Tô Thương đã sống được mười vạn năm, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu được tâm tư người thường.
Chỉ cần nhìn qua thái độ của Triệu Văn Bân, Tô Thương đã có thể đoán được người có dã tâm sau lưng mình.
"Tô Cảnh Hàm, tốt nhất không phải là em, nếu không anh cũng không nhẹ tay đâu."
Tô Thương mặt vẫn lạnh lùng, từ trước đến nay anh không có chút lưu tình nào với kẻ muốn hãm hại mình hết.
"Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh ta, chỉ thua một lần thôi mà phải bỏ cờ bạc, thật sự bôi nhọ đại gia Giang Bắc."
Lúc này, Vương Phú Quý tiến lại gần cười nói với vẻ mặt đầy khinh bỉ Triệu Văn Bân: "Này, Tô đại thiếu gia, ngày hôm qua cậu lấy của tôi hai trăm vạn, còn nói sẽ trả gấp đôi. . ."
Tô Thương đương nhiên sẽ không quỵt nợ, chuyển khoản ngay cho Vương Phú Quý năm trăm vạn, hơn nữa còn nói: "Còn thừa một trăm vạn, coi như tiền đó là tiền tôi mua con chó."
"Mẹ kiếp, Tô đại thiếu gia, cái này là cậu xem thường ai vậy chứ, người anh em như tôi đây mà lại là người keo kiệt vậy sao."
Vương Phú Quý tức giận nói: Không phải chỉ là một con chó thôi sao, tôi tặng cho cậu thì có làm sao, cậu chuyển thêm cho tôi một trăm vạn chẳng khác gì đang vả vào mặt tôi sao?
Tô Thương nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói: "Vậy cậu chuyển lại cho tôi một trăm vạn đi."
"Khà khà, Tô đại thiếu gia, con người của tôi không phải cậu không biết, tôi thích bị anh đánh vào mặt như vậy." Vương Phú Quý hèn hạ cười nói: "Nếu không thì cậu chuyển thêm cho tôi hai trăm vạn đi?"
"Cậu đang ảo tưởng à." Tô Thương nhíu mày.
"Ha ha."
Vương Phú Quý cười cười rồi nhìn sang con Teddy, càng nhìn càng cảm thấy thích thú: "Tô đại thiếu gia, vừa rồi cậu nói Triệu Văn Bân bị bệnh loãng xương là thật hay giả?"
“Cậu cảm thấy thế nào?"
"Tôi làm sao biết được."
Vương Phú Quý còn nghiêm túc đánh giá Teddy: "Tôi luôn cảm thấy Teddy này không giống với trước kia, nhưng không giống chỗ nào thì tôi không nói ra được."
"Tô Thương, cậu nói con Pitbull đang run rẩy đứng không vững kia không phải là đang sợ hãi trước con Teddy này chứ?"
Vừa nói xong, không đợi Tô Thương trả lời, Vương Phú Quý lắc đầu tự giễu cười nói: "Tôi thật ngu ngốc, sao tôi lại nghĩ ra như vậy được chứ, con chó làm sao có thể sợ Teddy được chứ."
Tô Thương khẽ cười, không muốn tranh luận vấn đề này mà nói tiếp: "Được rồi, tôi không tán dóc với cậu nữa, đưa chìa khóa xe Bentley cho tôi, tôi có việc cần về nhà một chuyến."
"Được."
Vương Phú Quý đưa chìa khóa xe cho Tô Thương, nhắc nhở nói: "Tô đại thiếu gia nhớ đêm nay đừng quên việc lớn đấy."
"Ừm, không thể quên được, tôi đi trước đây."
Tô Thương cười cười, ôm Teddy lên xe rồi lái con xe Bentley đi.
"Ai, tôi còn tưởng rằng Teddy thật sự là con chó cao quý, có khí chất làm Bá Vương, vốn còn định đưa nó đi khắp nơi để đấu cẩu quyển, kết quả lần này bỏ lỡ, mèo mù đυ.ng phải chuột chết, gặp phải đối thủ bị loãng xương."
Vương Phú Quý vẻ mặt đáng tiếc, sau đó cũng lái xe rời đi.
Vương Phú Quý và Tô Thương không học chung trường, từ lần trước họ cùng nhau san bằng trường học, Vương Phú Quý liền được lãnh đạo trường đặc biệt quan tâm.
