- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Tôi Nuôi Lớn Tỷ Phú Thế Giới
- Chương 57: Giao thừa
Tôi Nuôi Lớn Tỷ Phú Thế Giới
Chương 57: Giao thừa
Cuộc thi đấu của Trình Hào cùng Samo hôm nay, có thể nói là phi thường đặc sắc.
Vừa bắt đầu thế lực hai người ngang nhau, sau đó Trình Hào rơi vào hạ phong, cuối cùng Trình Hào gϊếŧ ngược lại khi đến đường cùng...
Khán giả xem hô to đã nghiền, không khí hiện trường đặc biệt nóng bỏng.
"Hay!"
"Tên tiểu tử cuồng bạo này ở đâu tới?"
"Hắn rất lợi hại!"
...
Trình Hào chưa bao giờ đã tham gia thi đấu chính thức, khán giả ở đây, trên căn bản là không nhận ra anh.
Chính vì như vậy, lúc trước khi người chủ trì giới thiệu Trình Hào, nói Trình Hào tới khiêu chiến Samo, mọi người mới có ý kiến với Trình Hào.
Một nhân vật nhỏ không biết chui từ nơi nào ra cũng tới khiêu chiến Samo... Bọn họ có thể thích Trình Hào mới là lạ.
Mà Trình Hào thắng, tình hình sẽ không còn giống như vậy nữa.
Trên sàn thi đấu quyền anh chính là trực tiếp như vậy, người nào thắng người đó chính là lão đại.
Không ít khán giả hét rầm lên, còn có người vứt cà vạt về phía Trình Hào, lão George cũng hưng phấn, bắt đầu ôm người ở bên cạnh.
"George..." Claude kéo lão George, lão George ôm người khác, cũng không ôm cậu ta!
Lần này Trình Hào tham gia thi đấu, Bobt mang theo Danny ở lại trong khách sạn, mà lão George mang theo Claude đến.
Lão George quay đầu, cho Claude một cái ôm, sau đó... Ha ha, khí lực Claude quá lớn, xương của hắn sắp bị Claude ôm gãy mất!
Đã vậy hắn còn giãy giụa không thoát được!
Chờ Claude thả mình ra, mặt lão George đều đen.
Ban tổ chức của cuộc thi đấu này, lúc này mặt cũng đen.
Samo ngất đi đã bị đưa lên xe cứu thương, lúc này, phòng tập lầu hai, mấy người đang nói chuyện.
"Chết tiệt, các người làm thế nào vậy hả, sao lại khiến Samo thua?" Một người đàn ông trung niên phẫn nộ nhìn nhân viên trước mặt mình, hắn là ông chủ của công ty đại diện quyền anh này, một người mà trong nhà có chút tài sản lại thích quyền anh, mà Samo, đúng lúc là con trai hắn.
Hắn mở công ty đại diện quyền anh này, chủ yếu là vì nâng con trai của mình, kết quả hiện tại, trong cuộc thi đấu tổ chức vì con trai hắn, bị người ta đánh ngã!
Người đàn ông trung niên đứng đối diện huấn luyện viên cùng người đại diện quyền anh của Samo, lúc này, sắc mặt hai người này cũng đều khó coi.
Thực lực Samo khá được, mà gần đây, bọn họ đã đem những người ở phụ cận có chút danh tiếng, thế nhưng không sánh được với Samo, mời tất cả tới so đấu với Samo.
Nếu Samo còn muốn tiếp tục, muốn khiêu chiến thêm nhiều tay đấm khác.
Thì như vậy, Samo có xác suất thất bại rất lớn.
Cố tình là bọn họ không muốn để cho Samo thua... Vậy phương pháp duy nhất, cũng chỉ có thể cho những tay đấm này một ít tiền, để cho bọn họ phối hợp đánh giả quyền.
Nhưng là tay đấm nổi danh, đều rất quý danh dự, sẽ không đồng ý dễ dàng, cho dù bọn họ đồng ý, công ty đại diện của bọn họ cũng sẽ không đồng ý.
Một tay đấm nổi danh bại bởi một tay đấm mới xuất hiện như Samo, sau này giá trị bản thân sẽ thấp đi!
Vì vậy, bọn họ bỏ ra chút công phu, lại không tìm được tay đấm thích hợp, có thể cùng Samo tác chiến, sau đó suy nghĩ một chút, quyết định tùy ý tìm mấy tay đấm góp đủ số.
Bọn họ tìm, chính là những tay đấm mới vừa đánh quyền không lâu, nhưng thực lực khá ổn, còn có tay đấm tương đối đặc biệt.
Trong một cuộc tranh tài, Samo đánh bại một người to con đầy cơ bắp, người kia thoạt nhìn rất lợi hại, cũng được bọn họ gắn cho rất nhiều danh hiệu, nhưng thực ra chẳng hề mạnh.
Samo dễ dàng đánh bại hắn.
Mà hôm nay, đối thủ của Samo chính là Trình Hào.
