Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Nuôi Lớn Tỷ Phú Thế Giới

Chương 22: Khoản tiền kếch xù

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuy rằng lúc Trình Hào cùng Geral đối chiến, tuyệt đại đa số người đều đứng ở phía Geral, reo hò khen Geral hay, nhưng vẫn có người thực sự đứng ở phía Trình Hào.

Dù sao bọn họ đặt Trình Hào thắng.

Lúc này Trình Hào nói muốn hamburger, người da trắng lần trước đã từng mua hamburger cho Trình Hào lập tức nhảy ra: "Cho cậu ta hamburger! Tôi bỏ tiền!"

Lần trước người này đặt cược vào Trình Hào, kiếm lời mấy trăm đồng, ngày hôm nay lại đặt cược lên Trình Hào.

Trình Hào cùng Geral đánh quyền, lúc rơi vào hạ phong, hắn tức giận bất mãn, nhưng bây giờ, Trình Hào thắng!

Trình Hào lại giúp hắn thắng mấy trăm đồng!

Hiện tại hắn đặc biệt thích Trình Hào, mời Trình Hào ăn mấy cái hamburger không phải là chuyện lớn!

Trình Hào nói: "Cảm ơn!"

Trình Hào nói xong, bắt đầu ngồi ở trên đài nghỉ ngơi, điều chỉnh hô hấp.

Lúc này, hắn nghe được tiếng nói của khán giả bên cạnh: "Cậu ta chưa ăn cơm? Thật sự là kẻ đáng thương."

"Cho dù Dice có muốn ước chiến, cũng có thể chờ lần sau, cậu ta mới vừa đánh xong liền ước chiến, có chút quá đáng."

"Tiểu tử, cố gắng lên, chớ bị đánh cho quá thảm! Hầy! Tao đặt Dice thắng!"

"Tiểu tử xui xẻo... Tao cũng đặt Dice thắng."

...

Đối với việc mình bị người ở đây xem thường, bị người ta dùng ngôn ngữ công kích, Trình Hào đã có chuẩn bị tâm lý từ sớm, ai bảo màu da bọn họ không giống nhau?

Nơi này đa số là người da đen, người da trắng đã là số ít, anh càng là độc nhất! Khán giả người da đen cùng võ sĩ người da đen, bài xích anh, không coi trọng anh là bình thường.

Nhưng khán giả cũng có mắt, anh bị đối xử không công bằng, bọn họ cũng nhìn ở trong mắt, tự nhiên sẽ đồng tình với anh.

Về phần Dice...

Cho dù Geral cầu xin Dice, để Dice hỗ trợ xuất chiến, nếu Dice cần mặt mũi, cũng nên hẹn anh thứ sáu so tài, kết quả Dice lại thuận theo Geral nói hẹn anh so tài ngày hôm nay...

"Hamburger đến!" Nhân viên phục vụ quán bar cắt ngang suy nghĩ của Trình Hào.

Hamburger quán bar cung cấp, là lão George cho người đi chỗ khác mua từ sớm, không chỉ đã nguội, vị cũng không ngon.

Nhưng Trình Hào không soi mói, tốt xấu gì thì cũng là bánh mì kẹp thịt, lúc trước vì tiết kiệm tiền, anh chỉ có thể gặm bánh mì.

Nhân viên phục vụ lấy tới tổng cộng ba cái hamburger, Trình Hào ăn xong một cái rất nhanh, cầm lên cái thứ hai.

Lúc ăn, anh chú ý tới Dice.

Lúc anh ngồi ở bên cạnh chờ hamburger, Dice thoạt nhìn có chút không cao hứng, mà hiện tại anh ăn hamburger, Dice lại rất cao hứng.

Cái trước... Là sợ anh khôi phục thể lực?

Về phần cái sau... Trước khi đánh quyền không thể ăn quá nhiều đồ ăn là thường thức, Dice phỏng chừng cảm thấy anh điên rồi, ước gì anh ăn nhiều một chút.

Nếu không phải tình huống bây giờ của anh đặc biệt, kỳ thực anh chắc chắn sẽ không ăn đồ ăn vào thời điểm này.

Nhưng hiện tại, tiêu hóa của anh thật sự rất nhanh, lúc anh huấn luyện, còn cảm thấy khi nào ăn xong thì mới có trạng thái tốt nhất.

