Lúc này.
Tô Cảnh Hàm đang trong phòng riêng sốt ruột chờ nữ nhân viên, nút thắt trên áo đều cởi hết ra, phấn khích quá đầu đầy mồ hôi.
"Tô Cảnh Hàm tôi, cuối cùng hôm nay cũng gỡ bỏ được cái mác gà tơ rồi."
Tô Cảnh Hàm đẩy một bên gọng kính viền vàng lên, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng ra tình cảnh rồi.
Đúng lúc này, có người đẩy cửa đi vào.
"Ha ha, cuối cùng đến rồi!"
Tô Cảnh Hàm tưởng nữ nhân viên, không thèm nhấc đầu lên, phấn khích cởϊ áσ ra.
Nhưng rất nhanh, cậu ấy liền nhận thấy không đúng lắm, chăm chú nhìn, chính là một người đàn ông có vết sẹo ở khóe miệng, thế là cậu ấy vội vàng mặc quần áo lại từ đầu.
Người đàn ông này đột nhiên đi tới này đương nhiên chính là Tô Thương thi triển thuật dịch dung biến thành Hắc Long.
Tô Thương cũng không biết tên Tô Cảnh Hàm với tên Hắc Long kia đã từng gặp nhau chưa, liền thử dò xét: "Tô nhị thiếu gia, nhận ra tôi sao?"
"Từng gặp một lần, anh là Hắc Long phải không." Tô Cảnh Hàm thản nhiên nói.
"Được đó."
Đến giọng nói Tô Thương cũng bắt chước tên Hắc Long, khẽ cười nói: "Tô nhị thiếu gia, anh biết mục đích tôi tới nơi này không?"
"Nói nhảm, cái bẫy này là tôi và ông chủ của anh cùng nhau bày kế, đương nhiên tôi biết anh đến là để làm gì."
Tô Cảnh Hàm nói tiếp: " Lúc trước tôi đã nói qua với ông chủ của anh, để anh đánh Tô Thương gần chết, sau đó đưa tới cho tôi, tôi muốn tra tấn anh ta một phen nữa, cuối cùng muốn tự tay tiễn anh ta xuống địa ngục, sao chỉ có mình anh đến đây, Tô Thương đâu?Có nhìn thấy anh ta không, anh có gϊếŧ được anh ta không?"
Ha ha!
Đồ chó má ăn cây táo rào cây sung, vậy mà lại cấu kết người ngoài đối phó ông đây, không thể để mày sống nữa rồi !
Tô Thương trong lòng cười lạnh, ngoài mặt lại nói: "Đã giải quyết xong rồi, tên Tô đại thiếu gia vô dụng kia bây giờ kia ở phòng VIP."
"Khiêng anh ta qua đây, mục tiêu quá lớn, cho nên Tô nhị thiếu gia, nếu như anh muốn tra tấn anh ta, làm phiền đi một chuyến đến phòng VIP." Tô Dương thuận miệng nói ra.
"Nhanh như vậy đã giải quyết xong rồi, Tiêu Đình luôn luôn âm thầm bảo vệ Tô Thương, đêm nay anh ta không phát hiện ra sao?" Tô Cảnh Hàm hưng phấn trước, sau đó hỏi.
"Ừm, quả thực có một người đang bảo vệ Tô đại thiếu gia, nhưng mà cảnh giới của anh ta thấp hơn tôi, khi ở bên ngoài Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, tôi âm thầm xử lý xong rồi."
Tô Thương dùng giọng điệu của Hắc Long nói: "Tô nhị thiếu gia, anh với Tô đại thiếu gia không phải anh em sao, tôi thấy anh ta khá tốt với anh, còn dẫn anh đến quán bar cao cấp chơi, sao anh hận anh ta như vậy chứ?"
"Anh em?"
"Ha ha!"
Tô Cảnh Hàm liên tục cười lạnh lùng, khuôn mặt dữ tợn nói: "Anh em con khỉ, tôi với nhà họ Tô không có chút nào quan hệ máu mủ nào, tôi chỉ là con nuôi được Tô Thần Binh nuôi dưỡng mà thôi!"
"Từ nhỏ đến lớn, bất kể tôi ưu tú nhiều như thế nào, trong mắt Tô Thần Binh cũng chỉ có Tô Thương.”
