Trình Hào không ngờ mình ngẫu nhiên gặp phải người da vàng, còn là người Hoa, tâm tình rất tốt, mà tâm tình càng tốt hơn, là người Hoa kia: "Tôi lại được nghe tiếng Trung, đã lâu lắm rồi tôi không được nghe tiếng Trung! Giọng của cậu thật là dễ nghe! Người anh em, lúc cậu nói chuyện, quả thực là còn dễ nghe hơn so với phát ngôn viên đài phát thanh!"
Trình Hào: "..." Anh vẫn cảm thấy bộ thân thể này của mình rất tuấn tú, chắc giọng nói cũng cứ như vậy đi? Nhưng bảo anh nói chuyện êm tai giống phát ngôn viên đài phát thanh, cái này hơi cường điệu quá...
Không, cũng không nhất định là khoa trương.
Trình Hào đột nhiên nghĩ đến, lúc này là năm 1980, ở rất nhiều địa phương, giáo viên còn dùng giọng địa phương dạy học sinh.
Lúc này, người có thể nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn ở Trung Quốc, e rằng không nhiều.
Mà đời trước anh sinh năm 1992, giáo viên vườn trẻ đã bắt đầu nói tiếng phổ thông với bọn anh, lúc đó để bảo đảm tất cả mọi người nói tiếng phổ thông ở tiểu học, còn có một nội quy sáng nói tiếng địa phương sẽ bị trừ điểm.
Tiếng phổ thông của anh có thể không hoàn mỹ, nhưng tuyệt đối tiêu chuẩn.
"Cậu đến du học hả? bây giờ lại có du học sinh mới tới à? Cậu ở thành phố này, là học chung một trường đại học với tôi nhỉ?" Thanh niên đeo kính càng kích động, vừa nói chuyện, vừa lấy bút ra, ghi lại gì đó trên vở của mình.
"Tôi không phải du học sinh." Trình Hào nói: "Anh là du học sinh hả?"
"Đúng, tôi là du học sinh! Cậu không phải du học sinh, cậu..." Thanh niên này nghi hoặc mà nhìn Trình Hào.
Trình Hào nói: "Tôi là người Hương Cảng."
"Thì ra là như vậy..." Người nói chuyện với Trình Hào có chút mất mát, nhưng vẫn rất kích động: "Không phải người Hương Cảng nói tiếng Việt sao? Sao tiếng phổ thông của cậu tốt vậy?" (Tiếng Quảng Đông, còn gọi là Việt ngữ, là một nhánh chính của tiếng Trung được nói tại miền Nam Trung Quốc, đặc biệt là hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây.)
Trình Hào nói: "Tôi thích Trung Quốc, đặc biệt học tiếng phổ thông."
Người kia nghe Trình Hào nói, lúc nhìn Trình Hào, ánh mắt càng thân thiết hơn.
"Trình Hào..." Lúc này, Lâm Vũ Tầm đi tới, tò mò nhìn cái người cùng một màu da với bọn họ.
"Thậm chí có tận hai người!" Người kia hưng phấn nói.
Lâm Vũ Tầm không rõ vì sao, Trình Hào cười cười, tiếp tục hàn huyên cùng anh ta.
Tán gẫu qua, Trình Hào mới biết người này tên là Thi Văn Tranh, là nhóm du học sinh đầu tiên ở Mỹ sau khi Trung Quốc mở cửa.
Anhh ta và những mấy người khác, vào tháng 12 năm 1978, trước khi Mỹ Hoa thiết lập quan hệ ngoại giao, từ Paris chuyển đến nước Mỹ, chờ đến ngày mùng 1 tháng 1 năm 1979, Mỹ Hoa thiết lập quan hệ ngoại giao xong, bọn họ đại diện cho Trung Quốc phát biểu nói chuyện, rồi học ba tháng tiếng anh, sau đó tách ra tiến vào các đại học khác nhau để tiến hành học tập.
Bọn họ có người học y, có người học hóa học, có người học vật lý... Học cái gì cũng có, mà Thi Văn Tranh là học công trình điện tử, học tập ở một trường đại học gần đây.
