“Con gái! Con gái của ta! Mau tỉnh lại đi.”
“Đừng la hét nữa! Xú nha đầu bệnh thế mà làm lão tử tốn mất 2 lượng bạc.”
“Tướng công, ta…”
“Câm miệng! Ta đi vào huyện, không có việc gì thì không được tìm lão tử.”
Người đàn ông phủi ống tay áo, trực tiếp cầm lấy túi tiền để trên mặt bàn, bước ra khỏi túp lều nhỏ cũng không thèm quay đầu lại.
Ngu Thanh cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô cố gắng mở mắt ra liền nhìn thấy một người phụ nữ gầy gò mặc áo vải bố, dùng mảnh vải để quấn tóc đang nhào trên người mình khóc sướt mướt.
Phụ nhân thấy Ngu Thanh mở mắt lập tức mừng rỡ nở nụ cười: “Con gái, con tỉnh rồi? Để nương rót nước cho con."
Nương? Nương gì cơ?
Ngay sau đó có một chiếc bát đã bị mẻ được người phụ nữ cẩn thận từng chút một mang đến. Sau khi Ngu Thanh được uống nước, cảm giác chóng mặt mới từ từ biến mất. Lúc này, trong đầu cô đã hiện dần toàn bộ ký ức của nguyên chủ.
Cô xuyên qua rồi!!!
Thế mà lại xuyên vào không gian cổ đại? Triều đại không có thật??
Cô trở thành một cô nương nông thôn chịu nhiều nhẫn nhục không nói, còn lập tức sắp bị lão cha cặn bã gả cho tên lưu manh trên phố, bồi thường tiền nợ sau khi hắn đánh bạc?
Nguyên chủ hiếm khi mới phản kháng lại một lần, nhưng không ngờ cái giá lớn phải trả lại là tính mạng của mình. Nguyên chủ …nhảy sông tự sát.
Ngay lúc này, trong đầu Ngu Thanh vang lên một tiếng: [Đinh!]
[Chúc mừng ký chủ, kế hoạch giải cứu “não tàn yêu đương” (yêu đương mù quáng) chính thức bắt đầu.]
[Thời gian đếm ngược là 5 ngày, bắt đầu tính từ bây giờ.]
[Ký chủ cần hoàn thành kế hoạch giải cứu não tàn yêu đương cho người mẹ trong thời gian giới hạn để có đủ thời gian sống sót.]
[Đồng thời, khi chủ nhân cứu vớt được càng nhiều “não tàn yêu đương”, các chức năng của hệ thống cũng sẽ được mở ra.]
[Ký chủ cố gắng lên nhé!!!]
Sau một hồi choáng váng, Ngu Thanh đã tự động hiểu được cách sử dụng hệ thống.
"5 ngày?! Sao có thể như vậy được?!"
Nhưng hệ thống lại không hề để ý tới Ngu Thanh.
Thời gian trôi qua từng chút một. Đây là thời gian đếm ngược đến cuộc đời của cô đó. Ngu Thanh quyết định thử thái độ của mẫu thân nguyên chủ trước. Hy vọng sau khi nguyên chủ nhảy xuống sông, vị mẫu thân này có thể thay đổi thái độ (vì đã xuyên qua nên mình sẽ gọi mẫu thân nguyên chủ thành mẫu thân của Ngu Thanh nhé, gọi “nương” cho thân thiết nha).
Thế là Ngu Thanh đáng thương nhìn mẫu thân nói: “Nương, con không muốn lấy chồng.”
“Nhưng cha con…” Trên khuôn mặt người phụ nữ gầy gò đầy khó xử.
"Nương, nếu hắn không phải cha con thật tốt."
Người phụ nữ lập tức bịt miệng Ngu Thanh: "Đừng nói nhảm! Cha con nghe được lại muốn đánh con."
Ngu Thanh thở dài trong lòng, lớn tiếng nói: “Vậy con gái lại đành phải chết thêm một lần nữa!”
Lần này người phụ nữ rõ ràng đã sợ hãi, nước mắt liền không ngừng rơi xuống đất.