Bọn họ chọn Trình Hào, chỉ là vì Trình Hào là người da vàng, tương đối ít thấy, để một người da vàng đánh cùng Samo, vẫn rất đáng xem.
Nhưng bọn họ căn bản không xem Trình Hào là chuyện to tát.
Người này đi ra từ xã khu nghèo, thiếu tiền, vì vậy không cố gắng huấn luyện, trái lại đi tham gia một ít thi đấu không chính thức mò kiếm tiền.
Bọn họ không cảm thấy, người này có thể thắng được Samo, cũng không sớm thương lượng với cậu là nhất định phải thua.
Nguyện ý cho nhiều lệ phí ra sân, chỉ là vì bọn họ cần nói người này là người tới khiêu chiến Samo trong trận thi đấu này, nói xấu người này một chút.
Muốn kiếm tiền trong thi đấu quyền anh, thì phải dễ nhìn, một tay đấm người da vàng không biết trời cao đất rộng khiêu chiến Samo, cuối cùng bị Samo đánh ngã, cũng xem khá hay.
Mà làm cho bọn họ không ngờ tới chính là, Samo thua.
Ông chủ trung niên tàn nhẫn mà quở trách thuộc hạ của mình một phen, cuối cùng nói: "Hiện tại chuyện này, phải giải quyết thế nào?"
Bọn họ vì nâng Samo mà bỏ ra nhiều tiền như vậy, lần tranh tài này, còn mời cả đài truyền hình đến quay phim, hiện tại Samo thua, đây không phải là thiệt thòi sao?
Nghe ông chủ trung niên nói như vậy, có người nói: "Người da vàng này rất có tiền đồ, chúng ta có thể tiếp xúc với hắn một chút, nghĩ biện pháp kí với hắn."
"Shit!" Ông chủ không chút nghĩ ngợi liền mắng, trực tiếp bác bỏ đề nghị này.
Những người kia hai mặt nhìn nhau, cho nên... Ông chủ muốn thế nào?
Chuyện ở tầng trên phòng tập, Trình Hào cũng không biết, lúc này anh đã xuống đài, đang cùng lão George đòi phần tiền còn lại.
Lúc trước những người này cho một ngàn đôla Mỹ tiền đặt cọc, nhưng phần tiền còn lại chưa có trả.
"Ông chủ của chúng tôi không có ở đây, phần còn lại phải chờ một chút mới có." Nhân viên công tác người da trắng lườm Trình Hào một cái.
Trình Hào không nói nhìn người này một cái, gặm một miếng hamburger mà lão George mang cho anh.
Trước anh còn cảm thấy công ty này rất tốt, cực kỳ hào phóng, nhưng bây giờ... Đối với người của công ty này, anh đã không có ấn tượng tốt.
Lão George đốt một điếu thuốc, dựa vào trên tường, biểu tình có chút nghiêm túc, mà rõ ràng là tâm tình không tệ: "Cái tên Samo kia thực lực không kém, không ngờ cậu có thể thắng."
"Thực lực tôi cũng không kém, lão George." Trình Hào nói.
"Đúng, thực lực cậu cũng không kém." Lão George nói: "Bọn họ chắc chắn không ngờ thực lực cậu mạnh như vậy, hiện tại phỏng chừng đã hối hận muốn chết... Nhưng cậu làm rất tốt."
Trình Hào nở nụ cười.
Lão George nói: "Trải qua cuộc thi đấu này, lệ phí ra sân của cậu có thể tăng rồi." Hắn vốn cho là, trong một quãng thời gian rất dài, lệ phí ra sân của Trình Hào đều sẽ duy trì ở mức xấp xỉ một ngàn đôla Mỹ, nhưng bây giờ có chuyện như thế, lệ phí ra sân của anh có thể lên tới hai ngàn đôla Mỹ.
Nhưng cứ như vậy, những thi đấu mà Trình Hào có thể tham gia cũng sẽ sẽ ít đi.
Bọn họ đang nói chuyện, người cần phải thanh toán phần tiền còn lại cho bọn họ lại chậm chạp không đến, Trình Hào cùng lão George rốt cuộc ý thức được không đúng.
Đây là, muốn quỵt nợ?
Lúc bọn Trình Hào đang nghĩ như thế, liền thấy người đại diện của Samo đã liên hệ với bọn họ lúc trước đến.
Người đại diện sắc mặt khó coi: "Các người ra tay quá nặng!"
Trình Hào không còn gì để nói: " Trên sàn thi đấu quyền anh, chẳng lẽ còn cần phải hạ thủ lưu tình với đối thủ chắc?"
Người đại diện này nói: "Các người..."
Lão George lười nói chuyện với hắn: "Dựa theo hiệp ước, các người cần phải trả tiền cho chúng tôi!"
Cái người đại diện kia trừng Trình Hào cùng lão George một cái, tức giận bất bình mà thanh toán phần còn lại.
Trình Hào cùng lão George cầm tiền rời đi, tâm tình đều rất khá.
