“Hiệu trưởng, chủ nhiệm, các ngài đã tới rồi, người này dùng thuốc cấm, hiện tại đã có kết quả kiểm tra, thỉnh ngài lập tức đuổi cậu ta ra khỏi trường học.” Phương Tuấn vừa thấy họ liền chỉ vào Diệp Hàn Sương liền nói.
Bùi Hiền sắc mặt vẫn không đổi, thanh âm hiền hoà: “Trò ấy không có dùng thuốc cấm.”
Phương Tuấn: “Sao có thể?”
Những người khác cũng kinh ngạc vểnh lỗ tai lên nghe.
Người này là song 0, còn không có dùng thuốc cấm lại có thể đánh thắng đàn anh song A?
Phương Tuấn hoàn toàn không tiếp thu sự thật này, lại lần nữa nói: “Hiệu trưởng, cậu ta...”
“Phương Tuấn.”
Chủ nhiệm Tất dứt khoát đánh gãy lời hắn muốn nói, sắc mặt không vui:
“Trò đang ở nghi ngờ phán định của các thầy sao? Thua không tính là việc gì lớn, cũng không mất mặt, trên chiến trường thắng thua chưa bao giờ là định số, nhưng thua mà không tự thân tìm nguyên nhân ngược lại trách tội người khác, trường học không có dạy trò như vậy, các thầy cũng không có dạy trò như thế.”
Phương Tuấn hơi hơi hé miệng, đối diện với vẻ mặt nghiêm khắc của chủ nhiệm Tất, hắn đành phải ngậm miệng lại, trong lòng lại cực kỳ không cam lòng.
Sao có thể có kết quả như vậy, đừng nói hiện tại không có, từ xưa đến nay cũng không có loại kết quả này.
Bọn họ nhất định là đang thiên vị Diệp Hàn Sương!
Cậu ta chẳng qua là trong nhà có tiền, còn không phải chỉ là phế vật thôi sao.
Chủ nhiệm Tất nhíu mày, sắc mặt của Phương Tuấn hắn vừa nhìn liền hiểu, nội tâm lắc đầu, thật quá không ổn trọng, tính tình nóng nảy, nếu là lên chiến trường, chỉ sợ...
“Được rồi, các trò đều giải tán đi, đừng vây quanh ở này, nên đi thí nghiệm thì đi thí nghiệm, ngày mai sẽ bắt đầu huấn luyện cho học sinh mới, hy vọng các trò có thể lấy được một thành tích sáng mắt cho bản thân mình.”
Bùi Hiền cười ha hả hoà giải, lại vỗ vỗ bả vai của Phương Tuấn: “Tương lai còn rất dài, không cần so đo cái trước mắt, hãy nhìn về phía trước.”
Lại chuyển sang nhìn Diệp Hàn Sương, tươi cười càng thêm ôn hòa: “Có đôi khi con số cũng không đại biểu tất cả, chúng nó tồn tại là hợp lý, lại không phải tuyệt đối, hết thảy đều quyết định bởi tự bản thân của mình.”
Diệp Hàn Sương ánh mắt hơi lóe, cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Cảm ơn hiệu trưởng dạy bảo, học sinh nhớ kỹ.”
Diệp Hàn Sương lại nhìn về phía người đang hận không thể một ngụm cắn chết cậu, nói: “Đàn anh, cùng nhau nỗ lực nha.”
“Mày!”
Phương Tuấn tức muốn chết, nếu không phải bị bạn bè hai bên đè lại thì hắn đã sớm xông lên đánh cái tên chết tiệt này.
Diệp Hàn Sương cười nhạo một tiếng, không lại nhìn hắn, cậu nói với Ninh Tất: “Tất Tất làm thí nghiệm chưa, chúng ta đi thôi.”
“Thí nghiệm, đi đi đi.” Ninh Tất lập tức chạy tới, lôi kéo Diệp Hàn Sương liền đi.
Diệp Hàn Sương gật đầu với hiệu trưởng và các thầy, cùng đi hắn rời khỏi đây.
Ninh Tất khí thế hừng hực vừa đi khỏi tòa nhà liền uể oải ỉu xìu, lo lắng nhìn bạn cùng phòng: “Sương Sương, ngày mai huấn luyện thì phải làm sao bây giờ, cậu không có bất luận năng lực gì để tự bảo vệ bản thân, lỡ như gặp gỡ phải đồng đội khó tính thì sao, vậy thì quá khó khăn.”
Trường quân đội, thật chú trọng thực lực vi tôn.
Quá yếu, cho dù là cùng một đội cũng sẽ bị xa lánh.
Diệp Hàn Sương sờ sờ cằm, kêu lên trong đầu: “Tổ tông, lão tổ tông, Thủy Hoàng ba ba, ngài có đó sao? ”
Tần Thủy Hoàng đỡ trán: “Nói.”
Diệp Hàn Sương nghe được đáp lại, trong lòng vui mừng: “Tổ tông, ngài nghe được con đang nói đúng không, cháu trai của ngài sắp gặp họa, ngài lão nhân gia thật sự không nói một câu gì đó hoặc làm chút gì đó sao?”
“Ngài xem xem, người ta là người ngoài mà còn quan tâm con như vậy, ngài là tổ tông của con nha, ngài không cho cháu trai một vài bảo bối gì đó thật à, tỷ như long nè, phượng nè vân vân mây mây, con không kén chọn đâu..”
Tần Thủy Hoàng: “...”
“A.”
-----------
Vở kịch nhỏ.
Sương Sương: “Ai, khổ sở, bị tổ tông chê.”
Tần Thuỷ Hoàng: “Trẫm không được ghét bỏ sao?”
Sương Sương tủi thân: “Nhưng con chỉ nhắc chút ít yêu cầu nhỏ như thế thôi mà.”
Tần Thuỷ Hoàng: “Làm người đi con.”
Sương Sương: “Tổ tông, con hoài nghi ngài đang mắng con.”
Tần Thuỷ Hoàng: “Không cần hoài nghi, chính là đang mắng con.”
...o(╥﹏╥)o