Trình Hào rất nhanh chóng ăn cái hamburger thứ hai.

Anh nhìn thấy một người phụ nữ mập đeo bông tai to đi đến bên cạnh mình: "Nhìn đứa nhỏ này, nhất định là đói bụng lắm."

Cô ở trong nơi tràn ngập khói mù đồng tình nhìn Trình Hào: "Nhóc khả ái, cậu chịu theo tôi không? Tôi có thể cho cậu tiền, lúc đó cậu cũng không cần đánh quyền."

Trình Hào: "..."

Đời trước Trình Hào tuổi còn nhỏ đã vào đội quyền anh tỉnh, sau thì ăn quốc gia ở quốc gia, tham gia thi đấu đều là quốc gia sắp xếp, xưa nay không tham gia so tài như vậy, xưa nay cũng chưa bao giờ gặp khán giả như vậy.

Trình Hào nói: "Xin lỗi, tôi thích đánh quyền."

"Được rồi, nhóc khả ái, tôi sẽ đặt cậu thắng." Người phụ nữ này nói.

Trình Hào nói: "Tôi nhất định không khiến cô thất vọng."

Lúc Trình Hào nói chuyện, ăn cái hamburger thứ ba.

Cách đó không xa, một tay đấm bên cạnh Carpenter xem cuộc chiến thấy cảnh này, không nhịn được nói: "Hắn điên rồi sao? Trước trận đấu mà ăn nhiều như vậy!" Có lúc bọn họ cũng sẽ ăn một chút gì đó để bổ sung thể lực trước trận đấu, nhưng ăn nhiều nhất cũng chỉ là một chút sôcôla, nhưng có người ăn hamburger... Dưới cái nhìn của bọn họ, quả thực khó mà tin nổi.

Carpenter không lên tiếng.

Tay đấm kia thấy vậy liền hỏi: "Này, Carpenter, anh cảm thấy trong bọn họ ai sẽ thắng?"

"Dice." Carpenter nói.

"Anh chắc chắn chứ? Trận trước anh đã đoán sai!" Người kia nói.

"Lẽ nào cậu cảm thấy cái tên tiểu tử ăn ba cái hamburger kia có thể thắng?" Carpenter hỏi ngược lại.

"Được rồi..." Người kia nói: "Thật là kỳ quái, tên tiểu tử kia làm sao thắng được Geral?"

Bọn họ cũng đều biết Geral không mạnh, mà ngày hôm nay Geral không giống nhau lắm.

Bọn họ cũng nhìn ra được, ngày hôm nay trạng thái của Geral không sai, hơn nữa có chút liều mạng.

Dù sao thì, Geral cũng là người đánh quyền anh mười năm, lúc trước hắn toàn thua, chủ yếu là bởi vì hắn không quản lý thân thể của mình, thường thường ngày mai phải thi đấu, tối hôm nay còn chưa ngủ, cùng phụ nữ lăn lộn cả buổi tối.

Mà Geral vẫn phải có kỹ xảo, lúc Geral bạo phát, ngay cả bọn họ cũng phải cẩn thận một chút.

Kết quả, một Geral như vậy, lại thua!

"Hắn rất thông minh, tuy rằng thân thể thiếu hụt ở phương diện rèn luyện, nhưng học được rất nhiều kỹ xảo, hẳn là cũng xem thi đấu rất nhiều... Hắn tìm ra nhược điểm của Geral." Carpenter nói: "Lực bộc phát của Geral rất mạnh, nhưng căn bản là không kiên trì được bao lâu."

Carpenter phân tích, sau khi tay đấm bên cạnh hắn nghe, gật đầu tán đồng.

Carpenter lại nói: "Nhưng, hắn đối diện với Dice, muốn thắng sẽ không dễ như vậy, tên Dice kia cũng rất thông minh, thích đùa giỡn thủ đoạn."

"Dice đúng là thông minh... Nhưng tại sao hắn muốn khiêu chiến tên tiểu tử kia? Hắn làm như vậy có chút mất mặt!"

"Tên tiểu tử này sau khi thắng Geral, đối thủ của hắn sẽ là ai?" Carpenter hỏi.

"Dice." Tay đấm kia nói. Trước đây, trận đầu của quán bar đều là do Dice cùng Geral đánh, khi đó Dice có thể thắng, mà thật ra, hắn không mạnh hơn Geral quá nhiều.

