Chester từ nhỏ không ai quản, tự mình lăn lộn lớn lên.
Lúc nhỏ còn đỡ, dù sao tuổi quá nhỏ, cho dù muốn đi theo người ta quậy phá cũng không ai chịu cho cậu ta theo, nhưng mấy năm qua cậu ta đã lớn, đi khắp nơi trộm gà bắt chó trải qua không ít lần phạm tội trái pháp luật, cục cảnh sát cũng vào rất nhiều lần.
Cậu ta thích bắt nạt người khác, kiếm nhiều biện pháp làm tiền với người nhỏ hơn cậu ta, nhưng cũng sợ người mạnh mẽ hơn mình, tìm cách lấy lòng bọn họ.
Nhưng cậu ta mới mười bốn tuổi, so với Lâm Vũ Tầm còn nhỏ hơn hai tuổi, cho dù muốn làm chuyện gϊếŧ người phóng hỏa, nhưng cũng không dám, nhưng cậu ta có nghe nói chỗ của bọn họ có xảy ra một ít vụ án đáng sợ.
Nói ví dụ như, đã từng có người ném vôi vào mắt của người khác, sau đó đánh gục người ta cướp tiền, kết quả đôi mắt của người bị cướp bị mù... Kẻ cướp bóc kia thì bị ngồi tù.
Việc này, xảy ra trong xã khu của bọn họ.
Hiện tại Lâm Vũ Tầm ném bột màu trắng về phía mình, chuyện đầu tiên mà Chester nghĩ đến là chuyện này, cảm thấy thứ Lâm Vũ Tầm ném chính là vôi... Cậu ta hoảng sợ kêu lên: "Úi! Thượng Đế! Con mắt của tôi!"
Dĩ nhiên là Lâm Vũ Tầm không ném vôi, chỉ là bột mì mà thôi.
Cậu cũng biết nặng nhẹ.
Nhìn thấy Chester che mắt, Lâm Vũ Tầm phang một cục gạch vào mặt Chester.
Trình Hào thường thường lo lắng Lâm Vũ Tầm sẽ bị người khác bắt nạt, nên lúc tán gẫu với Lâm Vũ Tầm, sẽ tán gẫu một chút về việc nếu bị người khác bắt nạt thì phải phản kháng như thế nào, ví dụ như nhắm vào mũi người khác mà đánh...
Mặc dù sức Lâm Vũ Tầm không lớn, đánh vào mũi người khác, cũng có thể khiến người ta chịu đủ.
Hiện tại Lâm Vũ Tầm liền làm như thế, cậu phang gạch vào mặt Chester.
Hai tay Chester che mắt, ít nhiều gì thì cũng khiến gạch đập không trúng, nhưng mũi của cậu ta quá lớn, đến cùng vẫn là bị thương.
Càng quan trọng hơn là, sau khi mũi bị thương, con mắt của cậu ta rất cay...
"Thượng Đế, cứu tôi..." Chester lập tức kêu rên lên, phòng tuyến tâm lý bị phá, lảo đảo lùi về sau.
Cũng không biết sức của Lâm Vũ Tầm khí từ đâu tới, đẩy ngã cậu ta, quơ nắm đấm đánh loạn xạ.
Trước đây lúc Chester cướp tiền của cậu, đánh cậu không ít, khi đó cậu chỉ có thể yên lặng chịu đựng, mà ngày hôm nay cậu phản kháng, vị trí của cậu và Chester, cũng thay đổi.
Lâm Vũ Tầm một quyền lại một quyền, cậu hận Chester trước đây cướp đồ của mình, càng hận Chester làm Trình Hào bị thương.
Chester chết tiệt, dám làm Trình Hào bị thương!
"Đừng đánh, xin mày..." Chester bắt đầu xin tha: "Con mắt của tao, con mắt của tao sắp mù!"
Lâm Vũ Tầm thấy thế, lấy bịch thuốc tẩy nhỏ mình mua.
Đây là loại nhỏ, có thể dùng để giặt quần áo, Trình Hào vẫn luôn gọi nó là bột giặt quần áo, hiện tại, Lâm Vũ Tầm đút cho Chester một chút.
Trước đây lúc mẹ cậu uống rượu say, ăn nhầm thứ này, sau khi ăn xong không có chuyện gì, nhưng lúc đó bộ dạng của bà rất đáng sợ, trong miệng toàn là bong bóng.
Hiện tại, Lâm Vũ Tầm liền dùng thứ này dọa Chester.