Tô Cảnh Hàm đỏ mắt nói: "Dựa vào cái gì chứ, đã nuôi dưỡng tôi, thì phải có trách nhiệm với tôi chứ, dựa vào cái gì mà từ trước tới giờ ông ấy chưa từng suy nghĩ để cho tôi tiếp quản nhà họ Tô chứ?"
Tô Thương thấy Tô Cảnh Hàm muốn thổ lộ hết tâm tư, thế là thêm dầu vào lửa nói: "Cho nên hết lần này tới lần khác anh bày mưu hãm hại Tô đại thiếu gia à?"
“Không sai!”
Tô Cảnh Hàm nghiến răng nói: “Tôi muốn cho Tô Dương mất hết danh tiếng, tôi muốn để anh ta trở thành trò cười của Giang Bắc!"
"Cho nên năm năm trước, tôi cho người bày một cái bẫy, khiến Tô Thương say mèm sau đó đem đến giường của Giang Tuyết Nhi, ngày hôm sau tin tức Tô đại thiếu gia sau khi say rượu mất lý trí liền truyền khắp toàn bộ Giang Bắc."
"Lúc ấy mẹ anh ta vừa mới chết, lại thêm bị hãm hại, tóm lại sau chuyện đó Tô Thương sa sút tinh thần vô cùng, biến thành một thiếu gia trăng hoa trác táng đích thực, ăn uống cá cược chơi gái xa hoa đồi trụy."
"Tôi vốn cho rằng, Tô Thương biến thành bộ dạng này, tôi nhất định có thể tiếp quản nhà họ Tô, nhưng thời gian trước, Tô Thần Binh lại lỡ miệng nói, có ý định để Tô Thương trở thành ông chủ mới."
Nói đến đây, Tô Cảnh Hàm như cười giễu nói: "Thật là buồn cười, một người chỉ biết trăng hoa gái gú trác táng, lại muốn trở thành ông chủ một dòng họ lớn ở Giang Bắc, ha ha, cũng bởi vì tôi không phải ruột thịt, cho nên không có tư cách tiếp quản nhà họ Tô, ha ha ha, tôi tức quá đi mất!"
"Cho nên dưới cơn nóng giận tôi đã bày một cái bẫy, để Triệu Văn Bân chuốc Tô Thương say khướt, sau đó dụ lấy Lý Nguyệt vợ sắp cưới của Tô Thương để đánh cược.”
"Chỉ cần Tô Thương thua đưa Lý Nguyệt tới cho Triệu Văn Bân, nhà họ Lý chắc chắn không chịu để yên, tất nhiên sẽ tìm đến quấy rầy nhà họ Tô, dù gì cũng liên lụy đến thể diện, con gái của mình bị Tô Thương xem như đồ vật chuyển qua chuyển lại, nhà họ Lý nếu không lên tiếng, sẽ chẳng còn chút thể diện nào hết.”
"Tuy nhà họ Lý không bằng Tô gia, nhưng cũng là một trong bốn dòng họ lớn, hơn nữa lại là nhà giáo có tiếng, đủ để Tô Thương chết sặc một vố."
Tô Cảnh Hàm nói tiếp: "Nhưng cái tên Tô ThThương này, giống như bị ám ảnh ấy, uống nhiều vậy cũng không đồng ý để Lý Nguyệt làm vật cá cược."
"Thế là tôi liền bảo Triệu Văn Bân tìm người bắt chước giọng Tô Thương, đóng giả thành anh ta để giả vờ đã đồng ý."
"Lý Nguyệt cũng không phải Tô Thương giở trò, mà là tôi bảo Triệu Văn Bân giở trò đấy, chung quy chính là muốn mọi người tưởng rằng Tô Thương để thua mất vợ sắp cưới."
Tô Cảnh Hàm cười nói: "Tô Thương không hề làm chuyện này, tôi tưởng rằng anh ta sẽ đứng ra làm sáng tỏ, cho nên chuẩn bị để Triệu Văn Bân đối chất với anh ta, dựa vào cái danh tiếng Tô đại thiếu gia, mọi người chắc chắn sẽ tin Triệu Văn Bân."
Nhưng điều khiến tôi cảm thấy bất ngờ chính là, Tô Thương không hề làm sáng tỏ vụ đó, mà còn lựa chọn mang tiếng oan, có lẽ đến anh ta cũng tưởng rằng, là mình uống quá nhiều rồi làm hết tất cả những chuyện này." Tô Cảnh Hàm cười đắc ý nói.
