Lâm Vũ Tầm đang đọc sách trong nhà trọ.
Tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tiếp xúc với thư viện trong đại học rồi, cậu mới biết trước kia mình không có kiến thức cỡ nào.
Cậu đọc sách như đói như khát, cậu đọc một ít sách đơn giản, rồi đọc một ít sách tinh tế, hai loại sách luân phiên, cố hết khả năng mà đọc nhiều, cố hết khả năng mà học tập.
Đột nhiên, điện thoại trong phòng vang lên.
Cậu không biết đây là tìm Thi Văn Tranh, hay tìm cậu, mà Thi Văn Tranh không ở đây, vậy cậu nhất định phải nhận.
Lâm Vũ Tầm nhận điện thoại, phía đối diện không có một chút âm thanh nào.
"Hey? Alo?" Lâm Vũ Tầm gọi vài tiếng, đối diện vẫn không có âm thanh, cậu đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Danny?"
Đối diện truyền đến một tiếng gõ.
Gọi điện thoại cho cậu, là Danny.
Trước khi đi học, ban ngày Lâm Vũ Tầm đều ở cùng Danny, lúc đó Danny đã biết được mấy từ đơn, hơn nữa thời gian chung đυ.ng giữa cậu cùng Danny tương đối nhiều... Cậu biết phải giao lưu với Danny thế nào.
Lúc đó cậu nói cho Danny, nếu như có chuyện, có thể viết thư cho cậu, hoặc là gọi điện thoại.
Cậu tốn một ít thời gian, để Danny biết hai thứ này, cũng để cho Danny viết chính tả số điện thoại của Thi Văn Tranh, rồi cho Danny mấy cái tem dán thư.
Trước kia, Danny chưa từng dùng thư mà cậu để lại, cũng không gọi điện thoại tới, đều là cùng Trình Hào viết thư rồi gửi, hiện tại đột nhiên gọi điện thoại lại đây... Đây là có chuyện đã xảy ra?
Là có chuyện gì?
Danny có thể gọi điện thoại, nó nhất định là an toàn, như vậy... Là Trình Hào xảy ra vấn đề rồi?
Trình Hào đánh quyền, thật sự rất dễ dàng có chuyện, có phải là anh bị thương rồi không?
Trong lòng Lâm Vũ Tầm thoáng qua rất nhiều ý nghĩ, lúc này, anh nghe được giọng của một người đàn ông nói: "Danny, cháu đang làm gì? Không thể chơi điện thoại."
Ngay sau đó, điện thoại liền bị cúp.
Lâm Vũ Tầm không biết Danny ở nơi nào, sau khi Danny cúp điện thoại, ngay lập tức liền gọi điện thoại cho Arabella: "Arabella, Trình Hào đang ở bệnh viện nào?"
Nếu như Trình Hào xảy ra vấn đề, vậy khả năng lớn nhất là bị thương, nếu như vậy, hơn nửa là anh sẽ ở trong bệnh viện... Trình Hào nhất định là sẽ không để người ta nói chuyện này cho cậu biết, cậu muốn biết, thì phải dùng phương pháp đặc biệt... Lâm Vũ Tầm dứt khoát hỏi thẳng.
Arabella quả nhiên có chút giật mình: "Làm sao cháu biết?"
Lòng Lâm Vũ Tầm chìm xuống: "Cháu quên ghi địa chỉ, bọn họ đang ở bệnh viện nào ạ?"
Arabella nói: "Tôi cũng không rõ lắm, bệnh viện bên phía chỗ cháu, cháu nên hiểu rõ hơn tôi chứ?"
Nghe Arabella nói câu này, Lâm Vũ Tầm liền biết Trình Hào còn đang ở thành phố chỗ mình: "Cháu không quá rõ về bệnh viện bên này... Cháu đi hỏi một chút."
Cậu cúp điện thoại, lưu lại một tờ giấy, lập tức liền đi ra cửa.
Bệnh viện ở thành phố này chỉ có mấy cái, cậu có thể đi tìm!
Trình Hào ngủ một lát, rồi tỉnh, sau đó ăn chút gì.
Anh cảm thấy mình đã có khí lực nhiều hơn, nghỉ ngơi mấy ngày nữa, vết thương trên mặt sẽ tốt hơn, hẳn là cũng có thể bước đi.
Nghĩ tới đây, tâm tình Trình Hào rất tốt.
Nhìn thấy Danny vẫn luôn căng thẳng mà nhìn mình, anh suy nghĩ một chút, liền để Danny lại đây, nằm ở bên cạnh mình xem ti vi.
Đổi thành Claude, Trình Hào không dám để cho cậu ta lên giường bệnh của mình, sợ Claude đυ.ng đến vết thương của mình, mà Danny thật sự rất ngoan ngoãn.
Chờ Danny nằm ở bên cạnh mình, Trình Hào liền mở TV lên.
Bây giờ là niên đại 80, trong phòng bệnh dĩ nhiên sẽ có TV, trình độ sinh hoạt của người trong thành phố này, thật sự rất cao.
