Chương 6: Không phải shi*t thì cũng là ph*n

Chết tiệt?

Cứt, ra cứt rồi?

Mẹ nó, đó là những tạp chất mà ông đây tẩy tinh phạt tủy đẩy ra, vậy mà cũng liên tưởng được, quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, anh em của Tô đại thiếu gia đúng là nhân tài đặc biệt mà.

Mặt Tô Thương tối sầm lại nói: "Cút cmn cậu đi, ai bảo cậu đó là cứt chứ?"

"Vàng vàng vậy không phải là cứt sao? Tô đại thiếu gia, anh đừng giả bộ nữa, đừng hòng gạt được tôi."

Vương Phú Quý nhanh chóng tiến đến trước mặt Tô Thương, kích động hỏi: "Tô đại thiếu gia, nhanh nói cho tôi biết anh đã uống thuốc gì vậy, háo hức quá đi tôi cũng muốn thử."

Vương Phú Quý sau khi vào phòng, cũng không đóng cửa lại, lúc này ở cửa có rất nhiều người đang vây lại xem.

Tô Thương cảm thấy rất mất mặt, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vương Phú Quý, sau đó quay người lại nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh, dặn dò nói: "Ông là giám đốc ở đây đúng không, tôi muốn giải thích một chút, cái thứ ở trên giường không phải là cứt, ông phải tin tôi."

"Được...được rồi, tôi chắc chắn là tin lời của Tô đại thiếu gia." Giám đốc nhỏ giọng đáp lại.

"Ừm, cám ơn sự tin tưởng của ông."

Điều này khiến cho trong lòng của Tô đại thiếu gia rất là thoải mái, càng nhìn vị giám đốc này càng cảm thấy thuận mắt, anh thản nhiên nói: "Nếu đã như vậy thì ông nhanh chóng giải tán mọi người đi, đừng đứng chắn ở cửa nữa."

"Không vấn đề gì, chỉ là...Tô đại thiếu gia, câu lạc bộ chúng tôi có quy định, không được ngược đãi nhân viên, lần sau anh nhẹ tay một chút, nếu không tôi không biết giải quyết như thế nào." Vị giám đốc lấy hết dũng khí nhẹ giọng nói.

"Ha ha, Tô đại thiếu gia thật lợi hại mà, chơi đùa cũng quá điên cuồng rồi."

"Tô đại thiếu gia là đệ nhất dũng mãnh, không phục cũng không được mà."

"Tô đại thiếu gia, có thể truyền thụ một ít kinh nghiệm không, tôi cũng muốn khỏe như anh."

Đám người vây quanh đang nháo nhào lên chế giễu.

"Mẹ nó, nói cả buổi trời mà ông vẫn không chịu tin ông đây, trong đũng quần dính nước tương, không phải cứt, ông đi chết đi!"

Sắc mặt Tô Thương càng tối sầm lại, dứt khoát không giải thích nữa: "Đúng, ông đây lợi hại như vậy đó, cút xéo hết cho tôi!"

Nhìn thấy Tô đại thiếu gia nổi trận lôi đình, tất cả những người đang có mặt bao gồm cả vị giám đốc kia toàn bộ đều vắt giò lên cổ chạy trối chết.

"Tô đại thiếu gia, dám làm dám chịu, quang minh lỗi lạc, vậy mới tốt chứ, người làm em anh như tôi cảm thấy vô cùng tự hào." Vương Phú Quý vô cùng vui mừng hân hoan.

"Cậu câm cái miệng lại cho tôi!"

Tô Thương nhìn chằm chằm Vương Phú Quý, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, lạnh giọng hỏi: "Vương Phú Quý, mười ngày trước cậu đã ở đâu khi tôi lái xe ủi san bằng trường học, thường ngày cậu luôn như hình với bóng với tôi, tại sao hôm đó lại không cùng tôi san bằng trường học?"

"Ồ f*ck!"



Ai ngờ, Vương Phú Quý nghe vậy liền nhảy dựng lên, hét to: "Tô đại thiếu gia, anh vậy mà không biết xấu hổ lại còn đi hỏi tôi sao, ngày đó không phải tôi còn đang đi chùi đít* cho anh sao, anh thật sự đã quên rồi hay là muốn qua cầu rút ván?"

* ý là nói đi xử lý dọn dẹp những hậu quả của người khác gây ra.

"Nói rõ xem nào, rốt cuộc là chuyện gì!" Tô Thương nhíu mày nói.

