Đứa con trai bất tài?
Cháu trai của tôi? `
Mẹ kiếp, cái này giỡn có hơi quá rồi nha!
Tô Thương sau khi phản ứng lại, liền vội vàng nói: "Anh cả, muộn thế này rồi, con trai anh chắc đã nghỉ ngơi rồi, sau này có cơ hội thì lại cùng nhau ăn bữa cơm vậy."
"Cái đồ bỏ đi đó, hơn bốn mươi tuổi rồi mới chỉ là cảnh giới Hóa Kình thôi, làm gì còn mặt mũi mà nghỉ ngơi chứ."
Tô Kiền Khôn vô cùng khinh thường con trai của mình, nói tiếp: "Hơn nữa, em trai à, em là chú của nó, có muộn hơn nữa thì nó cũng phải đến đây chào hỏi em."
Trong lòng Tô Thương cười khổ, nhưng ngoài mặt thì cự tuyệt nói: "Anh cả, thôi được rồi, em chưa chuẩn bị quà, gặp con anh thì cũng phải có chút quà chứ, lần sau gặp đi."
"Có quà hay không không quan trọng, em chịu gặp tên bỏ đi đó thì chính là món quà tốt nhất rồi."
Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Còn nữa, em trai, em đừng có mở miệng là con trai anh con trai của anh nữa, nó là con trai của anh thì cũng là cháu trai của em, đừng có xa cách như vậy."
"Cháu trai của em...được rồi, anh cả."
Tô Thương xoa xoa mũi, rồi nói: "Đừng kêu cháu em qua nữa, tối nay chúng ta ăn chút gì là được rồi."
Nhưng mà.
Lúc Tô Thương đang nói thì Tô Kiền Khôn đã gọi điện cho Tô Thần Binh rồi, ông ấy thản nhiên nói: "Thần Binh, cha đến nhà hàng rồi, trong vòng nửa tiếng con phải xuất hiện trước mặt cha, cha giới thiệu cho con một vị trưởng bối."
Nói xong, Tô Kiền Khôn tắt điện thoại, rồi lại nhìn sang Tô Thương khẽ cười nói: "Em trai à, anh đã gọi cho con anh rồi, em đừng từ chối nữa, tối nay gặp mặt cũng tốt, tránh sau này vô tình gặp nhau lại không nhận ra."
"Được thôi."
Việc đã đến nước này, Tô Thương chỉ đành nghe theo.
Tô Kiền Khôn vô cùng thông minh, điều này anh biết rất rõ, dù cho tính mạng của mình có dài lâu hơn nữa thì cũng chẳng còn sống được bao nhiêu năm, quan hệ giữa Tô Huyền Thiên và nhà họ Tô sau này cần phải có Tô Thần Binh duy trì.
Cho nên, Tô Kiền Khôn mới vội vàng giới thiệu con trai của mình với Tô Huyền Thiên.
Tiếp theo đó, thì các món ăn lần lượt được bưng lên.
Tô Kiền Khôn và Tô Huyền Thiên không khách sáo mà vừa ăn vừa đợi Tô Thần Binh.
"Em trai, anh có quen biết với chủ nhà hàng này, ở đây có bốn bình rượu trắng là Quốc Diều trăm năm, hôm nay chúng ta uống một bình đi." Tô Kiền Khôn cười nói, rồi rót đầy một ly cho Tô Thương.
"Được thôi, anh cả, ly này là em kính anh." Tô Thương cũng không cự tuyệt, cầm ly rượu lên một hơi uống cạn.
"Tửu lượng của em trai thật tốt."
Tô Kiền Khôn cũng uống cạn một ly, không khỏi khen ngợi, sau đó lại rót đầy ly nữa.
Cứ như vậy, rất nhanh hai người đã uống hết hai bình Quốc Diều trăm năm hơn năm mươi độ.
"Em trai, em đúng là uống rượu giỏi thật, uống gần một lít rồi mà mặt cũng không đỏ." Tô Kiền Khôn có hơi ngà ngà say nhưng ý thức vẫn còn rất tỉnh táo.
"Ha ha, anh cả, em trước giờ uống rượu thì mặt không có đỏ nhưng mà em có chút say rồi."
Tô Thương cười nói, giả bộ có chút say, nhưng thực tế anh vẫn vô cùng tỉnh táo.
Bởi vì lúc nãy rượu vừa vào tới miệng thì đều bị anh dùng linh khí luyện hóa hết rồi, rượu vào đến miệng đều bốc hơi vào không khí, đừng nói là một lít, cho dù là mười lít, trăm lít thì anh cũng sẽ không say.
"Mới có chút say, xem ra là em trai còn có thể uống tiếp được nữa, nào, em trai, chúng ta tiếp tục uống."
Tô Kiền Khôn rót số rượu còn lại vào trong ly Tô Thương, nhưng chưa rót đầy thì trong bình đã hết rượu rồi.
Ông ấy chuẩn bị đứng dậy đi lấy rượu thì ngay lúc này một chiếc Rolls- Royce màu đen chạy nhanh đến dừng ngay trước nhà hàng.
Sau đó.
Tô Thần Binh bước xuống chiếc Rolls-Royce, rồi vội vàng chạy đến, cung kính đứng bên cạnh Tô Kiền Khôn, chào hỏi: "Cha."
"Thần Binh, con đến thật đúng lúc." Tô Kiền Khôn ngồi xuống, sau đó nói: "Đi, đem hết số rượu cha gửi ở đây ra đây."
"Vâng."
