Chương 40: Năm ngàn đô la Mỹ

Nhìn thấy Trình Hào ra trận, trong mắt Lâm Vũ Tầm không còn người khác, cậu đứng lên, sốt sắng mà nhìn võ đài phía xa.

Lão George cũng không giảng giải, cau mày nghiêm túc nhìn, ngay cả hai người Claude cùng Danny, cũng không ăn gì.

Ánh mắt của mọi người, đều rơi vào trên người Trình Hào cùng đối thủ của anh.

Trình Hào cùng đối thủ của anh bắt đầu nhảy bước, rồi nhanh chóng phát động công kích...

Khán giả phía dưới đều gào khàn cả giọng, mà Lâm Vũ Tầm nắm chặt hai tay, không nói một lời.

Nhìn thấy có nắm đấm rơi vào người Trình Hào, tim cậu cũng cùng đau, nhìn thấy Trình Hào đấm trúng đối thủ, cậu liền cảm thấy cao hứng.

Cậu cùng Trình Hào đến chỗ lão George, đã gặp rất nhiều trận so tài quyền anh, nhưng vẫn không quá biết xem, không nhìn ra là ai lợi hại, ai yếu.

Nhưng cậu cảm thấy được, Trình Hào là lợi hại nhất.

"Đánh ngã hắn!"

"Đập nát hàm răng của hắn đê!"

"Lên đi!"

...

Khán giả lớn tiếng la lên, trong tiếng kêu ầm ĩ như vậy, đột nhiên xuất hiện một ít tiếng cổ vũ người da đen kia.

Người da đen này đối với rất nhiều khán giả mà nói, hẳn là nhìn quen mắt, cho nên khán giả lớn tiếng gọi tên của hắn.

Lâm Vũ Tầm nghe được âm thanh này, cắn răng, đột nhiên hô: "Trình Hào! Trình Hào cố lên! Anh giỏi nhất!"

Lời của cậu còn chưa hô xong, Trình Hào liền đánh một quyền vào cằm đối thủ, đánh bay đối thủ của anh ra ngoài.

Sau khi làm như vậy, Trình Hào còn quay đầu lại, hướng về vị trí của Lâm Vũ Tầm ném cái hôn gió, thoạt nhìn đẹp trai cực kỳ.

Nhịp tim Lâm Vũ Tầm đập rất nhanh, cả người đều trở nên hưng phấn: "Trình Hào! Trình Hào! Trình Hào!"

Lão George nhìn Lâm Vũ Tầm một cái, hừ hừ hai tiếng; "Dù sao cũng chỉ là thắng một trận thi đấu nhỏ, hưng phấn như vậy làm cái gì?"

Mặc dù là nói như vậy, nhưng trên mặt lão George, lại lộ ra nụ cười.

Sau khi cuộc tranh tài của Trình Hào kết thúc, rất nhanh liền đổi thành người khác.

Lâm Vũ Tầm không bao giờ đến xem võ đài, chỉ ở cửa phòng riêng nhìn về phía cầu thang.

Cậu nhìn chằm chằm nơi đó một lúc, liền thấy Trình Hào từ phía dưới thang lầu đi lên.

"Trình Hào!" Lâm Vũ Tầm kêu một tiếng.

Trình Hào ngẩng đầu lên, hướng về Lâm Vũ Tầm nở nụ cười.

Anh cười rất đẹp đẽ, Lâm Vũ Tầm cảm thấy được, Trình Hào là người có nụ cười đẹp mắt nhất, mà cậu từng gặp.

Tim của cậu, phảng phất như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Trình Hào trở lại trong phòng khách, bắt đầu ăn.

Lão George thấy anh như vậy, lộ ra biểu tình một lời khó nói hết: "Sao cậu có thể ăn như vậy!"

Trình Hào nói: "Claude cũng có thể ăn!"

Lão George: "..." Trước đây lão George vẫn cảm thấy Trình Hào có khẩu vị tốt không bình thường, nhưng sau đó hắn gặp Claude.

Trình Hào cùng Claude ăn, kỳ thực không khác nhau lắm, Trình Hào vẫn đang ở tuổi lớn... Như thế thì khẩu vị của Trình Hào cũng là bình thường.

Lão George nói: "Biểu hiện của cậu rất tốt, buổi tối ngày mai, cậu cùng ta đi gặp bạn của tôi một chút, cậu có thể đọ sức một trận với tay đấm khác ở nơi đó."

"Được." Trình Hào nói: "Vậy sáng ngày mai, có phải là chúng ta có thể tự do hoạt động, đi mua đồ?"

"Đương nhiên có thể, nhưng cậu có chắc là lúc đó cậu còn có tiền mua đồ không?" Lão George nhìn về phía Trình Hào: "Tôi nghe nói cậu tiêu một số tiền lớn đặt Bart thắng?"

"Sao lúc đó tôi lại không có tiền mua đồ được? Nói không chừng tôi có thể có một số tiền lớn mua đồ!" Trình Hào nói.

