*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trước khi ra cửa, Lâm Vũ Tầm đi nhìn Danny, thấy Danny đang ngủ, cậu cũng không đánh thức Danny, chỉ là đem cá ngừ california trộn yến mạch còn lại tối hôm qua đặt ở chỗ dễ thấy, nửa hộp cá ngừ california cũng để ở bên cạnh.
Tuổi Danny không lớn lắm còn bị tàn tật, để nó ở một mình thật ra cũng không quá thích hợp, nhưng mang theo nó đi ra ngoài còn nguy hiểm hơn.
Gara mà Lâm Vũ Tầm ở không lớn, nhưng cũng đầy đủ mọi thứ —— bên ngoài hay trong phòng có các loại đồ dùng nhà bếp cùng tủ lạnh sử dụng điện, căn nhỏ bên cạnh phòng ngủ có bồn cầu bơm nước.
Thời đại này, gia đình có tủ lạnh cùng bồn cầu bơm nước ở Trung Quốc cũng không nhiều, mà ở đây, trong phòng người nghèo thuê, cũng đã có không ít thiết bị điện.
Chỉ là… Đại khái là vì tiết kiệm, tủ lạnh không có cắm điện.
Trình Hào mặc một bộ quần áo mà Lâm Vũ Tầm tìm cho anh, thuận tiện quan sát một chút tình huống trong phòng, lúc này mới cùng Lâm Vũ Tầm đi ra cửa, khóa cửa lại.
Đường phố bên ngoài rất hẹp, chỉ cho phép một chiếc xe hơi chạy qua, hai bên phòng ở cũng đều rất cũ kỹ, trên phố lớn, có thể ngửi được một ít mùi không dễ chịu.
Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm cùng đi đến trường học, trên đường gặp không ít người.
Những người này phần lớn là người da đen, cũng có một vài người da trắng, trong bọn họ có người mặc quần áo cũ, phong sương đầy mặt, cũng có người mặc quần áo mới, trong miệng ngậm thuốc lá, phách lối đi trên đường.
Thậm chí Trình Hào thấy có người mang theo súng.
Nhìn thấy anh và Lâm Vũ Tầm, những người này hoặc là không thèm để ý, hoặc là không quá thân thiện.
Cũng may hai người bọn họ thoạt nhìn rất nghèo, những người này nhiều nhất cũng chỉ là mắng bọn họ vài câu.
Trình Hào đã từng thấy cảnh tượng như vậy trong trí nhớ của Trình Cẩm Hạo, nhưng bây giờ gặp được vẫn khó tiếp thu, trong lòng bốc lửa.
Nếu không phải trên người có vết thương, anh đã nhào lên động thủ.
Anh cũng không phải một người có tính tình tốt.
Đáng tiếc trên người anh có thương tích, cũng phải tránh liên lụy đến Lâm Vũ Tầm… Trình Hào chỉ có thể suy nghĩ, chờ vết thương của mình lành, phải tàn nhẫn chỉnh những người này một trận.
Trình Hào rất tức giận, Lâm Vũ Tầm cúi đầu đi về phía trước, kiểu tập mãi thành quen.
Trình Hào hỏi: “Lâm Vũ Tầm, vấn đề của tôi có chút mạo muội… Cha mẹ cậu đâu?”
Lâm Vũ Tầm nói: “Bọn họ đều chết hết rồi.”
Trình Hào sớm có suy đoán, nghe vậy thở dài trong lòng, lại hỏi: “Bây giờ một mình cậu sống cùng em trai à?”
Lâm Vũ Tầm gật đầu.
Lâm Vũ Tầm ra vẻ không muốn nhiều lời, Trình Hào cũng không hỏi nhiều, hai người đi đại khái hai mươi phút, rốt cục đi tới trường học.
Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm đi vào, phát hiện những thiết bị cơ bản trường này đều có, nhưng nhìn có chút cũ nát, người trong trường học thoạt nhìn không có mấy người nghiêm túc đọc sách.