Nghe đến đây, Tô Thương nghi ngờ nói: "Nếu như Tô đại thiếu gia có tiếng xấu như vậy, tại sao anh còn muốn bày kế gϊếŧ anh ta?"
"Cái này thì phải hỏi Tô Thần Binh rồi, tại sao Tô Thương quá quắt như thế, mà ông ấy còn khăng khăng muốn để Tô Thương tiếp quản nhà họ Tô!"
Tô Cảnh Hàm nghe vậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sau khi chuyện xảy ra, người của nhà họ Lý liền tìm tới, Tô Thần Binh ngang ngược không biết lý lẽ, cũng không để ý đến tình cảm qua lại của hai nhà, trực tiếp chửi người của nhà họ Lý cút về, còn luôn miệng nói Tô Thương là người thừa kế của nhà họ Tô, thỉnh thoảng làm sai ít chuyện có thể tha thứ, còn uy hϊếp nhà họ Lý không nên truy cứu, nếu không sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt!"
"Nhà họ Lý thấy Tô Thần Binh tức giận, liền ngừng công kích, lựa chọn im hơi lặng tiếng."
"Tô Thần Binh bảo vệ Tô Thương như thế, tôi không phục, đành phải gϊếŧ chết Tô Thương thôi!"
Tô Cảnh hàm cười lạnh nói: "Tô Thương cũng rất có bản lĩnh, hỏi tôi là làm sao không cần đi học nữa, tôi thuận miệng nói một câu san bằng trường học, kết quả anh ta liền đi làm ngay."
"Tôi nắm lấy cơ hội, để Triệu Văn Bân âm thầm giở trò, để chôn vùi anh ta ở dưới đống đổ nát, ai ngờ mạng anh ta lớn như vậy, hôn mê sau vài ngày đã tỉnh lại, mà còn khỏe như vâm."
“Bỏ đi, đêm nay Tô Dương nhất định chết chắc rồi, những chuyện này cũng không nhắc lại nữa."
Tô Cảnh Hàm hít sâu một hơi, lấy lại cảm xúc một lát, rồi nói: "Hắc Long, tuy tôi với ông chủ anh có chung kẻ địch, nhưng chuyện tối nay, vẫn nên cảm ơn anh ấy.
"Nếu như không phải anh ấy cử anh tới, thì không thể dễ dàng giải quyết Tô Thương, trở về thì cảm ơn Nạp Lan công tử giúp tôi, về sau tôi sẽ hợp tác cùng anh ấy, nhất định gắn bó khăng khít." Tô Cảnh Hàm cười nói.
Nạp Lan công tử?
Ông chủ của Hắc Long, kẻ đứng sau mọi chuyện, là người nhà Nạp Lan?
Tô Dương nhíu mày, không ngờ rằng nhà Nạp Lan cũng tham dự vào vụ này.
Nạp Lan, là một trong bốn dòng họ lớn ở Giang Bắc, thế lực to lớn, gần bằng nhà họ Tô.
Dòng họ Nạp Lan rất đông người, thế hệ trẻ tuổi có đến năm người con trai, không biết Nạp Lan công tử mà Tô Cảnh Hàm nhắc đến, cụ thể là ai?
"Đi thôi, Hắc Long, dẫn tôi đi tra tấn Tô Thương."
Tô Cảnh Hàm đẩy một bên gọng kính viền vàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Nhưng lúc này, cậu ấy đột nhiên nhận được một dòng tin nhắn, sau khi xem qua trong nháy mắt sắc mặt thay đổi rất nhiều, vội vàng lùi lại phía sau vài bước, chăm chú nhìn Tô Thương một cách cảnh giác, vặn hỏi: "Anh không phải Hắc Long, nói, rốt cuộc anh là ai?"
"Tin tức là Nạp Lan công tử gửi tới phải không, xem ra Nạp Lan công tử này không đơn giản ha, nhanh như vậy đã biết Hắc Long xảy ra chuyện rồi."
Tô Thương thấy vậy, bèn không hề che giấu nữa, khẽ cười nói: "Tô Cảnh Hàm, muốn biết tôi là ai, không vấn đề, trừng to mắt chó của mày lên nhìn cho kỹ vào!"
Vừa nói, Tô Thương giơ tay lên che mặt lại, sau khi đưa tay xuống thì đã khôi phục lại hình dáng ban đầu...