"Chết tiệt, nói thì nói, nghiêm túc như vậy làm gì chứ."

Vương Phú Quý tiếp tục nói: "Ngày hôm đó một tài xế lái xe ủi đột nhiên bị đau bụng tiêu chảy, tôi vốn định tự mình lên lái."

"Kết quả là Lý Kỳ Kỳ vác theo cái gậy bóng chày đến kiếm chuyện với anh, anh bị dọa cho mặt trắng bệch ra, kêu tôi nhanh chóng đi đối phó với cô ta."

"Tô đại thiếu gia, anh xem mặt của tôi xem, bây giờ vẫn còn bầm xanh đây nè, không có công lao cũng có khổ lao chứ." Vẻ mặt Vương Phú Quý tràn đầy uất ức nói.

Lý Kỳ Kỳ?

Trong đầu Tô Thương có chút ấn tượng, cô gái này là nhị tiểu thư của nhà họ Lý.

Chị gái cô ta là Lý Nguyệt, là vị hôn thê được chỉ hôn của Tô đại thiếu gia.

"Lý Kỳ Kỳ kiếm tôi làm gì, tôi với cô ta có thù oán gì sao?" Lúc này, Tô Thương mới vội vàng hỏi.

"Chết tiệt, trước ngày san bằng trường học một ngày, anh chuốc thuốc mê chị gái cô ta rồi dâng cho Triệu Văn Bân, anh nói xem anh với cô ta có thù oán gì không?"

Chuốc thuốc mê vị hôn thê của mình rồi đem cho người khác?

Tô Thương nhớ lại rồi, mẹ nó, tên ngốc Tô đại thiếu gia này thật sự làm ra những chuyện này.

Nguyên nhân là anh cùng với tam thiếu gia nhà họ Triệu là Triệu Văn Bân cá cược đấu chó với nhau, cuối cùng Tô đại thiếu gia thua đến sạch qυầи ɭóŧ, rồi dưới sự khıêυ khí©h của Triệu Văn Bân, nhất thời đầu óc nóng lên liền đem Lý Nguyệt ra đánh cược.

Kết quả không ngoài dự đoán, Tô đại thiếu gia thua thảm hại.

Con người Tô đại thiếu gia không có ưu điểm gì đặc biệt, chỉ là có chơi có chịu, đêm đó liền hẹn Lý Nguyệt ra gặp mặt, sau đó chuốc thuốc mê rồi giao cho Triệu Văn Bân.

Cũng may ngay thời khắc then chốt thì Lý Kỳ Kỳ tới, mang Lý Nguyệt đi.

Tô đại thiếu gia ngay khi nhìn thấy tình hình không ổn liền lập tức trốn đi, may mắn thoát nạn, nhưng mà ngay lúc đi san bằng trường học, Lý Kỳ Kỳ đột nhiên tìm đến tận nơi, muốn thay chị gái cô ta dạy dỗ Tô đại thiếu gia.

Dưới tình hình đó, Tô đại thiếu gia chắc chắn không thể gặp mặt Lý Kỳ Kỳ được, cho nên mới sai Vương Phú Quý đi đối phó.

Sau khi Vương Phú Quý rời đi, anh tự mình lái xe ủi từ đó liền bị đống xà bần xây dựng nhấn chìm.

"Nếu như Lý Kỳ Kỳ không tới, thì chính là Vương Phú Quý lái xe ủi rồi, vậy người chết chính là cậu ấy."

"Mà Lý Kỳ Kỳ là một nhân tố không kiểm soát được, người bày ra thế cục này sẽ không ngu ngốc mà hại chết chính mình, Vương Phú Quý có thể được loại trừ ra khỏi diện nghi vấn."

Phân tích tới đây, Tô Thương mới thu hồi lại hơi thở lạnh lùng của mình.



"Tô đại thiếu gia, đừng nói nhiều lời vô ích nữa, cha tôi sẽ đánh chết tôi mất, hiện tại chỉ có anh mới có thể cứu được tôi, tôi đã giúp anh ngăn Lý Kỳ Kỳ lại, chịu một trận đòn thừa sống thiếu chết, anh không thể qua cầu rút ván chứ."

Ngay lúc này.

Vương Phú Quý đang ôm chặt lấy cánh tay của Tô Thương, giống như đang nắm chặt lấy nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng vậy.

"Hai người đàn ông mà ôm nhau cái gì chứ, buông tay ông đây ra."