"Đúng, chính là Dice." Carpenter nói: "Dice là tên quỷ nhát gan, xưa nay hắn cũng không dám liều mạng với người ta, nhìn thấy tên tiểu tử này thắng Geral, hắn sợ, nên muốn thắng tên tiểu tử này. Tôi nghĩ, hắn nhất định sẽ hạ nặng tay với tên tiểu tử này vào hôm nay, để tên tiểu tử này sợ hắn, như vậy sau đó khi bọn họ lại đối mặt, tên tiểu tử này sẽ luôn thua."

Carpenter phân tích rất đúng, khi bọn họ so tài quyền anh với người khác, có lúc sẽ làm như vậy, triệt để đánh ngã đối thủ, phá hủy lòng tự tin của đối thủ, như vậy sau này đối thủ của bọn họ cũng không đáng sợ nữa.

Đương nhiên, cũng có người có thể điều chỉnh tốt trạng thái, áp chế khỏi bệnh, dũng cảm vượt khó tiến lên.

Bản thân Carpenter là một người như vậy.

Nhưng hắn không cảm thấy người da vàng kia cũng vậy, tên tiểu tử kia còn chưa trưởng thành, tuổi như vậy dễ dàng bị đả kích nhất.

Đương nhiên, việc đó không có quan hệ gì với hắn.

Carpenter cảm thấy Trình Hào thất bại, những người khác cũng giống vậy.

Không nói những người khác, nhìn Trình Hào ra sức ăn trước trận đấu, không giống như là có thể thắng.

Nhưng vẫn có người đặt Trình Hào thắng, ví dụ như người phụ nữ da đen hỏi Trình Hào có muốn đi theo cô ta hay không, còn có người đàn ông da trắng mua hamburger cho Trình Hào.

Người đàn ông này nhìn Trình Hào ăn hamburger, còn nói: "Cố lên! Vì cậu giúp tôi thắng rất nhiều tiền, tôi đặt cậu thắng!"

"Cảm ơn, ông sẽ không thất vọng." Trình Hào nói.

Người đàn ông da trắng lộ ra tiếng cười hì hì.

Trình Hào mang găng tay xong, lại một lần tự nói với mình, mình sẽ thắng.

Anh là võ sĩ quyền anh giỏi nhất, anh nhất định sẽ thắng!

Nói như thế với mình xong, Trình Hào lại một lần nữa vào trạng quên mình.

Trạng thái như vậy, kỳ thực đời trước, anh không thể tiến vào mỗi trận quyền anh.

Khi đó, chỉ có tại vài trận so tài quan trọng, anh mới có thể đi vào trạng thái như vậy.

Mà đời này... Thứ sáu tuần trước, trước trận đấu, anh đúng dịp thấy bộ dáng làm việc khổ cực của Lâm Vũ Tầm, trong lòng có việc, rất dễ dàng tiến vào trạng thái, trận đấu vừa rồi, liền bởi vì ý thức được Geral rất mạnh, vì vậy liền tiến vào trạng thái.

Về phần lần này... Dice mắng người thật lợi hại...

Anh nhất định đánh ngã Dice!

Vì vậy, trong thời gian thật ngắn, anh tiến nhập trạng thái lần thứ hai.

Thân thể Trình Hào rất căng thẳng, linh hồn lại không bị ảnh hưởng, tỉnh táo nhìn thấu Dice.

Anh không có gì lo sợ.

Anh sẽ đánh bại người này.

Thi đấu vừa bắt đầu, Trình Hào liền vọt về phía Dice, phát động công kích mưa to gió lớn.

Những lời người này mắng đang xoay quanh trong đầu của anh, anh không để ý đau đớn, không sợ hãi nắm đấm của đối phương, chỉ để ý công kích.

Tuy rằng không rõ nguyên nhân lắm, nhưng anh biết anh phải như vậy làm.

Như trong trận đấu trước, anh biết đối mặt với Geral, vừa bắt đầu thì phải tránh né.

Huấn luyện viên của anh, nói anh nắm giữ trực giác kinh người.

Lực công kích của Trình Hào cũng không mạnh, nhưng tốc độ của anh rất nhanh.

Đây cũng là nhờ trọng lượng cơ thể của anh hiện tại không nặng, thân thể mềm dẻo.