Thậm chí ngay cả hiệu trưởng cũng thường xuyên quan tâm và tìm đến Vương Phú Quý để tâm sự.
Chẳng qua không còn cách nào khác, hiệu trưởng cứ sợ một khi không để ý thì ngôi trường mình quản lý cũng bị san bằng mất.
Cho nên từ đó về sau, Vương Phú Quý có thể tùy tiện trốn học, hiệu trưởng chỉ ước mỗi ngày anh ấy đều đừng đến lớp, như vậy trường học sẽ an toàn hơn.
Nhưng bây giờ vẫn còn sớm,Vương Phú Quý vừa mới lấy được năm trăm vạn, đang muốn tìm một quán bar cao cấp, mục đích là để tìm niềm vui cho bản thân.
Còn Tô Thương thì lái xe đến khu biệt thự Vân Long Giang.
Đây là nơi mà hội tụ những người giàu có nhất Giang Bắc, phong cảnh tuyệt đẹp, tấc đất tấc vàng, toàn là những gia tộc có máu mặt ở Giang Bắc đều có đất ở Vân Long Giang.
Tất nhiên rồi.
Đây chỉ là biệt thự mà thôi, cũng có một vài gia tộc lớn bỏ ra số tiền lớn để xây dựng trang viên.
Các gia tộc lớn ở Giang Bắc như nhà họ Tô, nhà họ Lý, nhà họ Vương, nhà họ Đổng, nhà họ Nạp đều có trang viên của riêng mình.
Không những chỉ có trang viên, khu biệt thự Vân Long Giang còn được xem như là nơi tập hợp những doanh nhân, nhân vật nổi tiếng.
Ngày xưa, Mẹ của Tô Thương đã mua một căn biệt thự ba tầng ven sông ở đây, Tô Thương đã ở đó từ nhỏ đến lớn. Nhưng sau khi mẹ anh ấy qua đời, anh ấy không bao giờ quay lại đó.
Hôm nay, Tô Thương trở về căn biệt thự sau nhiều năm để trống, anh ấy trèo qua hàng rào, còn dùng cả một tia linh khí để mở khóa chống trộm ở cửa phòng khách.
Trong biệt thự rất sạch sẽ, rõ ràng là có người đã đến đây lau dọn.
Tô Thương dừng chân ở phòng khách, thong thả đưa mắt nhìn xung quanh, bốn phía bày biện trang hoàng như cũ làm cho anh ấy nhớ lại những kỉ niệm.
Khi đó.
Tô Thần Binh chưa tiếp quản Tô gia, Tô Dực Cân chưa dấn thân vào quân ngũ, mẹ cũng chưa mất, gia đình Tô Thương bốn người sống cùng với nhau thật là hạnh phúc biết bao.
Từng kỷ niệm, hồi ức cứ ùa về.
Không ngờ rằng, hốc mắt của Tô Thương ươn ướt.
"Đã lâu rồi tôi không có khóc, nhưng tình thân mà, một giọt máu đào hơn ao nước lã lại làm cho người ta khao khát!"
"Tô đại thiếu gia, sau này tôi chính là anh, người thân của anh cũng chính là người thân của tôi, anh yên tâm đi đi!"
Tô Thương hít một hơi thật sâu, xua tan đi những hồi ức, kỉ niệm cuối cùng nơi đây rồi bước đi lên tầng ba, vào phòng của Tô Thương ngày xưa ở.
Ngay sau đó.
Tô Thương khoanh chân ngồi, lấy trong túi ra miếng ngọc bội thắng được từ Triệu Văn Bân.
Nghiêm túc xem xét kỹ lưỡng, Tô Thương lập tức mừng rỡ như điên, kích động nói: "Linh khí!"
"Ha ha, quả nhiên cảm nhận của ta không sai, bên trong ngọc bội thực sự chứa chút ít linh khí!"
Trước khi đấu chó, Tô Thương bị ngọc bội của Triệu Văn Bân hấp dẫn, mơ hồ cảm giác được ngọc bội này không giống bình thường cho nên mới dụ cho Triệu Văn Bân lấy nó ra để đặt cược.
Kết quả không ngoài dự đoán, bên trong ngọc bội thực sự có linh khí.
