P/s: Trên wp up tới C70 rồi nên update bên này cho bằng chứ mình chưa edit xong nguyên bộ nha mn.....
Lâm Vũ Tầm đã hơn một tháng không nhìn thấy Trình Hào cùng Danny.
Trong hơn một tháng này, ý chí chiến đấu của cậu sục sôi, làm rất nhiều chuyện, nhưng thật ra bên trong vẫn luôn thấp thỏm.
Cậu khẩn cấp muốn trèo lên trên, muốn chứng minh chính mình, nhưng trong lòng cũng cảm thấy bất an sợ sệt.
Dù sao đây là một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ với cậu.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Trình Hào, toàn bộ bất an trong lòng cậu biến mất.
Trình Hào ôm Danny đi vào, nói: "Hôm nay là giao thừa, ngày mai là năm mới, cho nên tôi mang Danny tới thăm cậu một chút."
Lâm Vũ Tầm rất muốn ôm Trình Hào, nhưng cuối cùng cũng không làm như vậy: "Tôi làm sủi cảo, anh đã nói năm mới phải ăn sủi cảo, tôi còn mua gạo, tôi đi làm cơm cho anh ăn."
Trước đó ở xã khu nghèo, không có siêu thị cỡ lớn, lúc đó Trình Hào từng nói muốn ăn cơm, nhưng bọn họ không mua được.
Chờ đến thành phố này, siêu thị gần trường học cũng không lớn, không có bán gạo, cho nên hai người cậu và Thi Văn Tranh, cũng chưa từng ăn cơm.
Vẫn là ngày hôm qua, Thi Văn Tranh nói chuyện mua hàng tết ở Trung Quốc, cậu đặc biệt ngồi xe buýt xe đi một chuyến, mới mua được gạo trong một cái siêu thị lớn.
Túi gạo kia sau khi cậu xách về, không có mở ra, cậu vốn định gửi toàn bộ cho Trình Hào, hiện tại Trình Hào đến, vậy có thể mở ra nấu cơm ăn.
"Có gạo?" Trình Hào vui mừng đầy mặt.
Anh nhớ tới mấy chục năm sau, muốn mua gạo ở nước Mỹ rất đơn giản, mà vào lúc này... Anh còn chưa từng thấy gạo, cũng không thấy quán ăn nào bán cơm.
Được rồi, anh cũng không đời nào tới quán ăn để ăn cơm, thậm chí còn không đi dạo siêu thị lớn, anh không có thời gian.
"Có!" Lâm Vũ Tầm nói, ngay lập tức liền mở túi gạo ra, sau đó thì có chút rầu rĩ: "Tôi không biết phải nấu cơm thế nào..."
"Tôi cũng không biết phải làm sao..." Trình Hào cũng bối rối, nếu có nồi cơm điện, anh nhất định có thể làm ra cơm, cùng lắm thì xảy ra chút vấn đề ở khâu châm nước thêm vào, nhưng mấu chốt là, bọn họ không có nồi cơm điện, Trình Hào chỉ có thể nói: "Lấy cái nồi, thêm nước nấu một chút?"
Hình như cơm có thể chưng, nhưng bây giờ bọn họ không có xửng hấp, chỉ có bếp gas cùng lò nướng.
Cũng chỉ có thể như vậy... Lâm Vũ Tầm nói: "Tôi thử xem đi."
Khi Trình Hào tới, sợ đồ ăn nơi này không đủ ăn, đặc biệt mang theo một chút nguyên liệu nấu ăn đến đây, đều là đồ ăn chín, là gà nướng cùng thịt bò, trực tiếp cắt một chút là có thể vào bàn.
Đồng thời, Lâm Vũ Tầm cũng mua đồ ăn, nhưng cậu vốn tưởng rằng chỉ có hai người cậu và Thi Văn Tranh, bởi vậy mua đồ ăn không nhiều, tiết kiệm hết mức, đa phần là rau dưa —— nhưng trong sủi cảo đều là thịt.
