Chương 267: "ÔNG NỘI NÓI ĐÚNG LẮM."

"Lần trước cậu ta đến, chỉ đi một mình thôi mà thiếu chút nữa đã tiêu diệt nhà họ Tô." Tô Kiền Khôn tiếp tục nói: "Mấy ngày trước, ông có nghe nói người ra tay ở chợ đen Cửu Môn tên là Cát Bình, đến từ Vô Ảnh Tông, cũng là một vị trưởng lão."

"Nhà họ Tô chúng ta, chưa từng có thù với Vô Ảnh Tông, Cát Bình chắc chắn là do người thanh niên kia sai khiến."

Tô Kiền Khôn lộ vẻ nghiêm trọng nói: "Cậu ta có thể sai khiến Cát Bình, thì cũng có thể sai khiến được các trưởng lão khác."

Những người trưởng lão khác của Vô Ảnh Tông, thực lực mỗi người đều thâm sâu khó lường, trong đó có tứ trưởng lão Lưu Vĩnh Húc, nghe nói gϊếŧ người không chớp mắt, thủ đoạn tàn độc, thực lực cũng đã đặt chân đến địa tông chân chính rồi."

Tô Kiền Khôn mặt mũi đầy vẻ buồn bã nói: "Nếu như ông ta bị sai khiến, đến Giang Bắc tiêu diệt nhà họ Tô, vậy thì nhà họ Tô chúng ta phiền phức rồi."

"Ông cũng cho người tìm hiểu một chút, tam trưởng lão của Vô Ảnh Tông gọi là Đinh Tắc, địa tông trung kỳ, có quan hệ cực kỳ tốt với Cát Bình, vừa là thầy vừa là bạn."

Tô Thần Binh bên cạnh cũng lo lắng nói: "Ông ta rất có thể sẽ đến Giang Bắc, báo thù cho Cát Bình, đến lúc đó nhà họ Tô sẽ không tránh khỏi phiền phức."

"Ông nội, cha."

Nghe xong những lo lắng của hai người, Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Hai người đừng lo lắng, hai người bọn họ cả đời này cũng không thể đến Giang Bắc được đâu."

"Chỉ toàn nói bậy, sao cháu lại biết hai vị cao thủ không thể đến chứ." Tô Kiền Khôn liếc nhìn Tô Thương một chút, không hài lòng nói: "Ông biết cháu muốn cho chúng ta được thoải mái tinh thần hơn, nhưng nhà họ Tô chúng ta nhất định phải có cảnh giác, cháu phải luôn luôn biết, có một thanh kiếm sắc luôn treo trên đỉnh đầu nhà mình."

"Ông nội nói đúng lắm."

Tô Thương sờ sờ lên mũi, biết điều mà gật đầu, cũng không đem chuyện chính mình đã gϊếŧ tam trưởng lão và tứ trưởng lão nói ra.

Bây giờ.

Thực lực của anh ấy còn chưa đủ để đè bẹp giới luyện võ, lúc này có nói ra thực lực của mình với ông nội và cha thì cũng không có ích gì cả.

Quan trọng là, khi vừa mới bắt đầu, chính mình đã lựa chọn giấu diếm thực lực, còn đần độn u mê lấy thân phận của Tô Huyền Thiên kết nghĩa với ông nội nữa.

Việc này khiến cho Tô Thương có chút bối rối, không dám nói thẳng với ông nội và cha, bằng không thì anh ấy khó có thể tưởng tượng được, phản ứng của ông nội và cha sẽ thế nào.

"Nói mới nhớ, mấy ngày rồi không gặp em trai Tô Huyền Thiên rồi, phải tìm cơ hội đến trước mặt cậu ấy nói lời cảm ơn mới được, mấy ngày trước nếu không phải cậu ấy ra tay, thì Thần Binh chắc chắc phải chết rồi."

Lúc này, Tô Kiền Khôn bỗng nhiên nói: "Huống hồ gì, em trai của mình có xuất thân thâm sâu khó lường, có lẽ cũng có thể giúp chúng ta một tay đó."

"Cha, hôm nay Thiên Sách đã đi chợ đen Cửu Môn để chờ chú Huyền Thiên rồi."

Tô Thần Binh nói: "Con đã bắt chuyện với Thiên Sách, khi nhìn thấy chú Tô Huyền Thiên ở đó thì anh ấy sẽ nói cho con đầu tiên."

"Ừm, theesthif cũng tiện."

Tô KIền Khôn hài lòng gật đầu: "Đến lúc đó chúng ta đưa theo Tô Thương đi cùng, Tô Thương vẫn chưa gặp em trai ông mà."

"Tô Thương, câu chuyện về người thanh niên địa tông Tô Huyền Thiên, chắc chắn ít nhiều gì con cũng đã nghe qua rồi phải không, lo học theo ông nội Tô Huyền Thiên của con một chút đi, nhìn thấy ông ấy thì nói vài câu hay ho vào."