Đối với võ sĩ quyền anh mà nói, có nhiều cơ bắp là chuyện tốt, điều này có thể làm cho nắm đấm bọn họ vung ra càng thêm có lực, nhưng nếu cơ bắp trên người bọn họ quá nhiều, cũng sẽ ảnh hưởng đến hành động của bọn họ, khiến tốc độ của bọn họ trở nên chậm đi.

Thân thể Dice rất tốt, cơ bắp trên người hắn cũng rất nhiều, hắn chỉ là một võ sĩ nghiệp dư bình thường, chưa từng được huấn luyện độ công kích...

Hắn đã bị Trình Hào đấm trúng mấy lần.

Đương nhiên, hắn cũng công kích, sự công kích của hắn rất mạnh, Trình Hào bị hắn đánh cho liên tiếp lui về phía sau.

Chỉ là tuy rằng hạ bàn Trình Hào bất ổn, nhưng anh có kinh nghiệm, biết phải dùng biện pháp gì tận lực ổn định hạ bàn của mình, để cho mình không ngã sấp xuống.

Lảo đảo lùi lại mấy bước, Trình Hào lại một lần xông lên.

Anh sẽ đem người này, đánh cho răng rơi đầy đất!

Lần đầu tiên Trình Hào đánh với Geral, quá nhanh chóng, mọi người không thấy gì.

Mà lúc anh đánh với Geral vừa rồi, xem ra anh rất cẩn thận.

Kết quả lần này, anh quả thực giống như là người điên.

Một quyền của Dice đánh vào bụng Trình Hào, hắn tận mắt nhìn thấy Trình Hào ăn, hắn cảm thấy hắn có thể đánh cho Trình Hào phun ra.

Nhưng mà Trình Hào không phun, thậm chí ngay cả cảm giác khó chịu anh đều không có, hoặc là không cảm giác được.

Tinh thần của anh, đã thoát ra ngoài thân thể, cũng không cảm giác được đau đớn trên thân thể.

Trình Hào quả thực không sợ chết, trạng thái giống như Geral.

Mới đầu Dice còn có thể hoàn thủ, theo thời gian trôi đi, hắn lại đưa hai tay làm ra tư thế ôm đầu, bắt đầu tránh né công kích của Trình Hào, chờ Trình Hào mệt bở hơi tai.

Nhưng mà mấy ngày nay, mỗi ngày Trình Hào đều sẽ bức thân thể của mình đến cực hạn mà mình có thể chịu đựng rất nhiều lần, sau đó, sự chịu đựng của anh càng ngày càng mạnh.

Huống chi bây giờ anh còn ở vào tình huống đặc thù, cũng có thể kiên trì càng lâu.

Loại hành vi này, trước đây anh sẽ không làm, dù sao cũng bị tổn thương thân thể, nhưng bây giờ năng lực hồi phục của anh mạnh phi thường.

Dice né, Trình Hào liền đuổi theo hắn đánh, bức hắn đến chỗ vây bằng dây thừng.

Tình hình trận chiến phi thường kịch liệt.

Lúc Trình Hào cùng Dice mới vừa đánh nhau, khán giả đều cho rằng Dice sẽ đánh ngã Trình Hào.

Mà cho tới bây giờ...

"Thượng đế của tôi!"

"Không ngờ tiểu khả ái còn quá lợi hại như vậy!"

"Dice, mày quá vô dụng!"

...

Mọi người không ngừng gào thét, đột nhiên có người kêu lên: "Tiểu tử, đánh ngã Dice đi!"

"Nhóc khả ái! Thủ tiêu tên đàn ông phía trước đi!"

"Lên đi!"

...

Những người kia bắt đầu khuyến khích Trình Hào.

Trình Hào không có cảm giác nào, anh tiếp tục công kích Dice.

Rốt cục, phòng thủ tâm lý của Dice sụp đổ.

Thừa dịp Trình Hào mới vừa đánh xong một hồi chạy tới chiếm tiện nghi người ta, bản thân thì không có khả năng mạnh bao nhiêu...

Mà chờ phòng thủ tâm lý của Dice sụp đổ, hắn cách thua cũng không xa.

Trình Hào đánh mấy quyền thật mạnh lên bụng Dice, Dice ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy mình đã không thể hô hấp, Trình Hào lại nhào tới, tiếp tục vung quyền.