"Mày cho tao ăn cái gì? Thượng Đế, mày chính là một ác ma!" Chester bị sợ hết hồn, cố gắng không nuốt thứ kia vào, nhưng vật kia hòa tan trong miệng của cậu ta, cậu ta cảm thấy trong miệng của mình một mùi lạ, cực kỳ sợ.
"Ngày hôm qua, có phải là bọn mày đánh Trình Hào không." Lâm Vũ Tầm hỏi: "Nếu mày không nói, tao lại cho mày ăn thêm, cho bụng mày bị thủng!"
Chester thích xem điện ảnh TV, cậu ta đã xem qua toàn bộ hệ liệt điện ảnh về "Phó Mãn Châu", vẫn cảm thấy Lâm Vũ Tầm rất giống Phó Mãn Châu, là một tên có IQ cao phản nhân loại.
Lúc này, cậu ta tin chắc rằng Lâm Vũ Tầm cho mình ăn độc dược đáng sợ gì đó: "Đừng cho tao ăn, xin mày! Ọe..."
"Tại sao bọn mày lại muốn đánh Trình Hào?" Lâm Vũ Tầm hỏi.
"Bọn tao không có đánh anh ta." Chester sụp đổ khóc lóc: "Bọn tao đánh không lại anh ta, bọn tao bị anh ta đánh."
"Nếu như không phải bọn mày, sao anh ấy lại bị thương?" Lâm Vũ Tầm hỏi.
Chester vừa khóc vừa nói: "Anh ta đi đánh quyền, bị người khác đánh, anh ta còn đánh bọn tao... Thượng Đế, con mắt của tôi..."
"Đến cùng là chuyện gì xảy ra?" Lâm Vũ Tầm hỏi.
Chester ngay lập tức đem những chuyện mình biết nói ra.
Lâm Vũ Tầm sửng sốt.
Cậu cho là Trình Hào bị người ta đánh, bị người ta khi dễ, vì vậy liền lên kế hoạch, phải giúp Trình Hào báo thù.
Nhưng bây giờ, cậu mới biết Trình Hào cũng không phải bị người ta đánh, thật ra là anh đi đánh quyền.
Lâm Vũ Tầm cũng không rõ tình huống cụ thể khi đánh quyền, nhưng có một thứ cậu có thể khẳng định, Trình Hào đi đánh quyền, dễ dàng bị thương.
Trình Hào, liều mạng bị thương để kiếm tiền.
Lâm Vũ Tầm đột nhiên nghĩ đến thứ sáu tuần trước, ngày Trình Hào đem tiền về.
Ngày đó Trình Hào biết cậu phải làm việc ở bên ngoài, sau đó liền đi đánh quyền, cầm tiền trở về.
Trình Hào cảm thấy cậu làm việc rất cực khổ, mới đi đánh quyền? Nếu như cậu cẩn thận một chút, không để Trình Hào phát hiện, có phải là Trình Hào sẽ không đi đánh quyền không?
Cho nên Trình Hào bị thương, kỳ thực là vì cậu.
Lâm Vũ Tầm có cảm giác mình rất vô dụng, trong lúc nhất thời cảm xúc tụt xuống, cơ hồ che mất cậu.
May là, Chester vẫn luôn kêu rên, làm cho cậu phục hồi tinh thần lại.
Lâm Vũ Tầm dùng tay nắm lấy cổ Chester: "Chester, chuyện ngày hôm nay, mày không được nói cho bất cứ ai, nếu như mày dám nói ra, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!"
"Tao không nói, tao nhất định sẽ không nói." Ngay lập tức Chester liền nói: "Xin mày thả tao đi!"
Lâm Vũ Tầm trực tiếp rời đi, không để ý đến Chester.
Trời tối, Trình Hào còn đang chờ cậu.
Trình Hào đúng là đang chờ Lâm Vũ Tầm.
Mấy ngày trước, Lâm Vũ Tầm đã cho Trình Hào năm đôla Mỹ, ngày hôm nay lúc cậu ra ngoài, lại cho Trình Hào hai đôla Mỹ, để Trình Hào mua đồ ăn.
Nhưng mà, Trình Hào dùng tiền rất cao hứng, xài hết sạch tiền mình có...
Này còn chưa tính, chiều hôm đó, Trình Hào phát hiện có người ngó dáo dác ở gần nhà bọn họ... Anh đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Tại nơi này, trộm cùng cướp bóc nhiều vô cùng.