Cái này cũng là đặc sắc của trường công trong xã khu nghèo, học sinh nơi này cũng không thích học tập, từ từ, ngay cả giáo viên, khi đi học cũng sẽ tùy tiện lừa dối cho qua.
Hết cách rồi, cuộc sống của giáo viên cũng không tốt hơn gì, thậm chí có thể bị học sinh đánh.
Trình Cẩm Hạo cũng từng đánh giáo viên kỳ thị hắn.
Người trong trường này, rõ ràng đều biết Lâm Vũ Tầm, nhìn thấy Lâm Vũ Tầm, có người lớn tiếng chế giễu: “Xem kìa, người đông phương quỷ quái lại tới nữa rồi.”
“Khỉ da vàng lại tới ăn chứ gì.”
“Chúng ta cách hắn xa một chút!”
…
Trình Hào nghe hiểu một ít, mà vẫn có rất nhiều từ nghe không hiểu như cũ, đối với một người học tiếng Anh Oxford mà nói, tiếng anh mang khẩu âm nước Mỹ nghe có chút khó khăn, chớ nói chi là lời những người này mắng người, có rất nhiều thứ là độc nhất của khu này.
Mà cho dù nghe không hiểu, tức giận của anh cũng tới, nhưng mà, không chờ anh làm cái gì, Lâm Vũ Tầm đã nói: “Đã có bữa ăn sáng, chúng ta mau tới thôi.”
Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm đi đến nhà ăn, dựa theo ký ức của Trình Cẩm Hạo, cầm một cái mâm thức ăn đi xếp hàng.
Trình Hào ở hiện đại, từng thấy bức ảnh về bữa cơm trưa miễn phí trong trường học của nước Mỹ trên mạng, nhìn phi thường phong phú, mà thời đại này, đồ bọn nhỏ ăn không có tốt như vậy.
Bữa sáng ngày hôm nay cũng chỉ có hamburger rau, cà rốt sống cùng sữa bò.
Điều đáng ăn mừng duy nhất là, cái hamburger rau kia rất lớn.
Đến phiên Trình Hào, người da trắng chia đồ ăn nhíu mày: “Tôi nhớ trường học của chúng ta chỉ có một người phương đông.”
“Tôi vừa mới chuyển tới.” Trình Hào nói.
Người kia nhìn Trình Hào một cái, nói: “Cậu tốt nhất là không nên gây chuyện.” Hắn nói xong, cho Trình Hào một phần đồ ăn.
Trình Hào biết người này chắc chắn biết mình không phải là người của trường học này, mà không biết xuất phát từ đồng tình hay là nguyên nhân khác, vẫn cho anh đồ ăn.
Không chờ tìm bàn ngồi xuống, Trình Hào liền cầm cái hamburger rau kia ăn, rồi uống một ngụm sữa bò, cuối cùng ăn luôn cà rốt.
Anh đứng ăn sạch hết thức ăn của mình.
Lâm Vũ Tầm đi qua, thấy thế nói: “Tôi ăn không hết, cho anh một ít…”
“Không cần!” Trình Hào nói: “Tôi ngồi ở đây một lát, chờ lúc sau nếu có đồ ăn dư, có thể đến xin thêm một chút.” Trường học đều sẽ chuẩn bị thêm vài phần đồ ăn, hơn nữa sẽ có người không đến ăn, đều sẽ còn thừa.
Lúc Lâm Vũ Tầm ăn cơm, Trình Hào ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi.
Anh vẫn còn đói bụng, vết thương ngược lại tốt hơn rất nhiều, mắt thấy không ai xếp hàng lĩnh bữa ăn nữa, anh đi tới, nói với người chia thức ăn: “Có thể cho tôi thêm một chút không, tôi đã mấy ngày không ăn gì…”
“Quỷ nghèo.” Người chia thức ăn nói, lại cho Trình Hào một phần.
