Trình Hào đi đến phòng nghỉ ngơi dành cho các tay đấm.
Trong phòng nghỉ ngơi, có mấy tay đấm mà anh biết có mặt, cũng có mấy người anh không quen biết.
Lần trước tới, Trình Hào cùng Carpenter trao đổi một phen, lần này cũng muốn tìm Carpenter, mà Carpenter không ở, Geral cùng Dice cũng không có mặt.
Trình Hào và những người khác cũng không quen, chỉ ở bên cạnh nghe bọn họ tán gẫu, kết quả anh mới vừa nghe một lúc, cái người mà lần trước Carpenter đặc biệt giới thiệu là nhân viên bán bảo hiểm đến tán gẫu với anh.
Tài ăn nói của người tên Nick này rất tốt, anh ta cùng Trình Hào hàn huyên tán gẫu, quan tâm một chút cuộc sống của Trình Hào, sau đó liền bắt đầu chào hàng bảo hiểm với Trình Hào: "Người giống như chúng ta vậy, bất kể là bảo hiểm chữa bệnh hay là bảo hiểm tai nạn, đều nhất định phải có! Như vậy mới có thể giúp chúng ta không có nỗi lo về sau, để người nhà của chúng ta có một phần bảo đảm..."
Anh ta nói thao thao bất tuyệt.
Trình Hào cảm thấy anh ta nói rất có lý, anh vẫn cảm thấy trong tình huống không thiếu tiền, cần phải dùng tiền mua một ít bảo hiểm, đời trước anh từng mua không ít bảo hiểm.
Nhưng hiện tại anh không có tiền.
Tiền của mình đã bị anh xài hết, toàn bộ gia sản của Lâm Vũ Tầm chỉ còn lại hơn 100 đồng... Chút tiền này không đủ mua bảo hiểm.
Nếu mua không nổi, Trình Hào cũng không muốn nghe, anh thử nói sang chuyện khác: "Ngày hôm nay tại sao không thấy Dice cùng Geral?"
"Dice lần trước bị thương, chắc chắn phải mấy ngày nữa mới đến, còn Geral... Cậu không biết sao? Hắn đã chết."
Lúc Nick nói chuyện, bộ dáng rất bình tĩnh, Trình Hào lại sửng sốt: "Chết rồi?"
Nick nói: "Đúng, hắn đã chết, hắn mượn Blake một số tiền lớn, lại trả không nổi, thân thể của hắn còn hỏng bét như vậy, đem hắn bán đến mỏ than đá còn lãng phí lộ phí... Blake rất tức giận, cũng cho người đánh gãy chân của hắn, kết quả cơn nghiện của hắn phát tác, sau đó tự chém chết mình."
Đám tay đấm của Lão George, đều biết chuyện của Geral, lúc này mọi người nói: "Thực sự là không kỳ quái một chút một chút nào... Tao biết sớm muộn gì hắn cũng có chuyện."
"Trình, lần trước Geral đánh với cậu, có thể đánh lâu như vậy, là do hắn uống thuốc, bằng không hắn tuyệt đối không kiên trì được thời gian lâu như vậy."
"Geral xui xẻo, nhưng thêm mấy năm nữa, tao đoán cũng sẽ như vậy."
"Thật ra hắn nên dùng một phát súng kết liễu mình."
...
Lúc đám người này tán gẫu, biểu tình đều là thoải mái.
Geral chết rồi, bọn họ đều không coi là chuyện to tát.
Trình Hào lại nghe có chút mất tập trung.
Anh tiếp xúc với các tay đấm rất ít, chỉ biết Geral là người yếu nhất trong đám, lại không biết tình huống của Geral.
Tuy rằng Geral rơi xuống mức này là tự làm tự chịu, nhưng đối thủ không lâu trước đây đột nhiên chết, vẫn khiến anh cảm thấy có chút không thoải mái.
Càng quan trọng hơn là, người nơi này nói tới việc Geral bị người khác đánh gãy chân lại không cảm thấy kỳ quái, cũng hoàn toàn không có suy nghĩ về việc hung thủ cần phải chịu trừng phạt.
Nghĩ tới việc những ngày qua thỉnh thoảng sẽ nghe đến tiếng súng, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy người nã súng ở trên đường, Trình Hào càng kiên định một chuyện —— anh phải nhanh chóng mang Lâm Vũ Tầm cùng Danny rời khỏi nơi này.