Đặc biệt là Trình Hào.
Mấy ngày nay anh tham gia nhiều trận thi đấu như vậy, tiền kiếm được, tính thêm cả lần này, đã có đầy đủ 6,500 đôla Mỹ!
Nhiều tiền như vậy, hẳn là đủ cho Lâm Vũ Tầm chống đỡ một đoạn thời gian!
Còn nữa... Ngày mai sẽ là giao thừa, anh có thể cùng Lâm Vũ Tầm ăn tết.
Trình Hào rất coi trọng năm mới.
Ở trong ký ức của anh, mỗi một năm vào lúc này, mẹ của anh đều sẽ làm một bàn mỹ thực, lúc tân niên, anh còn có thể mặc quần áo mới giày mới, sau đó đi thăm người thân.
Lễ Giáng sinh, đối với anh mà nói chỉ là một ngày lễ mà thôi, giao thừa mới thật sự là ăn tết.
Buổi tối đó, Trình Hào mang theo Danny nằm ở trên giường khách sạn, đột nhiên có chút ngủ không được.
Bất tri bất giác, anh đã đến thế giới này được nửa năm.
Qua một buổi tối nữa, chính là giao thừa.
Lễ giáng sinh, bên này rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa, mà ngày giao thừa này lại không cần lo lắng sẽ gặp phải vấn đề này.
Sáng sớm, Trình Hào mang theo Danny, đi mua một vài thứ.
Lúc này trời đã ấm áp một chút, nhưng vẫn rất lạnh, Trình Hào vẫn mua quần áo mùa đông.
Anh mua một thân quần áo mới cho Danny, cũng mua cho Lâm Vũ Tầm mua một cái áo khoác dài, còn có một đôi giày mới.
Sau đó, anh bế Danny, đi tới chỗ Lâm Vũ Tầm.
Trước khi đến thành phố này, anh đã gọi điện thoại cho Lâm Vũ Tầm, hỏi Lâm Vũ Tầm có làm gì để ăn tết chưa, lúc đó Lâm Vũ Tầm nói, cậu chỉ ở trong ký túc xá.
Lâm Vũ Tầm đúng là ở trong trong túc xá.
Ngày hôm nay không phải cuối tuần, Thi Văn Tranh đi học, mà cậu ở trong nhà trọ của Thi Văn Tranh, viết bản kế hoạch.
Đối với việc xin vào trường đại học này, cậu đã nắm chắc, đối với ngành muốn học, cũng đã có ý nghĩ —— cậu muốn học máy tính.
Cậu viết bản kế hoạch, cũng không liên quan gì đến thứ này, cậu là muốn kiếm tiền.
Cậu phát hiện mình cảm thấy rất hứng thú với thị trường chứng khoán, nhưng hiện tại kiến thức mà cậu biết quá ít, cũng không đủ lý giải về mỗi công ty, cho nên không dám liều... Cậu cảm thấy cậu cần phải nghĩ một ít càng thêm phương pháp kiếm tiền phù hợp với thực tế.
Ví dụ như mở một cửa tiệm.
Lâm Vũ Tầm viết xong kế hoạch, liền nghĩ tới Trình Hào, cũng nhớ về ngày hôm nay.
Thật ra cậu không quá coi trọng ngày tết, dù sao từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng trải qua ngày tết.
Mà hình như Trình Hào rất coi trọng.
Ngày hôm nay như thế nào, Trình Hào sẽ ở nhà lão George, cùng một nhà lão George ăn tết sao?
Nghĩ như thế, Lâm Vũ Tầm có chút mất mát.
Mà rất nhanh sau đó, cậu cảm thấy mình như vậy, có chút làm kiêu.
Cuộc sống của cậu bây giờ, đã cực kỳ tốt đẹp, có gì hay mà mất mát?
Thi Văn Tranh nhắc qua nhiều lần về việc tết phải ăn sủi cảo, Lâm Vũ Tầm liền mua bột mì cùng thịt bò chuẩn bị làm sủi cảo thịt bò, nhưng luôn cảm thấy có chút khó chịu.
Mấy ngày nay được Thi Văn Tranh chỉ điểm cho, trù nghệ của cậu đã có tiến bộ rất lớn, nhưng đáng tiếc là không thể làm cho Trình Hào ăn.
Khi đang chặt thịt làm nhân bánh, cửa nhà trọ bị gõ vang.
Lúc này Thi Văn Tranh còn đang ở trên lớp, người tới hẳn không phải là Thi Văn Tranh... Là người gần đây?
Tìm mình có việc?
Lâm Vũ Tầm mở cửa, sau đó liền thấy Trình Hào bế Danny đứng ở cửa, mang theo bao lớn bao nhỏ.
"Hey!" Trình Hào cười cười với cậu, Lâm Vũ Tầm cảm thấy tim của mình, đập thật nhanh.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Tôi Nuôi Lớn Tỷ Phú Thế Giới
- Chương 57: Giao thừa