Hiện tại những rau dưa đó phối hợp với thịt mà Trình Hào mang đến, vừa vặn có thể dọn ra một bàn đồ ăn phong phú.
Ngoại trừ sủi cảo, Lâm Vũ Tầm chỉ tính toán làm thêm hai món rau, dù sao thì Thi Văn Tranh cùng cậu không phải Trình Hào, ăn không quá nhiều, nhưng bây giờ, cậu thay đổi biện pháp, làm thêm vài món ăn, trong đó có trứng sốt cà chua.
Đáng lẽ Lâm Vũ Tầm sẽ không làm món này, nghe Thi Văn Tranh nói có thể xào chung mới làm, kỳ thực cũng chỉ là xào trứng gà cùng cà chua chung một chỗ, sau đó phát hiện ăn cũng rất ngon.
Chờ Thi Văn Tranh trở lại, trên cái bàn ăn nhỏ nhắn chỉ cỡ một mét vuông của anh ta, đã đặt đầy đồ ăn, ngay cả trên kệ bếp bên cạnh, đều để toàn bộ gà nướng.
Nhưng, thứ làm cho Thi Văn Tranh kinh hỉ nhất, cũng không phải rau dưa gì đó, mà là đĩa cơm có hơi vàng.
Cơm này, là Lâm Vũ Tầm nghĩ cách lấy ra.
Cậu thả gạo vào trong nồi đun sôi, sau đó đổ vào một chút nước rồi bỏ vào đĩa nướng, cuối cùng đặt vào khay nướng bỏ vào lò nướng còn lưu lại hơi nóng sau khi đã nướng cái khác... Qua nửa giờ lấy ra, cơm bên trong đã chín đều!
Nhìn thấy cơm, Thi Văn Tranh không để ý tới gì nữa: "Cơm! Thậm chí có cả cơm!"
Kỳ thực Trình Hào cũng kích động giống Thi Văn Tranh, trên thực tế, trước khi Thi Văn Tranh về, anh cũng đã ăn xong một chén cơm.
Một chén cơm đầy trộn với trứng sốt cà chua mà Lâm Vũ Tầm làm, thật sự ăn rất ngon!
"Còn có sủi cảo." Trình Hào lại nói.
"Còn có sủi cảo." Thi Văn Tranh cũng nhìn thấy sủi cảo nấu xong, viền mắt đều đỏ.
Đây là cái tết thứ ba sau khi anh ta xuất ngoại, hai cái tết trước, ngoại trừ gọi điện thoại cho các bạn học ở bên ngoài, thì không khác gì ngày bình thường, chỉ cảm thấy đặc biệt quạnh quẽ, thế nhưng tết này không giống vậy.
Giọng Thi Văn Tranh mang một chút nghẹn ngào: "Quen biết các người, thật tốt."
"Đối với chúng tôi mà nói, quen anh cũng rất tốt, " Trình Hào nói, "Anh giúp Vũ Tầm rất nhiều."
"Cậu ấy rất thông minh, cũng rất nỗ lực, kỳ thực tôi không giúp được nhiều." Thi Văn Tranh lấy kính mắt xuống, xoa xoa con mắt của mình: "Không ngờ các người còn chuẩn bị cho tôi một niềm vui bất ngờ, chuẩn bị cơm và sủi cảo..."
Trình Hào có hơi lúng túng —— thật ra anh là đến cho Lâm Vũ Tầm kinh hỉ.
Lâm Vũ Tầm cũng có chút ngượng ngùng —— nếu Trình Hào không tới, cơm cũng sẽ không có.
Sau khi nói xong, Thi Văn Tranh mới ý thức được, mình thất thố trước mặt ba đứa trẻ...
Nhưng, anh ta nhanh chóng quên đi chuyện này bởi vì—— cơm nước đều làm xong, bọn họ nên ăn cơm.