Trẻ nhỏ không nên sinh sống trong hoàn cảnh như vậy.
Lúc Trình Hào nghĩ như vậy, lão George tới đây, cùng các tay đấm thương lượng sắp xếp các trận thi đấu.
Đối thủ lần này của Trình Hào, là người cảnh sát từng đấu với nhân viên bán bảo hiểm Nick ở trận tuần trước, Seth.
Seth cũng là người da đen, nhưng không giống Nick, hắn rất trầm mặc.
Công việc cảnh sát đủ khiến hắn sinh sống tốt, hắn tới nơi này đánh quyền, cũng không biết là vì sở thích, hay là bởi vì nguyên nhân khác.
Khi Trình Hào lại đứng lên võ đài một lần nữa, tâm tình của anh không giống lúc trước.
Ngày hôm nay đột nhiên biết được chuyện Geral tử vong, tâm tình của anh có chút phức tạp.
Tuy rằng sau khi đứng ở trên võ đài, anh vứt bỏ cảm xúc không nên có, nhưng ít nhiều vẫn là chịu ảnh hưởng. Đại khái là trạng thái không tốt, anh không thể tiến vào trạng thái siêu thoát kia.
Khi tiếng gõ vang lên, Trình Hào liền cùng người trên võ đài anh tới tôi đi mà chiến đấu với nhau.
Seth là tuyển thủ nghiệp dư, nhưng hắn rất cẩn thận, thân thể cũng rất cường tráng, ngược lại là Trình Hào... Trình Hào nắm giữ kỹ xảo phong phú, thân thể lại quá mức đơn bạc.
Song phương đánh bất phân cao thấp trên võ đài.
Mà vào lúc này, Lâm Vũ Tầm đã tìm được quán bar lão George.
Địa chỉ là Chester nói cho cậu biết.
Người hô mưa gọi gió trong xã khu này mà Chester sùng bái, đều thích đến quán bar lão George gϊếŧ thời gian, cho nên bọn Chester mới muốn tiến vào quán bar như vậy.
Bọn họ thậm chí còn hay lảng vảng ở gần quán bar... Nếu không phải như thế, ngày thứ ba Trình Hào đi ra từ trong quán rượu, cũng sẽ không vừa vặn va phải bọn họ.
Lâm Vũ Tầm đến cửa quán rượu, muốn đi vào, lại bị người ngăn cản: "Tiểu tử, chỗ bọn tao không cho người chưa thành niên đi vào!"
Phần lớn các bang của nước Mỹ, mười sáu tuổi là có thể thi bằng lái, thậm chí có vài bang có thể kết hôn, nhưng vẫn luôn không đồng ý việc người chưa thành niên uống rượu.
Đương nhiên, quán bar lão George không cho người chưa thành niên đi vào, cũng không phải là vì loại quy định này, ở đây cũng không ai quan tâm đến quy định đó... Quán bar không cho người ta tùy tiện vào, chủ yếu là bởi vì sợ những đứa trẻ kia đi vào gây sự.
Chuyện đám trẻ ranh mười mấy tuổi vọt vào cửa hàng, cướp đồ rồi chạy chẳng lạ lùng gì ở xã khu nghèo, nếu quán bar lão George tùy tùy tiện tiện cho người ta đi vào, bên trong có thể sẽ rất lộn xộn.
Người ngăn cản thoạt nhìn hung thần ác sát, Lâm Vũ Tầm cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng.
Đổi thành trước đây, cậu nhất định sẽ rời đi.
Nhưng bây giờ, Trình Hào ở bên trong.
Nghĩ đến Trình Hào, Lâm Vũ Tầm liền cố gắng bắt lấy một chút dũng khí.
Hơn nữa Trình Hào nói, người không thể gặp chuyện liền lùi bước, phải dũng cảm đối mặt.
Cậu tin tưởng tất cả lời nói của Trình Hào.
Lâm Vũ Tầm lấy dũng khí nói: "Anh trai tôi ở bên trong, tôi tới tìm anh ấy, không thể đi vào sao?"
"Anh trai mày? Mày là em trai Trình?" Người trông coi hỏi.
"Đúng, anh tôi tên Trình Hào." Lâm Vũ Tầm nói.