Du học sinh Trung Quốc vào trường đại học này cũng chỉ có một mình Thi Văn Tranh, tuy rằng anh ta cùng các du học sinh khác có thư từ qua lại, thỉnh thoảng cũng sẽ gọi điện thoại, nhưng tất cả mọi người đều lo vội vàng học tập, thời gian giao lưu của bọn họ rất ít, cũng rất ngắn.
Bởi vì như vậy, đột nhiên nhìn thấy Trình Hào, anh ta mới hết sức kích động.
"Các bạn học cùng đi, có vài người đã trở về nước, mà tôi học còn chưa xong." Thi Văn Tranh thở dài.
Trình Hào cảm thấy kính nể anh ta.
Thi Văn Tranh nói anh ta học chưa xong, nhưng Trình Hào rất rõ, bàn về học thức, Thi Văn Tranh tuyệt đối có thể nghiền ép anh.
Thành tích của anh vẫn luôn không tốt, năm đó nếu để cho anh đi tham gia kỳ thi phổ thông cấp ba, chắc chắn sẽ thi đếm ngược, xứng đáng là học tra!
Thi Văn Tranh thì không giống như vậy, đây chính là người thông minh nhất nhất được tuyển ra từ toàn quốc!
Trình Hào rất tình nguyện nói chuyện cùng Thi Văn Tranh, tuy rằng có mấy lời Thi Văn Tranh nói anh nghe không hiểu.
Thi Văn Tranh cũng vui vẻ nói chuyện với bọn họ, song phương còn để lại địa chỉ của nhau.
Địa chỉ Thi Văn Tranh để lại là một khu nhà trọ nổi danh của sinh viên đại học, địa chỉ Trình Hào để lại, chính là nhà lão George, bọn họ còn để lại số điện thoại cho nhau.
Thi Văn Tranh nói: "Hẳn là tôi sẽ không gọi điện thoại, tiền điện thoại có chút mắc."
"Trên tay anh không dư dả à?" Trình Hào hỏi.
Thi Văn Tranh nói: "Hiện tại đã tốt lắm rồi! Lúc trước lúc bọn tôi xuất ngoại, ngoại tệ không đủ, mỗi người chỉ có năm mươi đôla Mỹ, đứng ở trên phố lớn thật sự là không có chút tự tin nào! May là sau khi đến bên này, nơi liên lạc liền cho kinh phí, hơn nữa mỗi tháng đều sẽ đưa chi phiếu cho bọn tôi."
"Vậy làm sao..." Trình Hào có chút chần chờ mà nhìn Thi Văn Tranh, quần áo của Thi Văn Tranh, hẳn là từ mặc từ Trung Quốc qua, vật liệu khá ổn, nhưng kiểu thì thực sự không ra sao, hơn nữa phỏng chừng anh ta không biết giặt, y phục này bị giặt hỏng, trên mặt nổi lên rất nhiều đốm.
"Tôi thích mua sách, nên hơi thiếu tiền." Thi Văn Tranh nói: "Cậu không biết đâu, nơi này có quá nhiều sách mà Trung Quốc không có! Những năm trước đây, Trung Quốc có mấy người làm hỏng toàn bộ sách và tư liệu mà các tiền bối khổ cực mang về từ nước ngoài, khổ cực phiên dịch, hiện ở Trung Quốc cái gì cũng thiếu! May là, bây giờ quốc gia ủng hộ việc tiến cử các loại sách, các loại nhân tài, nhưng có lúc cũng không thể chăm sóc được mọi phương diện..."
Trong mấy năm đầu, trước khi có các hoạt động chấn hưng Trung Quốc, người có bản phiên dịch tiểu thuyết nước ngoài cũng có thể bị phê bình, nhân tài cùng tư liệu bị phá huỷ rất nhiều, hơn nữa những năm này nước Mỹ phát triển rất nhanh, lại thêm rất nhiều sách rất nhiều tư liệu... Thi Văn Tranh hận không thể có một hơi mấy vạn tệ để anh ta mua sách mới tốt.