Thi Văn Tranh không kịp chờ đợi bữa tối đến, dù cho lúc này mới bốn năm giờ chiều.
Bữa cơm này, bọn họ ăn rất lâu.
Ăn đến lúc sau, Thi Văn Tranh đã không có cảm giác khác, cũng chỉ còn sót lại sự đố kị với Trình Hào.
Anh ta ăn một bát cơm một bát sủi cảo, còn có một chút đồ ăn, liền ăn không vô thứ khác, Trình Hào thì sao? Cậu ta ăn đồ ăn gấp ba lần mình!
Thi Văn Tranh đặc biệt hi vọng, mình cũng có thể có khẩu vị tốt như vậy.
Đáng tiếc anh ta không có.
Lúc bọn họ ăn cơm, còn xảy ra một đoạn nhạc đệm —— điện thoại trong nhà trọ của Thi Văn Tranh vang lên.
Người gọi điện thoại chính là bạn học cùng ra nước ngoài với Thi Văn Tranh, bọn họ gọi hỏi thăm Thi Văn Tranh.
Cùng tha hương ở nơi đất khách quê người, trong ngày mọi nhà đoàn viên, bọn họ không làm được gì khác, cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho nhau.
Lần này gọi điện thoại đến đây, chính là một người bạn tốt của Thi Văn Tranh: "Thi Văn Tranh, trước đây đều là cậu gọi điện thoại cho tôi từ sớm, sao ngày hôm nay không gọi qua đây?" Người bạn tốt này của Thi Văn Tranh cùng hai người khác học cùng một trường, bọn họ có thể nghỉ lễ với nhau, so với Thi Văn Tranh bên này, náo nhiệt hơn nhiều.
"Tôi đang ăn bữa tiệc đêm giao thừa, không rảnh." Thi Văn Tranh nói.
"Bữa tiệc đêm giao thừa à... Cậu ăn cái gì?" Bên kia hỏi.
Thi Văn Tranh khẽ nói: "Cũng không có gì, chính là cơm, sủi cảo, trứng sốt cà chua gì đó."
Trình Hào rõ ràng nghe được âm thanh ước ao của người đối diện.
Càng làm cho Trình Hào nhìn mà thở dài, là ở trong khoảng thời gian sau đó, Thi Văn Tranh gọi điện thoại cho từng người, sau đó tàn nhẫn mà khoe khoang với người ta về bữa tiệc đêm giao thừa của mình.
Đến cuối cùng, ngay cả Lâm Vũ Tầm cũng có chút ngượng ngùng.
Người cùng Thi Văn Tranh đi du học, có người tuổi không nhỏ, hẳn là biết làm cơm, những gì cậu làm này, so với bọn họ, khẳng định không tính là gì.
Thi Văn Tranh cao hứng như thế, phỏng chừng nguyên nhân quan trọng nhất, vẫn là có người cùng anh ta ăn cơm.
Ăn cơm xong, Thi Văn Tranh nói: "Nếu có thể xem Xuân Vãn thì tốt rồi."
Trình Hào nói: "Có hơi lệch, thật ra Xuân Vãn không phải lúc này."
"Đúng nhỉ... Ôi, đừng suy nghĩ, đài truyền hình của người Mỹ, làm sao có khả năng chiếu Xuân Vãn của Trung Quốc." Thi Văn Tranh thở dài.
Trình Hào nói: " Đài truyền hình của người Mỹ e rằng sẽ không chiếu Xuân Vãn của Trung Quốc, nhưng sau này, chắc chắn người của toàn thế giới, đều có thể nhìn thấy Xuân Vãn đầu tiên."
"Cậu cả nghĩ quá rồi, nào có chuyện tốt như vậy." Thi Văn Tranh nói.
"Sớm muộn cũng sẽ có một ngày." Trình Hào rất khẳng định.
Thi Văn Tranh là người làm kỹ thuật, lúc này hỏi: "Vậy cậu nói một chút xem, phải làm sao?"