Người trông coi nói: "Mày vào đi, nhưng mày phải cẩn thận một chút, không nên chọc những người khách kia."
Lâm Vũ Tầm sững sờ, không ngờ mình dễ dàng được cho đi như vậy... Rõ ràng Chester nói cậu làm cách nào cũng không vào được.
Cậu lại không biết, đối với quán bar mà nói, mấy đứa du côn như Chester cần phải cản, nhưng cậu vô hại như vậy, cho vào cũng không sao.
Người trông coi còn nói: "Anh trai cậu rất lợi hại!"
"Cảm ơn." Lâm Vũ Tầm nói cám ơn, đang muốn đi vào trong, một người da đen gọi cậu lại: "Cậu là em trai của Trình? Tôi mang cậu vào."
Lâm Vũ Tầm nhìn về phía người kia: "Vậy thì làm phiền anh!"
Người da đen xuất hiện sau này, chính là Carpenter.
Nguồn thu nhập của Carpenter, trên căn bản đều dựa cả vào đánh quyền, cho nên hắn cũng không chỉ đánh ở chỗ lão George, còn có thể đi chỗ khác đánh.
Ngày hôm nay hắn mới trở về từ chỗ khác.
Hắn vốn dự định ở nhà nghỉ ngơi, nhưng nghĩ tới Trình Hào, hắn lại tới.
"Anh cậu là một tay đấm rất tuyệt." Carpenter nói với Lâm Vũ Tầm.
Lâm Vũ Tầm thích nghe người khác khích lệ Trình Hào, nhưng lời khen như vậy, không phải là thứ cậu muốn.
Cậu trầm mặc không lên tiếng, sau đó rất nhanh, liền thấy cái võ đài bị khán giả vây vào giữa, cũng nhìn thấy Trình Hào trên võ đài.
Trình Hào cùng một tay đấm khác chỉ mặc quần cộc, bọn họ mang găng tay, anh một quyền tôi một quyền mà chiến đấu.
Tim Lâm Vũ Tầm đập "Bùm bùm bùm".
Trình Hào trên võ đài, thoạt nhìn đặc biệt có mị lực, cậu cũng đặc biệt lo lắng...
"Carpenter, anh đã đến rồi?" Nhân viên bán bảo hiểm Nick đến chào hỏi Carpenter.
"Ừm." Carpenter đáp một tiếng.
Mà lúc này, Nick chú ý tới Lâm Vũ Tầm: "Há, một người da vàng... đến tìm Trình?"
"Cậu ta là em trai của Trình." Carpenter nói.
Nick liền cùng Lâm Vũ Tầm chào hỏi: "Xin chào, em trai của Trình."
Nhưng Lâm Vũ Tầm cũng không đáp lại anh ta, ánh mắt của cậu rơi vào trên võ đài, ngoại trừ người trên võ đài, trong mắt không chứa nổi những người khác.
Trình Hào lại bị đánh một quyền!
Tay Lâm Vũ Tầm nắm lại thật chặt, sắc mặt trắng bệch.
Nhìn thấy bộ dáng Lâm Vũ Tầm như thế, Nick nhún nhún vai, không nói, ngược lại là nhìn về phía Carpenter.
"Carpenter, anh cảm thấy ngày hôm nay ai sẽ thắng?" Nick hỏi.
Carpenter đã liên tục dự đoán sai lầm, hiện tại không muốn nói chuyện.
Mà Nick lại kiên trì hỏi: "Carpenter, anh nói nhanh lên, anh cảm thấy ai sẽ thắng?"
Nick kiên trì muốn hỏi, Carpenter chỉ có thể nói: "Tôi cảm thấy Seth sẽ thắng."
"Tại sao?" Nick hỏi.
"Ngày hôm nay trên người Trình, không có sự quyết tâm lần trước."
"Cũng phải... Kỳ thực biểu hiện bây giờ của cậu ta đã rất khá, khiến tôi giật mình." Nick nói: "Trình quả nhiên vẫn còn là con nít, trước đó biết tin Geral chết, thoạt nhìn cậu ta rất khϊếp sợ, tôi còn tưởng rằng cậu ta sẽ sợ hãi, không thể tham gia thi đấu."