Dáng vẻ Trình Hào độc ác như vậy, người làm chức trách trọng tài kia muốn kéo, cũng có chút không dám kéo, vì vậy, Dice lại vừa bị đánh thêm mấy lần.

Nếu không phải Trình Hào là võ sĩ quyền anh đi ra từ con đường chính thống, ra tay có chừng mực, sợ là hắn đã hỏng bét.

Rốt cục, Dice không nhịn được khóc: "Tôi chịu thua, tôi chịu thua, đừng đánh."

Sau khi hắn nói như vậy, càng khóc dữ dội hơn: "Ôi! Thượng Đế, đừng đánh tôi!"

Trình Hào: "..."

Dice chịu thua, Trình Hào liền thoát khỏi trạng thái đặc biệt ra ngoài, cũng bối rối.

Thua thì thua, một người đàn ông, khóc cái gì mà khóc?

Trình Hào vẫn luôn là tin vào câu: đàn ông chảy máu không đổ lệ.

Nhưng cảm xúc của người da đen đúng là tương đối phong phú, hành vi cũng sẽ khá khoa trương.

Trình Hào dừng đánh, nhìn về phía khán giả.

"Trình! Trình! Trình!"

"A a a a a!"

"Cậu là giỏi nhất!"

...

Có người hét rầm lên, sau đó Trình Hào không nhịn được ói ra, nôn đến đất trời tối tăm.

Trước khi thi đấu, anh ăn không ít, Dice còn chuyên môn chọn dạ dày anh mà đánh... Không phải là anh không khó chịu, chỉ là anh nhẫn nhịn!

Bây giờ thoát ra khỏi trạng thái kia, anh liền không nhịn được.

Trình Hào không chỉ nôn điên cuồng, còn cảm thấy cả người mình đều đau, rất khó chịu, đứng không nổi...

Dice bị nhấc xuống rồi, Trình Hào cũng ngã xuống.

Khán giả: "..."

Được rồi, tuy rằng hai người đều ngã xuống, nhưng trận thi đấu vừa nãy thật sự là cực kỳ đặc sắc!

Bọn họ đều có loại cảm giác hài lòng.

Chỉ là...

"Chết tiệt, tao lại thua rồi!"

"Đó thật là một Hoa kiều thần kỳ."

"Hắn thoạt nhìn rất tuấn tú!"

...

Lúc mọi người nghị luận sôi nổi, tay đấm bên cạnh Carpenter nhìn về phía hắn: "Carpenter, trước đó anh nói Dice sẽ thắng..."

Carpenter nhìn về hắn nói: "Ngậm miệng! Cậu không nói lời nào không ai bảo cậu là người câm!"

Người kia sờ sờ mũi của mình, không nói, sau đó liền thấy Carpenter nhanh chân đi về phía phòng nghỉ ngơi.

Dice, Geral còn có Trình Hào mới vừa tham gia xong thi đấu, đều đang ở trong phòng nghỉ ngơi.

Lúc này Geral đang mắng Dice vô dụng, Dice mắng ngược lại Geral là tên rác rưởi, hai người mắng chửi nhau, chửi đến không thể tách rời ra, nhưng không ai mắng Trình Hào.

Trình Hào đánh Dice quá độc ác, bọn họ đều cảm thấy hẳn là do Dice miệng tiện, nếu như vậy... Bọn họ cũng không dám mắng Trình Hào.

Mà tình trạng của Trình Hào thoạt nhìn thật không tốt, anh đặc biệt không tinh thần, bởi vì ói quá nhiều, hốc mắt của anh đều đỏ, khóe miệng lại xanh, trên người cũng có nhiều vết bầm tím.

Vốn là vị thành niên nên nhìn anh có chút tội nghiệp, lần này nhìn càng đáng thương.

Không trách có người gọi anh là nhóc khả ái.

Carpenter nhanh chân đi về phía Trình Hào: "Cậu rất tuyệt."

Trình Hào nhìn về phía Carpenter, cảm thấy có chút quen mắt nhưng quên mất người này là ai, nhưng anh vẫn nói: "Cảm ơn."

Carpenter thấy thế, gọi bác sĩ lại khám cho Trình Hào.

Bác sĩ không nghĩ nhiều, cũng chỉ lấy ra hai viên thuốc giảm đau đưa cho Trình Hào: "Uống rồi cậu sẽ dễ chịu một chút, nếu như không yên lòng, tốt nhất là đến bệnh viện khám thử."