Trình Hào trực tiếp ăn sạch hết ở ngay trước mặt hắn.
Người chia thức ăn: “…”
Trình Hào vô liêm sỉ ké được bốn phần bữa sáng, tất cả đều ăn hết.
Lúc đầu, người chia thức ăn kia không thân thiện gì với Trình Hào, nhưng cuối cùng, ánh mắt nhìn Trình Hào cũng chỉ còn sót lại đồng tình.
Bánh mì dùng để làm hamburger rau cũng không phải loại tốt gì, trên thực tế, nó vừa cứng lại khô.
Có mấy người dù cho rất nghèo, cũng không thích ăn cái này.
Mà Trình Hào ăn hết… Hắn tin tưởng Trình Hào thật sự đói bụng.
Trình Hào ăn bốn phần bữa sáng, cảm giác đói bụng nhẹ rất nhiều, anh không muốn làm người khác chú ý, không tiếp tục ăn nữa, mà đi tìm Lâm Vũ Tầm: “Cậu đi học cho giỏi, buổi trưa tôi lại tới.”
“Được.” Lâm Vũ Tầm nói.
Trình Hào thấy Lâm Vũ Tầm đáp lại, liền đi ra ngoài.
Kết quả, anh mới vừa đi ra tới cửa trường, liền gặp ba người quen trước mặt, chính là ba người da đen đêm qua đến tìm Lâm Vũ Tầm gây sự.
Nhìn dáng vẻ đi thẳng vào trường học của ba người này… Chắc bọn họ cũng là học sinh trường này.
Trình Hào thấy ba người này, ba người này cũng nhìn thấy Trình Hào, ngày hôm qua bọn họ bị thiệt thòi trong tay Trình Hào, liền muốn trả thù lại, nhưng đáng tiếc nửa đêm đi tìm kẻ thù lại bị chủ nhà trọ trên lầu Lâm Vũ Tầm dội nước.
Bây giờ thấy Trình Hào, bọn họ lập tức kích động, muốn động thủ với Trình Hào.
Nhưng mà, động tác của Trình Hào nhanh hơn bọn họ.
Còn chưa chờ bọn họ bắt đầu động thủ, Trình Hào đã xông về phía bọn họ, cho một quyền vào bụng người kia.
Đời trước Trình Hào có kinh nghiệm tác chiến phi thường phong phú, nhưng anh cũng hiểu rất rõ, anh không thể bị vây công.
Song quyền khó địch tứ thủ!
Cho nên, anh phải nhanh chóng giảm bớt đối thủ.
Thân thể này của Trình Cẩm Hạo tố chất còn rất khá, cú đấm kia của anh hạ xuống, trong ba người liền có một người mất đi sức chiến đấu, ngay sau đó Trình Hào liền đá về phía một người trong số còn lại…
Người bị đánh vào bụng còn đang nôn, người bị anh đạp cũng đã ngã trên mặt đất, kêu rên lăn lộn không ngừng, người thứ ba quay người muốn chạy trốn, kết quả bị Trình Hào đá một cước lên cái mông.
Ba người này tuổi không lớn lắm còn nhỏ gầy, Trình Hào ra tay lại tàn nhẫn, mới có thể tất cả đều một đòn đã trúng, mà sau khi đánh gục ba người này, thiếu chút nữa Trình Hào đã ngã xuống, nắm đấm cũng rất đau.
Anh đạp một cước lên trên lưng người cuối cùng bị anh đá ngã, nói: “Ba người các cậu, ngày hôm qua tôi đã bỏ qua cho các cậu, vậy mà các cậu còn dám đến trước mặt tôi, thật là to gan!”
Người bị đánh vào bụng người còn đang nôn, người bị đá vào chỗ hiểm còn đang kêu rên, ngược lại người bị Trình Hào đạp ở dưới chân vẫn còn hùng hùng hổ hổ… Lực đạo trên chân Trình Hào tăng thêm: “Cậu có tin không, tôi sẽ gϊếŧ cậu?”