Carpenter nói: "Cho nên cậu ta chắc chắn sẽ thua... Dù sao cậu ta còn hơi nhỏ."
Hai người đang nói, Trình Hào không cẩn thận bị Seth đánh một quyền trên bờ vai, ngã sấp xuống.
Trình Hào động tác linh hoạt, rất biết cách né, cho nên Seth vẫn không đánh trúng chỗ hiểm của anh, chỉ là sức Seth rất lớn, cho dù không đánh trúng chỗ hiểm của anh, cũng có thể đánh bại anh.
"Trình Hào!" Lâm Vũ Tầm rốt cục không nhịn được kêu lên.
Lần này Trình Hào cũng không tiến vào trạng thái quên tất cả, âm thanh xung quanh có thể nghe đến.
Khi Lâm Vũ Tầm kêu lên, câu tiếng Trung này khác với tất cả mọi người, anh nghe lọt vào trong lỗ tai.
Nghe được, Trình Hào có chút ngốc
Lâm Vũ Tầm đến?
Sao Lâm Vũ Tầm lại đến?
Trình Hào vươn mình bật dậy từ trên mặt đất, dò xét khắp mọi nơi, liền thấy Lâm Vũ Tầm đứng ở bên cạnh Carpenter.
Trong lòng anh đang khϊếp sợ, liền có một nắm đấm đánh về phía anh... Trình Hào theo bản năng né một chút, nhưng mà tránh được chỗ hiểm, trên bả vai lại bị đánh một cái, lảo đảo vài bước mới dừng hẳn.
Cũng chính là lúc này, Trình Hào đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Lâm Vũ Tầm nhìn thấy anh bị đánh, nhất định sẽ rất khó chịu, hơn nữa Lâm Vũ Tầm anh biết, thiếu nợ người khác sẽ cảm thấy bất an, nếu không phải như thế, chuyện anh đi đánh quyền, cũng sẽ không gạt Lâm Vũ Tầm.
Hiện tại Lâm Vũ Tầm biết...
Trình Hào rốt cuộc không suy nghĩ đến chuyện của Geral nữa, anh cảm thấy mình nhất định phải thắng.
Nếu không thì Lâm Vũ Tầm khẳng định sẽ không chịu tiêu tiền mà anh lấy về.
Kỳ thực đối mặt với Seth, cũng không phải là anh không thể thắng... Thân thể Seth rất tốt, nhưng hắn chưa đánh quyền anh nhiều, phương diện kỹ xảo hơi không đủ.
Anh nhất định có thể thắng!
Trình Hào đột nhiên vọt tới Seth.
Seth liên tiếp đắc thủ, cảm thấy mình nhất định sẽ thắng, không ngờ vào lúc này, Trình Hào đột nhiên động thủ, còn phi thường hung ác...
Cuộc tranh tài này đặc biệt đặc sắc, xung quanh có vô số người đang hoan hô.
Vở kịch mới đầu Trình Hào rơi vào hạ phong, sau đó phản công như vậy, là thứ khán giả thích nhất.
Bọn họ kích động cực kỳ.
Khi Seth bị Trình Hào đánh ngã xuống đất, tiếng hoan hô nâng cốc kia như muốn lật tung nóc nhà! Đương nhiên, trong âm thanh này cũng không đơn thuần chỉ có tiếng hoan hô, còn có tiếng chửi rủa của người đặt cược thua.
Carpenter lại một lần nữa tiên đoán thất bại: "..."
Nick nhìn về phía Carpeter: "Carpeter, anh lại nói sai rồi!"
Carpenter có chút muốn đánh người...
Khi Lâm Vũ Tầm kêu một tiếng, kết quả làm hại Trình Hào phân tâm trúng một quyền, sau đó dù lo lắng cũng không lên tiếng nữa.
Chờ Trình Hào thắng, cậu rốt cuộc yên lòng, mà hai cái chân cũng đã mềm nhũn.
Nhưng cậu cũng không ngã xuống đất.
Lâm Vũ Tầm cắn răng một cái, đi về phía trước, chờ Trình Hào xuống đài.
Trình Hào thắng, lúc xuống đài, có rất nhiều khán giả lại đây chào hỏi anh, còn có người hỏi: "Trình, cậu muốn hamburger không?"