"Thông qua Internet?" Trình Hào có chút lúng túng nhìn Thi Văn Tranh. Dù sao thì anh cũng chỉ là một người chưa từng học đại học, tuy rằng đời trước anh lên mạng mỗi ngày, biết đến một chút về server, 4G 5G các loại, nhưng trên thực tế cũng không biết Internet rốt cuộc là thứ gì.
Cũng may Thi Văn Tranh cũng không truy hỏi, nói đến chuyện khác, lại có chút cảm thán —— quốc gia của bọn họ, hiện tại quá nhỏ bé...
Trình Hào nói: "Tuy rằng quốc gia của chúng ta hiện tại rất nhỏ yếu, nhưng sẽ có một ngày sẽ trở nên mạnh mẽ, tôi tin tưởng Hoa kiều như tôi, một ngày nào đó sẽ vì tổ quốc mà kiêu ngạo!"
Thi Văn Tranh nghe Trình Hào nói, đôi mắt đều sáng: "Hiện tại tôi rất muốn mời cậu một chén rượu."
"Người chưa thành niên không thể uống rượu." Trình Hào nói, nghĩ tới chuyện khác: "Kỳ thực tôi muốn hỏi một chuyện... Thi tiên sinh, làm sao để có quốc tịch Trung Quố? Hình như có chút khó?"
Đời trước anh nhớ là, muốn gia nhập quốc tịch Trung Quốc thật khó khăn...
Nói chứ, bây giờ anh sẽ không gia nhập quốc tịch Trung Quốc bây giờ, dù sao thì anh cũng không có gì, còn là vị thành niên, bây giờ trở về nước cũng không làm được gì, nhưng sau này thì có thể...
"Cậu là đứa trẻ tốt!" Thi Văn Tranh kích động nhìn Trình Hào.
Bọn họ vừa nói chuyện, vừa tán gẫu, nói mãi cho đến mười giờ tối.
Đã không còn sớm, Danny buồn ngủ, đầu nhỏ gật lên gật xuống liên tục... Trình Hào cũng tạm biệt Thi Văn Tranh, nhìn về phía Lâm Vũ Tầm: "Vũ Tầm, cậu đi cùng bọn tôi đến khách sạn đi." Chỗ của Thi Văn Tranh bọn họ ở không được, cho nên anh có đặt phòng ở khách sạn gần đó.
Anh cảm thấy, tối hôm nay, Lâm Vũ Tầm sẽ muốn đi cùng với bọn họ.
Lâm Vũ Tầm đúng là thích ở cùng Trình Hào và Danny, cậu không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, cùng Trình Hào đứng lên.
Trình Hào để lại quà mà anh mang cho Thi Văn Tranh, sau đó liền mang theo Lâm Vũ Tầm cùng Danny rời khỏi nhà trọ của Thi Văn Tranh.
Đã muộn lắm rồi, tuy rằng rất nhiều nhà ở đều còn đèn sáng, nhưng cửa hàng ven đường cũng đã đóng cửa.
Trình Hào để Lâm Vũ Tầm quấn khăn quàng cổ cho kín, lại nói: "Đến khách sạn phải đi nửa tiếng, có thể sẽ mệt một chút..."
"Tôi không sợ." Lâm Vũ Tầm không chút nghĩ ngợi nói.
Trình Hào nở nụ cười.
Một bên khác, nhìn Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm đi, Thi Văn Tranh cười cười, về trong phòng của mình, trước tiên nhìn đồng hồ, tiếp đó lại lấy sách ra, bắt đầu đọc sách.
Trước khi xuất ngoại, anh ta đã tự định ra quy định cho mình, mỗi ngày học tập ít nhất mười tiếng, chỉ có thể nhiều hơn không thể thiếu.
Ngày hôm nay thời gian học tập của anh còn chưa đủ, phải tiếp tục học tập.