câu hỏi, nói qua vấn đề khác. "Nương, hôm nay con đi trả tiền mới biết được, cha căn bản không có nợ tiền, hắn đem con bán đến thanh lâu chỉ là muốn đổi tiền đánh bạc."
"Cái gì? Không có khả năng!” – Chu Lệ bật dậy, mặt mày nhíu chặt, quên cả cơn đau ở chân.
"Tiểu Bảo! Trước đây dù chúng ta có khổ thế nào, cha ngươi cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bán ngươi. Lần này chắc chắn là hắn bị ép buộc! Không thể nào là hắn tự nguyện!"
Dứt lời liền giữ chặt tay Ngu Thanh: "Tiểu Bảo, nương biết con có oán khí. Nhưng đừng trách cha con, càng không thể vu khống hắn."
Ngu Thanh nghiêm túc nhìn vào mắt mẫu thân, từng chữ từng chữ nhấn mạnh: "Nương! Cha thật không có nợ tiền, hắn nói bậy! Hắn nói vậy vì muốn có lý do chính đáng đem con bán đi thanh lâu."
Dứt lời, nước mắt cũng phối hợp chảy xuống. Lúc này không tẩy não mâu thân thật tốt thì con chờ tới khi nào…
Chu Lệ luống cuống tay chân lau nước mắt cho Ngu Thanh, giọng nói đứt quãng: "Không phải... Nương... Nương không có ý đó."
Ngu Thanh chậm rãi giữ chặt tay bà: "Nương, cha thật không có nợ tiền. Nếu không phải hôm nay Mã Định thiện tâm, chỉ cần con trả bạc liền xong việc, con hôm nay e là đã không về được rồi..."
Chu Lệ nhìn Ngu Thanh, không dám hỏi thêm nhiều. Bà chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ của Ngu Thanh bán mình thì trong lòng đã cảm thấy sợ hãi.
Vì vậy liền chủ động kéo Ngu Thanh lại gần, hát ca dao và nhẹ nhàng vỗ về nàng.
Lúc này, Ngu Thanh mới chậm rãi nói: "Đúng rồi, nương, hôm nay con không thấy cha đâu cả, mọi người đều nói..."
"Ừm?"
"Đều nói cha đã ở thanh lâu một thời gian rất lâu rồi."
Chu Lệ ngừng vỗ về Ngu Thanh, sau đó rất lâu mới bắt đầu vỗ lại.
"Vậy… vậy.. sao?" Giọng nói đầy sự chua xót.
Ngu Thanh lại thêm liều thuốc mạnh, tiếp tục nói: "Còn có cha... có thể đã mang tiền bán con chạy rồi..."
Lần này, Chu Lệ hoàn toàn dừng lại, ngơ ngác ngồi trên giường, ngay cả Ngu Thanh ra khỏi vòng tay của mình lúc nào cũng không biết.
Lúc này, hệ thống vốn im lặng bỗng nhiên vang lên.
【Đinh!】
【Chúc mừng ký chủ, cứu vớt mẫu thân: Nhiệm vụ hoàn thành 10%!】
【Thu hoạch được gói quà lớn dành cho người mới trong 7 ngày.】
Ngu Thanh bị một chuỗi tin tức liên tiếp làm cho đầu óc choáng váng. Rất nhanh, nàng rơi vào trạng thái vui sướиɠ!