"Con đây là muốn mạng nương à! Nếu con không gả đi, cha con... cha con sẽ không sẽ không về được nữa."
Ngu Thanh liếc mắt. Đây không phải…vẫn là đau lòng cẩu nam nhân đó hay sao! Logic này chẳng phải điển hình sao: ngươi chỉ gãy một chân mà Tử Lăng đã mất đi tình yêu.
Con gái nhảy sông tự tử vì phải gả cho một tên cặn mã mà chồng lại không về được?
Người phụ nữ không để ý việc lau nước mắt, nắm chặt tay Ngự Thanh vội vàng giải thích.
"Nương làm sao có thể không thương tiếc con! Nhưng cha con... Nương không thể thấy chết mà không cứu được, cha con là trụ cột của gia đình này."
Nói đến chuyện này Ngu Thanh cảm thấy tức giận liền phản bác: "Nương! Trong nhà này tất cả việc lớn hay nhỏ, có việc nào không phải một mình người lo liệu đâu!"
Ngu Thanh nắm lấy bàn tay người phụ nữ, phía trên đã tê cóng phủ đầy vết khô nứt và vết chai dày: “Người nhìn một chút xem tay mình đã trở thành bộ dáng gì rồi. Cha con mỗi ngày trừ đòi tiền ra thì cũng uống say mèm, thỉnh thoảng còn đánh người đến mức không thể đứng dậy được. Người vì sao vẫn còn đau long cho hắn như vậy?”
Ngu Thanh thật sự không thể nào hiểu được.
Người phụ nữ xoa xoay đôi tay và thận trọng giấu chúng ra sau lưng: “Dung mạo nương không đẹp, năm đó cha con chịu cưới ta, ta rất cảm kích. Hơn nữa, cha con... trước khi cha con đánh bạc cũng đối xử với nương rất tốt."
Ngu Thanh lại nhịn không được than phiền trong lòng. Rất tốt? Thật là rất tốt.
Người cha cặn bã kia quả thực đã đối xử với mẫu thân rất chu đáo và ân cần. Nhưng tất cả chỉ vì trên tay mẫu thân lúc đó vẫn còn một ít của hồi môn dành dụm! Những năm qua, vì trả nợ cho người cha cặn bã, sớm đã dùng hết không còn chút nào , gần như toàn bộ đất đai của gia đình cũng đã bị bán đi.
Năm đầu tiên thành thân, ông nội, bà nội còn có đại bá không thể đợi được liền tìm cớ phân gia và cùng người cha cặn bã đoạn tuyệt quan hệ. Nhưng mẫu thân vẫn dại dột về vay tiền của cữu cữu nhà mẹ đẻ, hàng năm đều nhờ vào tiếp tế của ông ngoại bà ngoại để miễn cưỡng sống qua ngày..
“Lần này cha thiếu bao nhiêu?”
Sắc mặt Ngu Thanh càng ngày càng kém, tình huống so với nàng dự đoán còn tồi tệ hơn. Hệ thống, hệ thống, ngươi thật biết lừa người!
“Cha con còn thiếu 20 lượng bạc. Có điều, Tiểu Bảo con đừng sợ, nương đã hỏi qua rồi. Người đàn ông đó tên Mã Định, tuy ngày xưa hơi thô lỗ nhưng cũng kiếm được không ít tiền, con gả qua đó cũng có thể có được một cuộc sống tốt.”
Nói xong mẫu thân cười lên, nhưng nhìn còn khó coi hơn cả khóc.
“Dù sao cũng tốt hơn khi con ở nhà ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn ngày ngày phải cùng nương đi làm. Cha con….Cha con cũng không dám đánh con nữa.”
"Con gái của ta dung mạo xinh đẹp, là cô nương xinh đẹp nổi tiếng trong thôn. Nếu không phải do nương liên lụy ngươi..."
Ngu Thanh nhìn những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt người phụ nữ trước mặt, lặng lẽ nắm chặt tay mẫu thân mình. Cô mềm lòng.