Trước đây bọn họ không cần lo lắng chuyện này, bởi vì Lâm Vũ Tầm cùng Danny quá nghèo, nhưng hôm nay anh mua rất nhiều thứ về nhà.
Những người thuê chung quanh, khẳng định có người thấy được, mà bọn họ chắc chắn đã bị những người kia theo dõi, dưới tình huống này nếu anh ra ngoài, không chừng những người kia sẽ dời hết nhà của anh.
Cái cửa cuốn kia thật sự là không an toàn!
Trình Hào cảm thấy mình thật sự quá thiếu suy xét, nhưng trước đây chỗ anh ở rất an toàn, cho nên sau khi anh đến nơi này, cân nhắc không đủ chu toàn.
Dĩ nhiên, tình huống trước mắt này, cũng không phải là không thể giải quyết... Chỉ cần dọn nhà là được.
Mà tiền bị anh xài hết.
Vì vậy, Trình Hào không thể mang theo Danny đi tìm Lâm Vũ Tầm, hai người chỉ có thể ở nhà chờ, đỏ mắt chờ mong Lâm Vũ Tầm trở về.
Kết quả, đến trời tối Lâm Vũ Tầm mới trở về.
Trình Hào nhìn thấy Lâm Vũ Tầm, cực kỳ cao hứng: "Lâm Vũ Tầm, cậu về rồi!"
"Ừ, tôi mua chút đồ ăn cho hai người." Lâm Vũ Tầm nói, vừa nói, vừa lấy đồ ăn trong túi ra: "Tôi mua một cái bánh táo, còn mua một chút sandwich.."
Lâm Vũ Tầm nói được nửa câu, liền dừng.
Cậu phát hiện trong phòng có thêm rất nhiều thứ, trên bàn còn để một ít sách mới.
"Quá tốt rồi, bọn tôi đã đói bụng." Trình Hào cầm quả táo kia, cắt thành ba phần, anh cho Danny một phần, sau đó cầm phần của mình cắn một miếng.
Trước đây chưa từng ăn táo nấu chín, hôm nay là lần đầu tiên ăn, mùi vị... Cũng được.
Lúc Trình Hào đang ăn, Lâm Vũ Tầm chỉ vào sách trên bàn hỏi: "Những sách này ở đâu ra vậy?"
Trình Hào nói: "Tối hôm qua tôi làm ở quán bar nhận được một ít tiền boa, buổi tối thấy việc nghĩa hăng hái làm còn chiếm được một ít phí cảm ơn. Lâm Vũ Tầm, ngày hôm qua tôi mang về một số tiền lớn, có phải rất lợi hại không?"
Trình Hào tinh thần phấn chấn.
Trong lòng Lâm Vũ Tầm lại phi thường khó chịu: "Đúng thế."
"Đáng tiếc là bị tôi xài hết rồi!" Trình Hào thở dài, cầm sandwich ăn.
Lâm Vũ Tầm nói: "Xài hết cũng không có gì..." Đó là tiền Trình Hào kiếm được, Trình Hào muốn mua gì cũng được!
"Tôi cũng nghĩ như vậy! Sau này tôi sẽ kiếm được nữa." Trình Hào nói: "Đúng rồi, tôi mua cho cậu quần áo, cậu thử một chút đi!"
Lâm Vũ Tầm có chút hoảng hốt, hiện tại mới chú ý tới việc Trình Hào cùng Danny đều mặc quần áo mới.
Dựa theo lời giải thích của Trình Hào, cậu cũng có.
Trình Hào bị thương nặng như vậy, mới kiếm được tiền, mua cho cậu quần áo mới.
Trong lòng Lâm Vũ Tầm không nói ra được là tư vị gì.
Mà vào lúc này, Chester cũng đã về nhà, cậu ta ôm mẹ của mình khóc: "Mẹ, có người ném vôi vào con, còn cho con ăn độc dược..."
Mẹ Chester ngửi được mùi bột giặt quần áo trong miệng Chester, lại xoa trên mặt Chester được một chút bột mì.
Bà đẩy đầu con trai ra: "Đừng làm phiền mẹ! Mẹ đang vội!"
Tác giả có lời muốn nói:
Chester: Rõ ràng là còn có hai người khác luôn đi cùng tôi, tại sao người xui xẻo luôn là tôi?
Lâm Vũ Tầm và Trình Hào: Bởi vì cậu là người nhỏ gầy nhất, thoạt nhìn dễ đối phó.
Tác giả: Bởi vì chỉ có cậu có tên tuổi.