Tô Thần Binh nghe theo rồi đi xuống nhà hàng lấy thêm hai chai Quốc Diều trăm năm lên, sau đó lại liếc nhìn sang Tô Huyền Thiên ở bên cạnh, nhíu mày quan sát.
"Nhìn cái gì mà nhìn, cậu ấy chính là trưởng bối mà cha đã nói trong điện thoại."
Tô Kiền Khôn nhìn thấy như vậy liền nghiêm khắc nói: "Thằng nhãi, ngẩn ra đó làm gì, còn không mau gọi chú !"
"Chú..."
Tô Thần Binh nhìn Tô Thương, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc, có chút nghĩ không ra, nghi ngờ nói: "Cha, cha có lầm không vậy, cậu ấy so với con cũng không chênh lệch bao nhiêu, sao lại là trưởng bối của con?
"Cha cùng với cậu ấy kết nghĩa anh em rồi, bây giờ cậu ấy là em trai của cha, cha chính là anh cả của cậu ấy, con đương nhiên phải gọi cậu ấy bằng chú rồi." Tô Kiền Khôn giải thích.
"Cha, cha uống say rồi, cứ tùy ý kéo một người ở trên đường lại kết nghĩa, cha theo con về nhà đi."
"Cút!"
Tô Kiền Khôn hất tay con trai mình ra rồi nghiêm khắc nói: "Cái đồ bỏ đi này, mày mù hả, vị này chính là thiếu niên đã gϊếŧ Tiếu Diện Phật, Tô Huyền Thiên."
"Tối nay cha ở chợ đen Cửu Môn, vừa gặp cậu ấy như đã quen từ lâu, cho nên mới kết nghĩa anh em."
Tô Kiền Khôn trách mắng: "Mau gọi chú, đừng chọc cha tức lên."
Tô Huyền Thiên!
Nghe đến lời này, Tô Thần Binh giật hết cả người, ánh mắt nhìn Tô Thương không giống lúc nãy nữa.
Ban đầu ông ấy cứ tưởng Tô Thương là một người bình thường thì gọi chú cái gì chứ, chắc chắn là do cha mình uống say rồi, toàn nói mấy lời say rượu, cho nên không có ấn tượng tốt với Tô Thương, thậm chí còn cảm thấy cha mình đúng là ngốc.
Nhưng mà sau khi biết được thân phận của Tô thương thì trong lòng Tô Thần Binh lại run lên, ánh mắt từ chán ghét liền chuyển thành cung kính, đồng thời trong lòng nhất thời vô cùng khâm phục tài trí nhìn xa trông rộng của cha mình.
"Vậy mà cha và Tô Huyền Thiên lại kết nghĩa rồi, ha ha, kết nghĩa rồi thì tốt!"
"Như vậy thì mối quan hệ giữa nhà họ Tô và Tô Huyền Thiên đã được nâng lên một bậc rồi, sau này ai dám động vào nhà họ Tô thì cũng phải suy nghĩ lo lắng về hai vị tông sư của nhà họ Tô trước."
"Cha mình đúng là nhìn xa trông rộng, không hổ là rường cột của nhà họ Tô!"
Tô Thần Binh hết sức vui mừng, trên mặt không tự chủ được mà nhoẻn cười.
"Tô Thần Binh, gọi chú đi!" Lúc này, Tô Kiền Khôn nổi giận rồi.
Tô Thần Binh chớp mắt liền phản ứng lại, sau đó nhìn sang Tô Thương vội vàng cung kính nói: "Chú."
Cha gọi mình là chú?
CMN!
Tôi một lòng làm con của ông, ông lại muốn làm cháu của tôi?
Như vậy hợp lý không?
Cái này không hợp lý mà!
Tô Thương không dám nhận, thế là cười nói: "Ông chủ Tô, ông lớn hơn tôi nhiều như vậy, có thể làm cha tôi luôn rồi, chúng ta vẫn cứ làm theo cách riêng đi, ông không cần thiết phải..."
Nhưng mà, Tô Thương còn chưa nói hết câu thì đã bị Tô Thần Binh cắt ngang, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tô Huyền Thiên, như vậy không được, cậu là anh em kết nghĩa của cha tôi, như vậy đã là trưởng bối của Tô Thần Binh tôi, quy tắc là quy tắc."
"Chú Huyền Thiên, nào, cháu kính chú một ly, cháu uống rồi, chú cứ tùy ý là được."
Vừa nói, Tô Thần Binh vừa mở chai rượu ra rót đầy cho mình, rồi một hơi uống cạn ly.
"Cái này..."
Tô Thương mặt tràn đầy khó xử, thật chưa từng nhìn thấy ai lại vội vàng nhận con trai làm chú như vậy bao giờ.
"Chú Huyền Thiên, hôm nay nếu như chú không nhận cháu thì cháu cứ uống tiếp."
Tô Thần Binh thấy Tô thương chưa đồng ý liền rót thêm một ly nữa, uống một ngụm thật to.
Hai ly vừa xuống tới bụng thì Tô thần Binh bắt đầu hơi ngà ngà say, biểu tình càng lúc càng khó coi.
"Em trai, đứa con trai này của anh có hơi bướng bỉnh, em đồng ý với nó đi, nếu không nó thật sự sẽ uống tiếp đó." Tô Kiền Khôn nói.
Cha à cha.
Con cũng là vì sức khỏe của cha, sau này cha biết rõ chuyện rồi thì cũng không thể đánh con nhé.
"Haiz, được rồi."
Tô Thương ra vẻ khó xử, nhưng cuối cũng chấp nhận đứa cháu trai Tô Thần Binh này.