Trước đây Trình Hào không đời nào xem ti vi, hiện tại có Danny, phải ưu tiên suy xét tới Danny, liền chọn một bộ phim hoạt hình.
Xem một lúc, lão George đến.
"Trình Hào, tôi đã xử lý tốt. Tiền chữa bệnh của cậu, do công ty đại diện của Trâu Điên phụ trách, ngoài ra bọn họ còn đưa một ngàn đôla Mỹ làm tiền bồi thường." Lão George nói.
"Chỉ một ngàn đôla Mỹ?" Trình Hào hơi hơi buồn bực, dù sao nếu là anh không bị thương, có thể kiếm được nhiều hơn.
"Tiền chữa bệnh cũng không rẻ, cho nên bọn họ không muốn cho nhiều tiền bồi thường." Lão George nói: "Việc này khởi tố cũng khá là phiền toái." Đánh Hắc quyền dù sao cũng là trái pháp luật... Bên phía Trâu Điên chịu bồi thường, là bởi vì không dám phá hoại quy củ trong nghề.
"Tiền chữa bệnh là bao nhiêu?" Trình Hào hỏi.
"Phỏng chừng 10 ngàn đôla Mỹ." Lão George nói.
Trình Hào: "..."
Toàn bộ gia sản của anh, còn chưa tới 10 ngàn đôla Mỹ!
Anh chỉ bị thương chút ít như vậy, mà tiền chữa bệnh tới 10 ngàn đôla Mỹ?
Đây cũng quá hố cha rồi?!
Lão George nói: "Nếu như cậu mua bảo hiểm chữa bệnh, vậy cậu chỉ cần trả một phần rất nhỏ, nhưng cậu không có mua."
Trình Hào hơi nhớ Nick, thật ra Nick là người tốt, vẫn luôn chào hàng bảo hiểm cho anh, vấn đề là do anh, bởi vì muốn tiết kiệm tiền nên không có mua...
Chờ anh xuất viện, anh ngay lập tức liền đi mua đủ bảo hiểm chữa bệnh!
Trình Hào đang nghĩ như thế, lão George hỏi: "Trình Hào, sau này cậu chuẩn bị tiếp tục đánh quyền không?"
Trình Hào nói: "Đương nhiên, không đánh quyền thì tôi lại có thể làm gì chứ?"
Lão George nghe Trình Hào nói không chút do dự, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vẫn sợ sau khi Trình Hào đã trúng một trận đòn nghiêm trọng như thế, sẽ từ bỏ đánh quyền.
Hiện tại nếu Trình Hào không dự định từ bỏ, như vậy... Lão George nói: "Chờ cậu xuất viện, ôia liền dẫn cậu đi làm các loại giấy chứng nhận, mua một chút bảo hiểm, trong khoảng thời gian chừng hai tháng, cậu không nên đi đánh quyền, thi bằng lái xe đi, chờ vào tháng năm, cậu liền đi tham gia giải thi đấu quyền anh thanh thiếu niên toàn nước Mỹ."
Trình Hào suy nghĩ một chút, đồng ý.
Bằng lái gì đó, đúng là cần thi một chút, mà hiện tại có tiền cùng bồi thường của lần thi đấu này, tạm thời anh không thiếu tiền, không đi đánh quyền cũng được.
Trong hai tháng, anh dùng để dưỡng thương, thi bằng lái cùng huấn luyện cho tốt.
Ở nước Mỹ bên này, tròn mười sáu tuổi có thể thi bằng lái, thật sự rất tốt, nhắc đến... sinh nhật Trình Cẩm Hạo vào tháng hai, anh sắp tròn mười bảy tuổi.
Trình Hào hỏi thăm lão George phương pháp thi bằng lái, sau đó liền phát hiện thi bằng lái ở nước ngoài, thật sự đơn giản hơn Trung Quốc.
Đời trước anh có bằng lái, biết lái xe, luật giao thông thường dùng cũng đều nhớ, thi không khó lắm.
"Bằng láì tạm thời không thi cũng không sao, quan trọng nhất vẫn là nghỉ ngơi, chỉ có nghỉ ngơi tốt, thân thể của cậu mới có thể khôi phục."
"Tôi sẽ, lão George." Trình Hào nói: "Nhưng nếu ông muốn tôi khôi phục thật nhanh, tốt nhất là chuẩn bị chút thức ăn cho tôi."
Lão George: "..."
Trình Hào lại nói: "Tôi muốn ăn thịt, rau cũng phải có một chút, chỉ ăn thịt sẽ táo bón."
Lão George đi mua đồ ăn.
Tuy rằng trong bệnh viện sẽ có nhiều cơm dinh dưỡng, nhưng Trình Hào ăn nhiều lắm, sẽ khiến bác sĩ y tá khϊếp sợ... Hắn vẫn là tự mình đi mua cho Trình Hào ăn thì hơn.
Lão George rời khỏi, mà những người khác còn lưu lại trong phòng bệnh.
Claude cùng Danny đồng thời xem ti vi, vừa xem vừa cười ha ha, Bob không có cảm giác tồn tại thì lại phụ trách chăm nom ba người.
Trình Hào ngáp một cái, lại muốn ngủ.