"Đáng tiếc là lượng linh khí quá ít, miễn cưỡng xem như hạ phẩm linh thạch. Đổi lại là trước kia, miếng ngọc này rơi xuống đất ta còn không thèm nhặt, thâm chí còn giẫm lên nó."
Tô Thương có chút thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó bình thường trở lại: "Nơi đây là trái đất, linh khí khan hiếm, có hạ phẩm linh thạch đã là tốt lắm rồi, còn muốn cái gì nữa."
"Ta đã đạt được luyện khí tầng một, còn chưa vững chắc, miếng ngọc bội này coi như giúp ta giải quyết được vấn đề trước mắt."
Tô Thương cười rồi cầm ngọc bội lên bắt đầu tu luyện Cửu U Trấn Ngục Quyết.
Ngay sau đó, liền có linh khí cuồn cuộn không ngừng từ trong ngọc bội tuôn ra, rồi bị Tô Thương hút vào trong cơ thể.
Như thế cứ lặp đi lặp lại trong nửa giờ mới dừng lại, ngọc bộ cũng theo đó mà biến thành bột mịn.
"Đúng là không hổ danh là siêu phẩm công pháp, làm cho miếng ngọc bội phát huy hết tác dụng, chỉ là một khối hạ phẩm linh thạch thôi mà có tác dụng như trung phẩm linh thạch."
Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Như vậy xem ra chỉ cần có hai miếng hạ phẩm linh thạch nữa là có thể giúp ta đạt được luyện khí tầng hai."
"Linh thạch thường là từ một khối mà ra, nếu đã có một miếng hạ phẩm linh thạch thì ở trái đất này chắc chắn còn rất nhiều."
Tô Thương lẩm bẩm nói: "Triệu Văn Bân nói miếng ngọc bội này là do bạn của mẹ anh ta tặng, có thể trong tay người đó cũng còn giữ miếng ngọc bội như thế."
Trong phút chốc, Tô Thương suy nghĩ, âm thầm nhớ lại.
Tiếp theo.
Tô Thương vẫn ở biệt thự ven sông tu luyện, nơi này hết sức yên tĩnh, không có ai tới làm phiền.
Trong lúc đó, Tiêu Đình đã tới hai lần.
Lần đầu tiên, Tiêu Đình tới kiểm tra giám sát phòng khách rồi rời đi.
Chỉ có điều rất nhanh Tiêu Đình lại trở về, trong tay xách cơm đặt ở bên ngoài phòng Tô Thương, còn gõ cửa thông báo cho Tô Thương ăn cơm, sau đó không đợi Tô Thương đi ra mà rời đi.
Thực ra không cần Tiêu Đình thông báo, Tô Thương đã cảm nhận được sự lạ thường. Từ khi Tiêu Đình bước vào biệt thự, Tô Thương đã nhận ra sự tồn tại của anh ấy, chỉ là không vạch trần mà thôi.
Vào tám giờ tối.
Ở phòng sách của Tô Thần Binh.
"Tiêu Đình, cậu đoán tên nhóc Tô Thương đi đến biệt thự ven sống làm cái gì?" Tô Thần Binh đứng ngắm sao ở ngoài cửa sổ.
Tiêu Đình đáp trả: "Có lẽ là nhớ phu nhân, lúc tôi xem camera giám sát thì thấy đại thiếu gia đang đứng khóc ở phòng khách."
"Ai."
Tô Thần Binh thở dài một hơi rồi nói: "Đã năm năm rồi, Ngọc Yến đã ra đi năm năm rồi." "Lúc trước Tô Thương hỏi ta rằng mẹ nó chết như thế nào, là ai đã gϊếŧ chết mẹ nó. . . . Nhưng Tô Thương chỉ là một phế vật, làm sao tôi có thể nói cho nó biết sự thật được!"
"Ông chủ, đừng nản lòng."
Tiêu Đình an ủi Tô Thần Binh, nhưng nhớ ra một chuyện liền nói: "Ông chủ, có điều này, hôm nay lúc xem camera bên ngoài biệt thự, tôi phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ. Chuyện là đại thiếu gia không cần chìa khóa nhưng vẫn trực tiếp mở khóa chống trộm được."
Tô Thần Binh nghe xong liền ngạc nhiên, hai mắt sáng lên, giống như xác nhận hỏi: "Cậu nói thật sao?"