Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 36

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Nguyệt: Tô Thương, anh khiến người khác ngạc nhiên đó!

“Anh...anh trai!”

Sau khi nhìn rõ ngoại hình của Tô Thương, sắc mặt Tô Cảnh Hàm đột nhiên tái mét, kinh hoàng khác thường, tự lẩm bẩm một mình nói: “Sao, sao lại là anh...

“Ha ha!”

Đôi mắt sắc bén của Tô Thương, cười lạnh nói: “Tô Cảnh Hàm, cậu quên tôi vừa mới nói gì rồi à, tiếng anh trai này tôi xấu hổ không dám nhận!”

“ Tô Thương!”

Tô Cảnh Hàm biết bản thân đã bị vạch trần, không hề giải thích gì nhiều mà cười một cách độc ác nói: “Cho dù anh biết tất cả những chuyện này đều là do tôi làm thì đã làm sao nào, không có chứng cứ, ai sẽ tin anh chứ?”

“Tôi không cần bất kì ai tin tôi, bởi vì tối nay chính là ngày chết của cậu .”

Tô Thương giọng điệu lạnh lùng nói: “Đối với những người muốn gϊếŧ tôi, từ trước tới giờ tôi đều không nể tình, cậu cũng không phải là ngoại lệ!”

"Nhưng trước đó, tôi nhất định phải tra tấn cậu, nếu cậu nói cho tôi biết ngươi gửi nhắn tin nhắn cho cậu là ai, có lẽ có thể chịu đau khổ ít một chút." Tô Thương uy hϊếp nói.

“Ha ha.”

Tô Cảnh Hàm không trả lời, mà cười nói như điên: "Tôi giấu diếm nhiều năm như vậy, luôn luôn kìm nén tính tình của mình, tôi cảm thấy bản thân sắp biến thành người đa nhân cách rồirồi, lại không ngờ rằng, hôm nay lại thua trong tay tên vô dụng nhà anh.”

"Tô Thương, nói cho tôi biết, sao anh lại đóng giả thành Hắc Long, Hắc Long đi đâu rồi?" Tô Cảnh Hàm nghi ngờ nói.

"Đơn giản, thêm chút mánh khóe mà thôi."

Tô Thương thuận miệng trả lời, ngay sau đó cười lạnh nói: "Về phần Hắc Long cậu nhắc đến, đã chết rồi."

"Tiêu Đình gϊếŧ à?"

"Không phải." Tô Thương thản nhiên nói: "Tôi gϊếŧ."

"Anh?"

Tô Cảnh Hàm khinh miệt cười nói: "Ha ha, Tô Thương, giọng điệu của anh lớn thật đấy, Hắc Long là cao thủ giai đoạn cuối Hóa Kình, anh dựa vào cái gì mà gϊếŧ anh ta?"

"Không tin được."

Ánh mắt Tô Thương lạnh lùng, nghiêm túc nói: "Xem ra cậu cũng sẽ không nói cho tôi Nạp Lan công tử là ai rồi, vậy ngại quá, tôi sẽ khiến cậu đứt từng khúc ruột gan, chết trong sự tuyệt vọng!"

“Về phần người sau lưng cậu... Biết là người dòng họ Nạp Lan là được."

" Thế hệ trẻ nhà Nạp Lan có năm vị công tử, nếu như đã không xác định được là ai đang hại tôi, vậy tôi... sẽ gϊếŧ hết bọn họ!”

"Tô Thương ơi Tô Thương, tinh thần can đảm của anh ở đâu ra vậy, một tên vô dụng cũng dám ăn nói ngông cuồng sao?"

Tô Cảnh Hàm đẩy một bên gọng kính viền vàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, nói tiếp: "Còn nữa, anh thật sự cho rằng hạ được tôi sao ? Ở đây xung quanh vắng lặng, Tiêu Đình cũng không ở đây, ai gϊếŧ ai còn chưa chắc nhé!"