Nhưng mà anh ta không có.
Trình Hào nghe anh ta nói, tâm tình cũng rất phức tạp.
Từ lúc anh còn nhỏ, anh được tổ quốc nâng lên, chờ anh lớn lên, rời khỏi quốc gia của mình đi ra bên ngoài, đã không còn bị người khác xem thường, bị người khác khinh mệt.
Nhưng anh lại không biết, các tiền bối của anh, vì thế mà xảy ra chuyện gì.
Hàn huyên một lát, Thi Văn Tranh nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Tôi không thể hàn huyên nữa, tôi phải chọn vài cuốn sách."
Trình Hào không quấy rầy Thi Văn Tranh nữa, sau đó liền thấy Thi Văn Tranh viết cái gì đó trên vở, sau đó đọc sách.
Thi Văn Tranh đọc rất nghiêm túc, cuối cùng chọn một hơi mười quyển sách.
Đám người Trình Hào còn mua nhiều sách hơn, Lâm Vũ Tầm mua mười tám quyển sách, cái cặp sách của cậu không chứa nổi, Danny thì mua tận hai mươi mấy quyển sách... Nhưng sách của nó tương đối mỏng, trọng lượng cũng nhẹ.
Chờ bọn họ tiêu tiền xong, đã qua buổi chiều một chút.
Trình Hào hỏi Thi Văn Tranh: "Thi tiên sinh, anh ăn chưa? Có muốn cùng đi ăn cơm không?"
Thi Văn Tranh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, lại ghi gì đó trên vở của mình, sau đó nói: "Tôi có mang theo đồ ăn, không ăn chung với mọi người được."
Anh ta nói xong, móc ra một cái sandwich dùng giấy bạc gói kỹ từ trong quần áo: "Ở nước Mỹ có rất nhiều thứ rất đắt, mà ăn cơm ở nhà ăn thì không đắt, mỗi sáng sớm tôi nói với bọn họ là muốn muốn một chút, cơm trưa coi như có."
Lúc Thi Văn Tranh nói lời này rất vui vẻ, đối với cuộc sống bây giờ, anh ta rất hài lòng.
Phải biết lúc trước ở Trung Quốc, hầu như không thể ăn cơm trắng và mì trắng, mà ở bên này, mỗi bữa đều có thể ăn bánh mì, còn có thịt, xúc xích gì đó.
Rất ăn thứ anh ta chưa từng thấy!
Trình Hào xuyên việt tới từ bốn mươi năm sau, tuy rằng cảm thấy lúc này nước Mỹ phát triển hơn so với trong tưởng tượng của mình, nhưng bởi vì bản thân anh ở xóm nghèo, có lúc rất ghét bỏ.
Thi Văn Tranh lại không giống vậy.
Anh ta từ địa phương mà rất nhiều người không thể bảo đảm được việc ăn no mặc ấm đi tới nơi này, sau khi đến nhìn thấy là thành phố lớn, là trường đại học, người anh ta tiếp xúc cũng toàn là học sinh giỏi, là giáo sư nổi danh, cảm thụ của anh ta, tuyệt đối khác với Trình Hào.
Trình Hào nói: "Thi tiên sinh, tôi mời anh ăn cơm!"
Thi Văn Tranh suy nghĩ một chút, đồng ý.
Mặc dù Trình Hào có một món tiền bất ngờ, nhưng anh cũng không phải người tiêu tiền tùy ý...Anh chọn một quán gà rán mời Thi Văn Tranh ăn cơm.
Lúc ăn cơm, bọn họ lại hàn huyên tán gẫu, Trình Hào còn hỏi về đại học mà Thi Văn Tranh học.
Thi Văn Tranh nói không ít.
Trường đại học mà anh ta học, là một trường học rất tốt, nơi này đã từng bồi dưỡng được rất nhiều người, càng quan trọng hơn là, trường này không kì thị chủng tộc nghiêm trọng giống các trường học khác.
Trình Hào nghe Thi Văn Tranh nói, giật mình.