Mẫu thân tuy rằng quan tâm cha cặn bã nhưng bà cũng thật sự quan tâm đến mình. Ngu Thanh thở dài thật sâu. 20 lượng bạc – đây gần như là thu nhập cả năm của một gia đình.
Vu Thanh cẩn thận suy nghĩ: nhất định trước tiên phải trả hết số tiền nợ đánh bạc, nếu không thì chính mình cũng không hiểu vì sao bị gả ra ngoài, còn nói gì đến việc cứu vớt “yêu đương não tàn”. Tiếp theo, muốn cứu vớt mẫu thân “yêu đương não tàn” nhất định phải cùng lão cha cặn bã ly hôn. Sau đó phải tìm một "công việc" cho mẫu thân, không để bà chỉ quanh quẩn những chuyện trong nhà được. Phải tiếp xúc với nhiều người mới có thể tạo cho mình vòng xã giao riêng. Quan trọng nhất, bà ấy cần tìm thấy giá trị của riêng mình trong cuộc sống.
Nhưng việc cứu vớt “yêu đương não tàn” ngay cả trong thời đại mà thông tin hiện đại rất phát triển cũng là một vấn đề không dễ giải quyết. Hơn nữa, sau cuộc trò chuyện đơn giản, Ngu Thanh rất chắc chắn rằng việc cứu rỗi mẫu thân mình chắc chắn sẽ không hoàn thành trong một sớm một chiều. Nữ nhân ở đây đã quen với “tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử”**. Làm thế nào để có thể giải quyết chuyện đó trong 5 ngày???
(** ở nhà nghe cha, xuất giá theo chồng, chồng mất theo con trai.)
Sau một hồi chải đầu, trong lòng Ngu Thanh đã có một phỏng đoán táo bạo: Có lẽ chỉ khi bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ, mình có thể nhận được sự trợ giúp từ hệ thống? Chẳng phải thường có gói quà tặng dành cho người mới khi bắt đầu trò chơi trực tuyến hay sao. Ngu Thanh do dự một lát, ánh mắt kiên định. Đánh cược! Làm sao lại không đặt cược! Cô không tin, hệ thống đã cố gắng hết sức để đem mình xuyên tới đây, chỉ để mình chết sau 5 ngày?
Sau khi Ngu Thanh suy nghĩ thấu đáo, cô nghiêm túc nói với mẫu thân: "Nương, người đừng lo lắng, con gái nhất định sẽ nghĩ được biện pháp kiếm tiền!" ”
Chỉ cần ngài có thể hợp tác với con để tỉnh táo một chút, một chút thôi là đủ. Xin người!
Mẫu thân lo lắng nhìn con gái mình, cho nghĩ rằng nàng đang nói mê sảng: "Chúng ta giặt quần áo, thêu hoa cho người ta cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong một năm."
Toàn bộ khuôn mặt Chu Lệ tràn đầy hoài nghi, bà lấy đi cái bát trong tay Ngu Thanh, nghĩ rằng con gái mình sau khi nhảy xuống sông đầu óc trở nên không rõ ràng.
"Tiểu Bảo ngoan, con nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, nương nấu cho con chút mì."
Ngu Thanh nhìn người phụ nữ bước nhanh ra ngoài. Chẳng mấy chốc, trong sân đã có khói bếp bay lên. Trái tim Ngu Thanh vô cớ đau nhói, nước mắt không tự giác mà rơi xuống, cảm xúc chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi biến mất không dấu vết. Ngu Thanh biết đó thật ra là cảm xúc thuộc về nguyên chủ lúc trước.
Thật sự, trong thời đại như thế này, có thể có một mẫu thân cưng chiều bảo vệ nguyên chủ như vậy, đúng là hiếm có. Nếu không phải nguyên chủ thật sự tuyệt vọng, e rằng “nàng” cũng sẽ không lựa chọn tự sát...
Nhìn ngôi nhà bốn bức tường trước mặt, Ngu Thanh thề sẽ sống thật tốt! (từ giờ mình xưng “nàng” thay “cô” nhé)