Nếu như trước đây, Trình Hào khẳng định muốn hamburger, nhưng bây giờ... Trình Hào chột dạ nhìn Lâm Vũ Tầm.
Nhưng, anh chỉ chột dạ một hồi, rồi không còn cảm giác như vậy nữa.
Anh thích đánh quyền, cũng chỉ có thể đánh quyền, việc anh đánh quyền, sớm muộn gì thì Lâm Vũ Tầm cũng sẽ biết.
Chỉ là anh vốn định chờ trạng thái mình tốt một chút, tham gia cái như là "Giải thi đấu quyền anh thanh thiếu niên nước Mỹ", đạt được giải thưởng, rồi mới nói với Lâm Vũ Tầm về chuyện này, kết quả... Thi đấu còn chưa kết thúc, liền bị Lâm Vũ Tầm phát hiện.
Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất thì sau nay anh có thể ở nhà rèn luyện.
"Anh không sao chứ?" Lâm Vũ Tầm xông về phía Trình Hào, kiểm tra thân thể Trình Hào.
"Tôi không sao." Trình Hào nói.
Lâm Vũ Tầm cũng không thở phào một hơi, cậu biểu tình nghiêm túc giúp Trình Hào kiểm tra thân thể, càng kiểm tra, càng đau lòng.
Trên người Trình Hào, có vết bầm.
Viền mắt Lâm Vũ Tầm đỏ.
Trình Hào nói: "Chúng ta đi đến phòng nghỉ trước."
Lâm Vũ Tầm gật đầu, cùng Trình Hào tiến vào phòng nghỉ ngơi.
Trong lòng Lâm Vũ Tầm có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cậu không biết phải nói gì mới tốt.
Vừa nãy lúc cậu giúp Trình Hào kiểm tra thân thể, trên tay của mình dính đầy mồ hôi, hiện tại, mồ hôi vốn thuộc về Trình Hào, dường như muốn thiêu đốt tim cậu.
Tiến vào phòng nghỉ ngơi, Lâm Vũ Tầm rất nhanh chòng tìm quần áo của Trình Hào, cũng tìm được khăn của Trình Hào, cậu giúp Trình Hào lau mồ hôi, lấy quần áo cho Trình Hào, để Trình Hào mặc vào.
Trình Hào nói: "Cậu không cần như vậy, tôi không sao."
Lâm Vũ Tầm nói: "Anh bị thương."
"Chỉ là vết thương nhẹ mà thôi, tôi không có việc gì." Trình Hào cười nói.
Lâm Vũ Tầm nghe Trình Hào nói, nước mắt rốt cuộc khắc chế không nổi, từ khóe mắt rớt xuống... Cậu vươn tay lau sạch nước mắt trên mặt: "Sau này, anh không nên đánh quyền, được không?"
Trình Hào sững sờ, tùy tiện nói: "Không được."
Lâm Vũ Tầm hỏi: "Tại sao?"
Trình Hào vốn định tùy tiện nói gì đó lừa gạt Lâm Vũ Tầm một chút, nhưng anh cũng biết, có lúc lừa dối cũng không thể giải quyết vấn đề.
"Lâm Vũ Tầm, nhà tôi xảy ra chuyện, cho nên hiện tại tôi không có học lực, không có nơi ở, không có tiết kiệm, không có thứ gì. Đối với người như tôi mà nói, muốn trải qua cuộc sống thoải mái, con đường có thể lựa chọn phi thường ít ỏi, mà đánh quyền đối với tôi mà nói, chính là một thứ tôi thích, có thể giúp tôi bước trên con đường công thành danh toại." Trình Hào nói rất nghiêm túc: "Quyền anh là hạng mục thể thao chuyên nghiệp sớm nhất, cũng là môn thể thao dùng để kiếm tiền sớm nhất, chỉ cần tôi có thể đi tốt trên con đường này, tôi có thể sống tốt."
"Nhưng là..."
"Tôi biết cậu đang lo lắng cái gì, đánh quyền sẽ bị thương, nhưng những nghề nghiệp khác, lẽ nào không gặp phải nguy hiểm sao?" Trình Hào nói: "Chúng ta sinh sống ở cái xã khu này, xung quanh đều là người mang súng, có lúc so với việc tôi đi đánh quyền còn nguy hiểm hơn."