Vừa dứt lời, Tô Cảnh Hàm đã vận động gân cốt một chút, đầy tự tin nói: "Mấy năm nay, khi anh ăn chơi cá cược gái gú, tôi không hề nhàn rỗi."

"Hiện tại, tôi đã đặt chân đến giai đoạn đầu Hóa Kình, thực lực chỉ yếu hơn Tiêu Đình một tí, nhưng tôi chưa từng thể hiện ra, hôm nay để anh là người đầu tiên trước đi!”

Tô Cảnh Hàm liên tục cười nhạo, vừa dứt lời thì cậu ấy xông lên tấn công trước, lòng bàn chân lao nhanh về phía Tô Thương.

“Tài năng thấp kém!"

Tô Thương lạnh lùng hừ một tiếng, vận động linh khí đấm lại một phát.

Ầm!

Một tiếng nổ kèm theo sau, cơ thể Tô Cảnh Hàm liền ngã bay ra ngoài, nằm ngổn ngang ở một bên cửa phòng riêng.

Giai đoạn đầu Hóa Kình , ở trước mặt Tô Thương không chịu nổi một phát đánh.

“Tô Thương, không ngờ anh giấu còn kĩ hơn cả tôi, ít nhất là giai đoạn nửa cuối Hóa Kình nhỉ.”

"Nhưng anh đừng có hả hê, chờ đấy đi, rất nhanh thôi tôi sẽ cho anh biết kết cục khi đắc tội với tôi!"

Mặt Tô Cảnh Hàm sầm lại, để lại một câu nói, liền nhún người rời đi, với tốc độ rất nhanh, rõ ràng là sử dụng cách gì đó, trong thời gian ngắn khí tức mạnh lên một chút, có thể so sánh với giai đoạn giữa Hóa Kình.

Tô Thương nhíu mày, muốn đuổi theo nhưng đã không kịp rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Cảnh Hàm chạy thoát.

"Không ngờ rằng, nó còn có mánh khóe này, lần này là tôi sơ suất, tôi muốn lấy việc này để làm gương, về sau tuyệt đối không coi thường bất cứ kẻ nào."

Tô Thương thản nhiên nói.

Nếu như lúc trước ở Tiên Vực, Tô Thương tuyệt đối sẽ không mắc phải sai lầm kiểu này, vĩnh viễn sẽ không cho người không bằng mình có cơ hội chạy trốn.

Nhưng những ngày gần đây, anh ấy không tập trung không ít lần, tính cảnh giác cũng giảm ít đi rất nhiều.

Có thể trái đất cũng rất nguy hiểm, đầy tính không chắc chắn, Tô Thương âm thầm ghi nhớ, lần sau tuyệt đối không như thế này nữa.

"Nạp Lan... Ha ha, chọc tới tôi, là chuyện sai lầm từng làm nhất của dòng họ các người!”

Tô Thương liên tục cười lạnh, ngược lại liền nhớ tới một chuyện, đi đến ngoài phòng riêng bên cạnh, lễ phép gõ cửa một cái.

Ngay sau đó, một người con gái cực phẩm mặc váy dài màu lam, mở cửa phòng riêng ra.

"Vợ sắp cưới à, lời nói vừa rồi của Tô Cảnh Hàm, em đều nghe thấy rồi phải không?" Tô Thương khẽ cười nói.

Không sai.

Người con gái ở phòng riêng bên cạnh, chính là Lý Nguyệt.

Trước khi đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, Tô Thương đã gọi điện thoại liên lạc với Lý Nguyệt, nói muốn mời cô ấy xem kịch hay một lát, kết quả Lý Nguyệt đã tới thật.

Sau đó, Tô Thương liền bảo quản lý Trương của Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, chuẩn bị kỹ càng trước, trước khi để Tô Cảnh Hàm đi vào phòng 308, đặt thiết bị truyền tin ở bên trong.



Như vậy, Lý Nguyệt ở phòng bên cạnh, có thể nghe được tất cả tiếng động ở phòng 308.