Người này ngay lập tức bắt đầu xin tha.
Trình Hào nhìn hai người khác một cái, lại nói: “Nếu lại để cho tôi nhìn thấy các cậu bắt nạt người khác, tôi nhất định sẽ cho các cậu giáo huấn nghiêm trọng hơn ngày hôm nay!”
Ba người này không chút do dự mà bắt đầu bảo đảm, nói bọn họ sẽ không làm thế nữa.
Trình Hào nói: “Cút!”
Hai người không bị anh đạp lên người nhất thời chạy mất, người bị anh đạp sửng sốt: “Tôi thì sao?”
“Tôi có lời hỏi cậu.” Trình Hào xách cậu ta lên.
Trình Cẩm Hạo một thân một mình đi tới nơi này, không chỉ có như vậy, hắn vừa tới xã khu này, liền bị người ta đâm chết.
Cho nên tuy rằng thông qua trí nhớ của Trình Cẩm Hạo mà biết nước Mỹ thời đại này nhưng Trình Hào không biết tình huống xã khu này.
Anh cần phải có người dẫn anh làm quen nơi này.
Nếu anh mang theo ba người da đen, có lẽ áp chế không nổi, nhưng mang theo một tên thì không thành vấn đề. Người bị anh đạp ở dưới chân người này, thấp bé nhất trong đám, chiều cao người này chỉ tầm 1m50, cân nặng chỉ có sáu mươi mấy cân (aka tầm ba mấy kg), anh đối phó được.
Trình Hào mang theo người đi sang bên cạnh, ngồi ở trên bậc thang bằng xi măng bên ngoài một nhà trọ: “Cậu nói cho tôi biết một chút tình huống của nơi này, còn có chuyện của Lâm Vũ Tầm.”
Người này ngay lập tức liền nói, nhưng lúc đầu cậu ta không biết Lâm Vũ Tầm là ai, Trình Hào giải thích, mới hiểu rõ người Trình Hào hỏi là ai.
Dù sao lúc bình thường Lâm Vũ Tầm dùng tên tiếng Anh là Tony.
Tuy rằng ân nhân cứu mạng của Trình Hào không phải thợ cắt tóc, nhưng cũng đặt tên này.
Tình huống của xã khu này, trong trí nhớ Trình Cẩm Hạo thì không khác lắm với xã khu mà Trình Hào ở trước đây, còn Lâm Vũ Tầm… Thông qua người này, Trình Hào mới biết, Lâm Vũ Tầm tới cư trú ở xã khu này, mới ba năm mà thôi
Nhưng mẹ của Lâm Vũ Tầm, vẫn luôn ở nơi này.
Mẹ Lâm Vũ Tầm là người Hoa, bà mang theo một đứa bé lai da trắng ở nơi này, dựa vào việc buôn bán da thịt mà kiếm tiền sinh hoạt, ba năm trước, Lâm Vũ Tầm đến, nghe nói là cha cậu chết rồi, chỉ có thể tìm đến mẹ.
Kết quả, một năm trước, mẹ cậu cũng đã chết, cậu cũng chỉ có thể sống cùng người em trai bị câm.
Lâm Vũ Tầm còn chưa trưởng thành, tự sống đã khó, còn thêm cả em trai, sinh hoạt gian khổ cỡ nào Trình Hào không cần nghĩ cũng biết.
Anh nghỉ ngơi đủ rồi, kéo người da đen kia đứng lên.
“Tôi đã nói tất cả rồi!” Người da đen này nói: “Thả tôi đi!”
“Không được, tôi còn có chuyện muốn cậu làm.” Trình Hào nói.
“Chuyện gì?” Người này hỏi.
“Mang tôi đến trung tâm cứu trợ.” Trình Hào nói.
Người da đen: “…”