Lão George đả kích Trình Hào: "Thực lực của Trâu Điên cao hơn Carpenter rất nhiều, hắn được quán quân giải thi đấu nghiệp dư toàn nước Mỹ...Cậu cảm thấy Bart có thể thắng à?"

Trình Hào thật sự không biết chuyện này, sau khi biết được, anh càng đồng tình với Trâu Điên.

Trình Hào nghỉ ngơi một chút, ăn chút gì xong, liền đến phiên Trâu Điên cùng Bart tiến hành so tài.

Hai người đều đang ở khu nghỉ ngơi, khoác khăn ngồi, nghe tiếng, cùng kéo khăn xuống, đi lên võ đài.

Gần đây Bart thi đấu không ít, có chút danh tiếng, nhưng không sánh được với Trâu Điên, lúc hắn lên đài, không ai hoan hô không nói, thậm chí còn có người phát ra tiếng "Xùy".

Điên Ngưu thì lại không giống, dọc theo đường đi vẫn luôn có người khen ngợi Trâu Điên, mọi người tranh nhau bắt tay hắn, thậm chí còn có một người phụ nữ xông lên, hôn hắn một cái.

Hắn thoạt nhìn, như một cái vương giả.

Trình Hào thị lực rất tốt, chờ Trâu Điên Ngưu lên võ đài, ánh mắt của anh liền hướng về Trâu Điên.

Lúc tiến hành thi đấu quyền anh, mọi người đều chỉ mặc quần cộc, mà quần Trâu Điên nhô lên cao vυ"t... Vừa nhìn liền biết nhét không ít thứ.

Khán giả đều la lên vì Điên Ngưu, lô ghế riêng của mấy người phụ nữ cách vách bọn họ cũng nói: "Hắn nhìn giỏi quá!"

"Trâu Điên, cố lên! Anh giỏi nhất!"

"Em yêu anh! Trâu Điên!"

...

Trâu Điên chạy một vòng trên võ đài, hướng về người chung quanh hôn gió.

Rốt cục, hắn ngừng lại, hướng về Bart dựng thẳng một ngón giữa.

Trình Hào lom lom nhìn nhìn chằm chằm Trâu Điên.

Lâm Vũ Tầm không coi trọng thi đấu của người khác, dù có liên quan đến năm trăm đồng... Phát hiện Trình Hào nhìn đặc biệt nghiêm túc, hỏi anh: "Anh đang nhìn cái gì vậy?"

Trình Hào nói: "Quần của Trâu Điên."

Lâm Vũ Tầm: "..." Lâm Vũ Tầm nhìn về phía võ đài, sau đó liền thấy bộ vị nào đó thoạt nhìn rất vĩ đại của Trâu Điên.

Trình Hào mà cũng xem chỗ đó của người khác á?!

Trong lúc nhất thời Lâm Vũ Tầm nói không ra lời, ngược lại là lão George nói: "Thoạt nhìn rất khó mà tin nổi đúng không? Hắn nhét đồ vào."

Trình Hào có chút giật mình: "Ông biết?"

"Đương nhiên là biết!" Lão George nói: "Hắn cũng không phải không đi tìm phụ nữ!"

Cũng phải.. Trình Hào không nói, tiếp tục xem.

Ngược lại là lão George nói: "Cũng không chỉ một mình hắn như vậy... Như vậy có thể tăng sự tự tin, không phải sao?"

Trình Hào: "..." Thì ra là còn có thể như vậy!

Trước đây anh không tiếp xúc với võ sĩ người nước ngoài, thực sự là kiến thức nông cạn.

Thi đấu bắt đầu.

Đa số người, đều cảm thấy không cần 3 phút, Trâu Điên có thể đánh bại Bart, nhưng mà sự thực không phải là như vậy.

Bart ra quyền nhanh ngoài dự đoán của mọi người, cũng nặng ngoài dự đoán của mọi người, Trâu Điên nhanh chóng bị đánh ngã xuống chỗ vây dây thừng.

Này còn chưa tính, Trâu Điên té lộn mèo một cái, còn làm lệch thứ hắn nhét vào trong quần, thậm chí lộ ra một chút...

Không giống như Trình Hào tưởng, vật kia cũng không rơi ra, chỉ là lộ ra một chút chút, nhưng đủ khiến Trâu Điên mất mặt.

Quan trọng nhất là, Trâu Điên thua.

Các khán giả đều đang mắng người, trước đó bọn họ biểu hiện yêu thích Trâu Điên cỡ nào, hiện tại liền biểu hiện chán ghét Trâu Điên cỡ đó, thấy cảnh này, Trình Hào rất thổn thức.

"Hắn thật đáng thương." Trình Hào nói.

Lão George nhìn về phía Trình Hào: "Bây giờ cậu lại còn nhớ tới Trâu Điên đáng thương? Vào lúc này, chẳng lẽ cậu không cần đi lĩnh tiền thưởng sao?"

Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm nhìn nhau, đều kích động.