"Nếu như không phải vì bọn tôi, anh không cần đánh quyền, anh biết rất nhiều thứ."
Trình Hào bình tĩnh mà nhìn Lâm Vũ Tầm: "Cho dù không có hai người, tôi cũng chỉ biết đánh quyền, tôi sẽ không thể tìm được một công việc tốt cho mình, tôi không muốn sinh sống tại xã khu nghèo tầng chót này, tôi hi vọng tương lai có thể căn phòng lớn ở thuộc về mình, lái xe của mình mua, muốn cái gì thì mua cái đó. Đương nhiên, tôi cũng hi vọng hai người sống tốt, có thể đi học, có thể tìm một nghề chính đáng."
"Tôi có thể không đi học."
"Cậu không đi học tìm công việc tốt, muốn tôi nuôi cậu cả đời sao?" Trình Hào hỏi.
Kỳ thực Trình Hào không có hứng thú với cuộc sống xa hoa, anh cũng không ngại nuôi Lâm Vũ Tầm cùng Danny cả đời.
Nhưng nếu anh thật sự bỏ qua việc học của Lâm Vũ Tầm cùng Danny, chỉ có thể dưỡng phế Lâm Vũ Tầm cùng Danny, mà anh cũng không muốn như vậy.
Lâm Vũ Tầm nói: "Anh không cần nuôi bọn tôi..."
Trình Hào ngắt lời cậu: "Tôi không có người nhà, tôi coi cậu là người nhà của tôi, cậu lại muốn chia rõ với tôi như vậy, không muốn trở thành người nhà của tôi? Không muốn ở cùng với tôi?"
Lâm Vũ Tầm nhìn về phía Trình Hào, không chút nghĩ ngợi nói: "Tôi muốn ở với anh!"
Mà lúc này, Nick nghe lơ ngơ không nhịn được hỏi: "Trình, các người đang nói cái gì?"
Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm trò chuyện bằng tiếng Trung, bọn họ đều nghe không hiểu!
Trình Hào nhìn về phía Nick: "Chúng tôi nói bằng ngôn ngữ của quốc gia chúng tôi... Đúng rồi, ngày hôm nay tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"
Trình Hào nói mình không có người nhà, chỉ nghĩ đến việc mình dựa vào đánh quyền khổ cực mới kiếm được một chút chút tiền, Trình Diễn Tề lên máy bay.
Ông muốn đi New York.
Bởi vì không có máy bay bay thẳng, Trình Diễn Tề cần phải đổi chuyến bay hai lần, mới có thể đến New York, ước chừng phải tốn hai ngày.
Đây đã là nhanh nhất, nhưng Trình Diễn Tề vẫn cảm thấy quá chậm.
Lúc này ông cực kỳ hối hận, hối hận mình chỉ lo thương tâm, quên mất con trai mình.
Sau khi Trình Diễn Tề về đến nhà, mới biết con trai của mình Trình Cẩm Hạo bị anh trai mình đưa đến nước Mỹ.
Mới vừa biết chuyện này, ông cảm thấy không cao hứng, con trai ông còn quá nhỏ, một mình đi nước Mỹ, chắc chắn không quá tốt.
Mà người đã sang tới nước Mỹ, ông cũng không có cách nào... Trình Diễn Tề không cãi nhau với anh trai của mình, cũng chỉ muốn liên lạc với con trai mình.
Kết quả liên lạc này, xảy ra vấn đề rồi.
Ông không liên lạc được con trai của mình.
Này còn chưa tính, ông liên lạc với bạn mình ở nước Mỹ, để bạn của mình tìm con trai của mình, kết quả trường học mà anh trai ông nói, không tìm được con trai ông... Con trai ông không hề đến trường đó báo danh!
Con trai ông đang ở đâu?
Trình Diễn Tề vẫn luôn rất kính trọng anh trai của mình, nhưng sau khi phát hiện chuyện này, lại giận không nhịn nổi, cuối cùng ầm ĩ một trận lớn với anh trai của mình.
Anh trai của ông cũng rất hổ thẹn, mà đến lúc này, cãi nhau cùng hổ thẹn cũng không có tác dụng... Bọn họ không tìm được Trình Cẩm Hạo!
Trình Diễn Tề ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, ngay lập tức đặt vé máy bay, dự định tự mình đi nước Mỹ tìm người.