Nhưng anh không có ngủ.
Lâm Vũ Tầm đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Lâm Vũ Tầm tìm Trình Hào tốn chút thời gian, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn rất thuận lợi, dù sao Trình Hào là một người da vàng hiếm thấy.
Cậu tìm người hỏi trong bệnh viện một chút, rất dễ dàng liền có thể hỏi tình huống của Trình Hào.
Sau đó, cậu tìm được Trình Hào.
Dung mạo Trình Hào rất suất khí, mày kiếm mắt sao, lúc cười càng dương quang, nhưng mà lúc này...
Mũi của anh bị bao lại, mặt của anh cũng sưng lên, nếu không phải đôi mắt anh lộ ra bên ngoài,chưa chắc cậu có thể nhận ra người này!
Mà Trình Hào bị thương, cũng không chỉ có mặt, hai cái tay cũng bị bao lại, ngực bị cố định cái gì đó.
Mắt Lâm Vũ Tầm cay cay, cố nén mới không để nước mắt rơi xuống.
"Vũ Tầm? Sao cậu lại tới đây?" Trình Hào giật mình nhìn Lâm Vũ Tầm, anh đặc biệt dặn dò lão George, không nên đem chuyện anh bị thương nói cho Lâm Vũ Tầm.
Danny đi cùng với bọn họ, việc này lừa không được còn chưa tính, làm sao Lâm Vũ Tầm cũng tới?
Tâm tư Lâm Vũ Tầm nặng, nhìn thấy anh bị thương nhất định sẽ thương tâm, tiền anh đưa phỏng chừng cũng không muốn xài...
Trình Hào nghĩ như thế, ngay lập tức liền ngồi dậy: "Kỳ thực tôi không có chuyện gì, cậu không cần đến."
Đã bị như vậy mà còn nói là không có chuyện gì sao? Lâm Vũ Tầm hít sâu một hơi: "Anh bị thương, sao tôi có thể không tới... Anh nhanh nằm xuống đi."
Lâm Vũ Tầm tiến lên, đè bả vai Trình Hào, đặt Trình Hào xuống giường bệnh.
Mà sau khi cậu làm như vậy xong, Danny rốt cục thấy được cậu, ôm chặt lấy cậu khóc lên.
Trình Hào nhìn thấy Danny ôm Lâm Vũ Tầm khóc, cũng có chút ngượng ngùng.
Dáng vẻ này của Danny... Hẳn là rất sợ hãi.
Trình Hào động viên mà lấy tay đυ.ng đầu Danny một cái.
Lâm Vũ Tầm nói: "Anh đừng động đậy, nếu tay bị thương thì làm sao bây giờ?"
"Như vậy không sao..."
"Không được, anh nhất định phải dưỡng thương cho tốt, trước đây anh bị thương đã không dưỡng tốt rồi..." Lâm Vũ Tầm thả Danny xuống, quan sát tình huống của Trình Hào: "Lần này tôi nhất định sẽ nhìn chằm chằm anh, dưỡng thương cho thật tốt."
Lúc cậu mới quen Trình Hào, Trình Hào đã trúng dao, không thể nghỉ ngơi thật tốt, thậm chí còn ăn không ngon... Lần này nhất định không thể như vậy.
Còn có..."Anh muốn đi vệ sinh không? Tôi lấy cho anh cái bô?"
"Tôi lau người cho anh nhé."
"Trên người anh có vết bầm, có phải là nên chườm nóng một chút không?"
...
Trình Hào: "..." Anh không cần.
Lâm Vũ Tầm vây quanh Trình Hào, suy nghĩ một chút, lại sợ phương pháp chăm sóc của mình không đúng, đi ra ngoài tìm y tá.
Trình Hào: "..."
Đời trước anh là cô nhi, tuy rằng quan hệ cùng huấn luyện viên khá tốt, nhưng khi sinh bệnh nằm viện, thời gian mà mọi người đến thăm anh nhiều nhất là ban ngày, phần lớn thời điểm, đều là hộ sĩ chăm sóc anh.
Khi nhìn thấy người chỉ bị thương chút ít trên giường bệnh cách vách điều động cả nhà tới chăm sóc, anh thật sự rất ước ao, không ngờ bây giờ mình cũng gặp phải chuyện như vậy.
Mặc dù có hơi không quen, nhưng như vậy cũng rất tốt...
Trình Hào mới vừa cảm thấy rất tốt, rất nhanh liền không chịu nổi.
Trước đó, Lâm Vũ Tầm chỉ là hỏi anh có muốn lau người hay không, sau khi trở về... Cậu liền kiên trì phải giúp anh lau một chút.
Quả thật trên người anh có hơi bẩn, nhưng để Lâm Vũ Tầm lau giúp anh, thật sự rất không tiện...
Trình Hào có chút lúng túng, kết quả vừa ngẩng đầu, phát hiện Lâm Vũ Tầm đã đỏ mặt.
Đột nhiên anh hết cảm thấy lúng túng: "Vũ Tầm, cũng là đàn ông rồi, sao mặt cậu đỏ như vậy?"