Năm trăm đôla Mỹ, một ăn mười có nghĩa là bọn họ có thể lấy được năm ngàn đôla Mỹ!

Năm ngàn đôla Mỹ!

Lúc này tiền tương đối đáng giá, Trình Hào tính toán một chốc, này tương đương với 150 ngàn nhân dân tệ!

Một người nghèo rớt mồng tơi như anh đột nhiên có được mười lăm vạn!

Trình Hào kích động, anh đột nhiên nhìn về phía lão George: "Lão George, ông biết học phí một năm của trường trung học tư lập là bao nhiêu không?" Có phải là anh có thể đưa Lâm Vũ Tầm đi học không?!

Lâm Vũ Tầm cũng rất vui vì sắp có được một số tiền lớn, kết quả mới vừa cao hứng xong, liền nghe Trình Hào nói, giật mình nhìn Trình Hào.

Cậu không ngờ, Trình Hào muốn đưa cậu đi học ở trung học tư lập!

Lão George hỏi: "Cậu muốn cho em trai cậu đi học trung học tư lập?"

Trình Hào nói: "Đúng vậy! Tony rất thông minh! Em ấy cần phải đi học!"

Lão George nói: "Cậu đừng suy nghĩ nữa, học phí một năm của trung học tư lập là ít nhất năm ngàn đồng, vẫn chưa tính tiền đồng phục, tiền ăn, tiền thuê..v..v."

Trình Hào: "..."

Trình Hào bị lão George đả kích.

Mà lần thứ hai làm cho anh bị đả kích, là sau khi anh hỏi vật giá thành phố, phát hiện dựa theo phí tiêu dùng của thành phố, lúc này giá trị một đôla Mỹ, căn bản không thể là ba mươi nhân dân tệ như năm 2020, chỉ có thể đổi được cỡ hai mươi nhân dân tệ.

Bởi vậy, năm ngàn đôla Mỹ thì tương đương với mười vạn... Giá trị bị hạ thấp rất nhiều.

"Nhưng cậu cũng đừng nhụt chí, sớm muộn gì cậu cũng có thể kiếm được tiền. Võ sĩ mạnh, đi ra ngoài đánh quyền có thể lấy lệ phí ra sân mấy ngàn đồng là ít." Lão George nói.

Trình Hào nhất thời lên tinh thần.

So với công việc khác, đánh quyền vẫn rất có tiền đồ!

Trình Hào ôm hi vọng đầy cõi lòng, đi nhận lấy tiền mình thắng được.

Lúc trước khi anh đi đặt cược, tất cả mọi người cảm thấy anh ngốc, nhưng lúc này, tất cả mọi người nói ánh mắt anh tốt, cảm thấy anh thông minh.

Trình Hào không nói chuyện với bọn họ, cầm tiền liền đi tìm lão George.

Đối với nhà cái mà nói, năm ngàn đôla Mỹ không tính là gì, nhưng đối với Trình Hào mà nói là một số tiền lớn, anh bỏ tiền vào trong ngực, thậm chí hơi sốt sắng: "Lão George, chúng ta nhanh trở về đi thôi!"

"Được thôi... Quả thật có hơi muộn." Lão George ngáp một cái, mang theo đám người Trình Hào rời đi, đi về phía quán rượu mà bọn họ ở.

Bọn họ ở một khách sạn cách không xa, trên đường đi, Trình Hào vẫn luôn đắm chìm trong sự hưng phấn, còn nói với Lâm Vũ Tầm: "Tiểu Tầm à! Bây giờ chúng ta có rất nhiều tiền, ngày mai cậu đi mua sách, có thể mua một lần hai quyển, đọc một quyển xé một quyển, ha ha!"

"Không thể xé sách." Lâm Vũ Tầm cười nói.

Trình Hào cũng cười theo.

Danny có chút buồn ngủ, Trình Hào liền ôm nó vào trong lòng, kết quả bọn họ đang đi tới, đột nhiên có người cầm dao đuổi theo: "Đứng lại, mấy người bọn mày, để tiền lại!"

Trình Hào: "..." Mới lấy được tiền, liền gặp phải cướp... Không chỉ là một tên, mà là có mấy tên, mỗi tên đều có dao.

Nếu như những người này đi tay không, Trình Hào cũng sẽ không sợ bọn họ, người như thế, anh có thể dùng một quyền đập một tên.

Nhưng những người này cầm dao, bọn họ bên này còn có già yếu.

"Claude, mang theo lão George chạy mau!" Trình Hào nói.

"Mang theo?" Claude ngẩn người một chút, sau đó ôm lấy lão George bỏ chạy, còn là ôm kiểu công chúa.

Trình Hào: "..."

Đám cướp: "..."

Claude thật sự rất lợi hại... Trình Hào một tay ôm Danny, một tay kéo Lâm Vũ Tầm, cùng chạy về phía trước.

Anh kiên quyết không xòe tiền! Đánh nhau lại sợ bị thương, vậy thì chạy thôi!

Xem ai chạy trốn nhanh hơn!