Nói một cách khác, Bây giờ Lý Nguyệt đã biết Tô Thương bị tính kế, cũng biết Tô Thương che giấu sức mạnh.

"Tô Thương."

Giờ phút này, Lý Nguyệt nhìn qua Tô Thương, nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Vợ sắp cưới à, bên ngoài nhiều người phức tạp biết bao, em không mời anh vào nói chuyện sao?" Tô Thương khẽ cười nói.

Lý Nguyệt nghe vậy, liền tránh người ra bên cạnh, để Tô Thương đi vào phòng riêng.

Sau đó, hai người ngồi ở trên ghế sofa, ai nấy đều không mở miệng trước, bầu không khí thoáng chút gượng gạo.

Cuối cùng, Tô Thương phá vỡ sự yên tĩnh trước, cười hỏi: "Anh không ngờ em sẽ tới đây một mình, sao không đưa Kỳ Kỳ cùng đi, xảy ra chuyện cô ấy còn có thể bảo vệ em."

"Không cần thiết." Lý Nguyệt trả lời.

"Ồ?" Tô Thương nhìn về phía Lý Nguyệt, không nhịn được bèn hỏi: "Danh tiếng của anh kém như vậy, em không sợ anh cố ý lừa em đến quán bar cao cấp, muốn thực hiện... khụ khụ với em."

"Nếu như anh muốn làm như vậy, thì đã thực hiện từ lâu rồi, sẽ không chờ tới bây giờ đâu."

Lý Nguyệt nghênh bắt gặp ánh mắt của Tô Thương, vuốt lấy sợi tóc trên trán, nói tiếp: "Hơn nữa, hai lần gặp mặt này, anh cho em cảm giác không giống với trước kia, không biết tại sao, em cứ muốn tin tưởng anh."

"Sự thật chứng minh, anh thắng cược rồi."

Lý Nguyệt cười một tiếng nói: "Trò hay hôm nay rất đặc sắc, Tô Thương, anh thật khiến cho em bất ngờ thật đấy."

"Bây giờ em mới biết được, anh không phải đồ vô dụng, mà chính là một thiên tài võ học, mà lại ngấm ngầm hiểu chuyện nữa."

"Vợ sắp cưới à."

Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Cái này tính gì chứ, chờ em gả cho anh, em sẽ phát hiện anh càng nhiều điểm tốt đấy."

Lý Nguyệt nghe nói như thế, liền không nghiêm túc được nữa, vội vàng đỏ mặt nói: "Đừng... Đừng nói lung tung, ai muốn gả cho anh chứ, em vẫn chưa hết giận anh đâu, chuyện này để sau hãy nói đi!"

"Lời nói vừa rồi của Tô Cảnh Hàm em đều nghe thấy rồi, chuyện bạn thân của em, không thể trách anh, lần trước lấy em để đặt cược, toàn là không có thật."

Tô Thương sờ sờ mũi nói: "Bây giờ, em còn giận anh gì nữa không?”

"Coi như đây là vu oan hãm hại, nhưng anh thường xuyên ra vào quán bar cao cấp là thật!"

Lý Nguyệt cắn răng nói: "Hôm qua em còn nghe người khác nói, ở quán bar anh đã... nữ nhân viên... Hừ, muốn khiến em tha thứ cho anh dễ dàng như vậy, là không thể nào!"

“Nhưng mà, em có thể cân nhắc trong thời gian này nếu anh biểu hiện tốt, em có thể qua lại với anh, nếu không em có chết cũng sẽ không gả cho anh." Lý Nguyệt chân thành nói.

"Thật sao?"

Tô Thương nghe vậy, khóe miệng nhếch một nụ cười, lập tức bỗng nhiên nắm lấy hai cánh tay trắng như tuyết của Lý Nguyệt, đè xuống ghế salon một cách thô bạo...
« Chương TrướcChương Tiếp »