Trình Hào nhìn thuốc giảm đau không nói nên lời: "Cảm ơn..." Dựa theo ý nghĩ của anh, dù sao cũng nên cho anh một chút thuốc mỡ hoặc dầu hoa hồng chứ, kết quả chỉ có thuốc giảm đau?

Được rồi, người bên này hình như không quen dùng thuốc mỡ...

Hiện tại Trình Hào không có sức nhận thuốc, anh hít sâu một hơi nói: "Tôi cảm thấy hiện tại thứ tôi cần không phải thuốc giảm đau, mà là đồ ăn... Có thể cho tôi ăn một chút không?"

Đám người Carpenter: "..."

Người này chấp nhất với ăn cỡ nào vậy!

Trước trận đấu muốn ăn, so tài xong ói thành bộ dáng này, vậy mà còn muốn ăn!

Bọn họ đều phải bị tinh thần này của cậu ta làm cho cảm động!

Đúng rồi, trước kia không phải là luôn đói bụng chứ? Bằng không cũng không đến nỗi như vậy...

Carpenter nhìn Trình Hào bằng ánh mắt đồng tình, lão George đi sang bên này cũng nói: "Lấy chút đồ ăn tới cho cậu ta... Không tính tiền."

"Cám ơn ông, lão George!" Trình Hào nói tiếng cám ơn lần này, vang dội hơn hẳn so với lúc trước.

Rất nhanh, đã có người đem sandwich, hamburger, khoai tây chiên còn có sữa bò và Coca, thậm chí còn mang theo bia.

Trình Hào không uống rượu, nhìn thấy những đồ ăn này, anh cầm lấy sữa bò xé ra, uống một hơi cạn sạch một hộp sữa bò.

Đám người Carpenter: "..." Quả nhiên là trẻ con, còn uống sữa tươi...

Uống sữa bò xong, Trình Hào lại bắt đầu ăn sandwich, hamburger cùng khoai tây chiên, anh ăn từng ngụm một, có vẻ khẩu vị cực kỳ tốt.

Carpenter thấy anh ăn được như vậy, không nhịn được khuyên: "Cậu ăn từ từ..." Mới đầu, lão cảm thấy Trình Hào phải là một tiểu thiếu gia, bằng không anh cũng không có cơ hội học nhiều kỹ xảo như vậy... Nhưng hiện tại xem ra không phải?

Trình Hào "Ừ" một tiếng, tiếp tục ăn.

Anh cũng muốn ăn từ từ, nhưng anh đói bụng...

Trình Hào ăn một lúc, cảm giác khá một chút, liền thả chậm tốc độ, nhưng vẫn ăn không ngừng.

Mắt thấy đồ ăn trước mặt anh càng ngày càng ít, bất kể là Carpenter hay là lão George, ánh mắt nhìn anh đều từ đồng tình biến thành thương hại.

Bộ dạng anh như quỷ chết đói đầu thai, thoạt nhìn thật sự có chút thảm.

"Cậu khá hơn chút nào không?" Lão George hỏi.

"Khá một chút, nhưng vẫn khó chịu." Trình Hào nói. Năng lực hồi phục của anh tương đối nhanh, nhưng cũng không phải là siêu năng lực, thương tích trên người đương nhiên không thể lập tức tốt luôn, nhưng hiện tại anh tốt lắm rồi, nghỉ ngơi thêm một chút, thì có thể đứng lên.

"Vậy thì tốt." Lão George nói: "Cậu phải có thân thể tốt, mới có thể dùng tiền... Lần này thu nhập của cậu rất khá."

"Có bao nhiêu?" Trình Hào tò mò nhìn lão George, ngày hôm nay anh đánh hai trận, rất muốn biết có bao nhiêu tiền.

Lão George nói: "Tính cả việc có người khen thưởng cho cậu, tổng cộng hai trăm đồng." Kỳ thực chỉ có hơn một trăm tám mươi đồng, nhưng lão cảm thấy Trình Hào có chút đáng thương, liền bỏ thêm một chút cho Trình Hào.

Bây giờ Trình Hào tính giá trị tiền, sẽ trực tiếp nhân với ba mươi, hai trăm đồng... Đây là sáu ngàn!

Trình Hào lập tức bò dậy từ dưới đất: "Tôi không sao, tiền đâu?"
« Chương TrướcChương Tiếp »