Nếu như Lâm Vũ Tầm có thể đến trường này học thì tốt rồi...
Đương nhiên, việc này có chút khó khăn.
Về phần để Thi Văn Tranh chỉ dạy Lâm Vũ Tầm... Trình Hào nhìn ra rồi, Thi Văn Tranh thật sự rất bận, cực kỳ bận, người như anh ta, là quốc gia thiên tân vạn khổ đưa ra nước ngoài, thời gian của anh ta đều rất quý giá, dù cho Trình Hào cảm thấy việc dạy Lâm Vũ Tầm không lãng phí thời gian, nhưng anh cũng chắc chắn sẽ không để Thi Văn Tranh luôn bận rộn giúp việc như vậy.
Ăn cơm xong, Thi Văn Tranh liền tạm biệt.
Đại khái là do gặp được đám người Trình Hào, tâm tình của anh ta rất tốt, lúc bước đi bước chân rất nhẹ nhàng, kết quả vừa đi như thế...
Anh tan mới vừa đi ra không bao xa, đế giày da đột nhiên rơi mất, mũi giày da mở ra một cái lỗ hổng lộ ra chân của anh ta.
Trình Hào: "..."
Thi Văn Tranh cũng có chút lúng túng: "Cũng không biết bên này có chỗ sửa giày hay không..."
Trình Hào đi tới, lấy ra một đôi giày thể thao mình mới vừa mua, phát hiện giày thể thao của mình cũng cùng cỡ với giày da của Thi Văn Tranh, liền đem giày thể thao của mình đưa cho Thi Văn Tranh: "Thi tiên sinh, anh mang giày của tôi đi."
Thi Văn Tranh có chút chần chờ, Trình Hào liền nhét bàn tay của mình vào tận cùng bên trong túi quần áo, sau đó chen vào chỗ anh giấu, tới khi móc ra tầm một nửa, đưa cho Thi Văn Tranh: "Còn có tiền này, anh cầm đi."
"Như vậy sao được?" Thi Văn Tranh cau mày.
Mà Trình Hào nói: "Được! Tiền này không phải là tôi cho Thi tiên sinh, coi như là chống đỡ sự nghiệp giáo dục Trung Quốc! Còn nữa, bên chỗ Thi tiên sinh có không ít sách, tôi hi vọng Thi tiên sinh có thể cho em trai tôi mượn sách đọc."
Trình Hào nói, rồi kéo Lâm Vũ Tầm đến trước mặt mình.
Lâm Vũ Tầm đại khái là trước đây quá nghèo, thích kiếm tiền, đọc sách cũng thích đọc về phương diện kinh tế, mà Thi Văn Tranh là học công trình điện tử, sách bọn họ xem không giống nhau lắm.
Nhưng tìm một cái lý do, để Thi Văn Tranh nhận số tiền kia là được.
Hơn nữa, chỗ của Thi Văn Tranh, có thể cũng có sách Lâm Vũ Tầm thích.
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng làm rõ một chút những gì liên quan với quyển sách này ~
Tả nhân vật chân thực sẽ có phiền phức, cho nên quyển này sẽ giống với quyển "Dân quốc chi văn hào" trước đó của tác giả, bối cảnh sử dụng nước Mỹ niên đại 80, thế nhưng bên trong toàn bộ nhân vật ra trận đều là hư cấu, một ít địa phương cũng sẽ hư cấu hoặc là đổi tên cho nó, cho nên mọi người không cần đi tìm nguyên hình, bởi vì căn bản là không hề có nguyên hình (vì tránh né tui đã bỏ ra thật nhiều công phu).
Chương này viết về tình hình du học sinh được phái ra nước ngoài năm 1978 là thật sự tồn tại, thế nhưng Thi Văn Tranh là tác giả tạo ra, anh ta học đại học gì tui cũng tùy tiện bịa, miễn cho đυ.ng phải các đại lão trong hiện thực.
Phải biết, nhóm năm mươi người đầu tiên xuất ngoại năm đó, hiện tại có mười bảy người là viện sĩ hàn lâm!