Tô Thương hất tay Vương Phú Quý ra, sau đó lại dò hỏi: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi, cha cậu sao lại muốn đánh cậu?"

"Ông ta biết là tôi giúp anh liên hệ với bên xe ủi, xém chút hại chết anh rồi, cho nên ông ta cứ bắt buộc phải đánh chết tôi để bồi thường cho anh."

Vương Phú Quý khóc sướt mướt nói: "Tô đại thiếu gia, chúng ta cũng là anh em tốt mặc chung một cái qυầи ɭóŧ, lẽ nào anh thấy chết mà không cứu chứ."

"Hổ dữ không ăn thịt con, cậu sợ cái gì chứ, cha cậu cũng sẽ không thật sự đánh chết cậu."

"Tô đại thiếu gia, tôi không giống như anh, là con trai độc tôn trong nhà, anh còn có một chị gái cưng chiều hết mực, cha anh mà muốn đánh anh, thì chị gái anh sẽ đấm lại hai đấm để báo thù cho anh."

Vương Phú Quý kể khổ: "Dưới tôi còn có hai em trai, thành tích học tập cùng các phương diện khác đều tốt hơn tôi, trong mắt cha tôi thì tôi chính là tài liệu dạy học phản diện, ông ta mà đánh tôi thì sẽ không nương tay chút nào, chỉ cần xắn tay áo lên là đánh thôi."

"Cậu thật đáng thương mà, nói đi, như thế nào thì tôi mới có thể giúp cậu được." Tô Thương cười nói.

"Cha tôi từng là phó quan của cha anh, ông ta đặc biệt tôn kính anh, hơn nữa anh cũng là người bị hại, anh gọi điện cầu xin giùm tôi thì cha của tôi chắc chắn sẽ nể mặt anh."

Vương Phú Quý lấy điện thoại ra, ánh mắt khẩn cầu nhìn Tô Thương.

Tô Thương cũng không từ chối, bấm điện thoại gọi điện cho cha của Vương Phú Quý.

"Thằng nhãi con, ngươi chạy đi đâu rồi hả, có cút về ngay cho ông đây không, điều hay ho thì không học lại đi san bằng trường học với Tô đại thiếu gia, đây không phải điều mấy thằng ngu ngốc thường làm hay sao, trường học chọc giận gì mày sao?"

"Bây giờ thì tốt rồi, ngày khai giảng bị lùi lại rồi, không đúng, trường học người ta đã xóa tên trên bộ giáo dục luôn rồi, hàng ngàn học sinh không có cách nào tiếp tục học tập, ông đây coi thường nhất chính là cái loại ngu ngốc như mày, tự mình không muốn học tập, còn đi quấy rầy người khác học tập..."

Ngay khi điện thoại được kết nối, tiếng gầm gừ bực tức của Vương Bảo Toàn từ bên trong vọng tới.

"Khụ." Tô Thương hắng giọng một cái, rồi ngắt lời nói: "Chú Vương, cháu là Tô Thương."

"Tô...thì ra là Tô đại thiếu gia à, cậu gọi tên ta là được rồi, tiếng chú Vương này thật không dám nhận." Trong nháy mắt Vương Bảo Toàn liền thay đổi thái độ, một mực cung kính nói.

"Ừm, Vương Bảo Toàn, tôi gọi điện là muốn làm rõ một chút, liên quan đến việc san bằng trường học, đều là chủ ý của tôi, Vương Phú Quý không có liên quan gì cả."

Tô Thương đi thẳng vào vấn đề: "Bây giờ tôi cũng đã tỉnh rồi, cũng đã hồi phục rồi, chú đừng trách cậu ấy nữa."

"Được rồi, được rồi, Tô đại thiếu gia, trường học bị cậu san bằng thật đẹp mắt mà, cậu thật là một người có chủ kiến, có tư tưởng, cái trường học chết tiệt kia như cái l*иg chim vậy, cả ngày giam giữ hết thanh xuân của đám thanh niên nam nữ kia, tôi sớm đã muốn san bằng nó rồi."

Vương Bảo Toàn tiếp tục nịnh nọt nói: "Tôi đã biết thằng nhãi con Vương Phú Quý không thể làm ra mấy chuyện phá huỷ trường học vì lợi ích của học sinh được, Tô đại thiếu gia, cậu có rảnh thì dạy dỗ nó thêm, để nó ở bên cạnh cậu học hỏi nhiều vào."