Trước đây ở đội quyền anh, Trình Hào là có thiết bị huấn luyện chuyên nghiệp cùng thiết bị huấn luyện.
Ban đầu, huấn luyện viên còn lập ra kế hoạch huấn luyện cho bọn họ, bọn họ chỉ cần nghe theo là được. Chờ sau đó bọn họ có kinh nghiệm, nên huấn luyện cái gì, phải huấn luyện ra sao, thì tùy bọn ho, đương nhiên, vẫn sẽ có người ở bên cạnh nhìn như cũ, tránh cho bọn họ lười biếng không huấn luyện, hoặc là huấn luyện quá độ.
Trình Hào thích cảm giác rơi mồ hôi, chưa từng lười biếng, ngược lại là thường thường huấn luyện được một nửa bị người ta kêu dừng...
Khi đó anh có chút khó chịu, sau khi xuất ngũ, lại mang trong lòng cảm kích.
Những người kia, giúp cho anh tránh tổn thương thân thể không cần thiết rất nhiều.
Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm tạm biệt, liền đi đến chỗ gần nhất là trường học, nơi cọ cơm mỗi ngày.
Anh muốn tìm một chỗ huấn luyện, chỗ thích hợp nhất, không thể nghi ngờ chính là trường học.
Không phải giờ đi học, cửa trường sẽ khóa lại, Trình Hào leo tường vào trường học, sau đó phát hiện trong trường học có người.
Người lang thang không có nhà để về lén lút ở trong trường học.
Bọn họ mở cửa sổ bò vào phòng học, ghép mấy cái bàn hoặc là mấy cái ghế lại làm giường ngủ, tuy rằng ngủ như vậy không thoải mái, nhưng tốt xấu gì có thể che mưa chắn gió, còn không cần tiền thuê nhà.
Trình Hào cảm thấy nếu không có Lâm Vũ Tầm thu lưu, phỏng chừng anh cũng sẽ như vậy.
Chỉ là, làm một người lang thang, không thể tích lũy đồ dùng hàng ngày cùng tài sản, lúc ngủ còn có khả năng bị người khác công kích hoặc là cướp bóc, bẩn thỉu trên người khiến bọn họ không tìm được việc làm... Tuần hoàn ác tính như vậy, bọn họ vẫn phải làm người lang thang.
Chờ đến mùa đông, nói không chừng còn có thể bị lạnh chết...
Trình Hào không để ý đến mấy người lang thang, anh đi tới sân thể dục trong trường, bắt đầu chạy bộ.
Là một vận động viên quyền anh, chạy bộ là huấn luyện trụ cột nhất, còn phải chạy nhanh, chạy lâu mới được.
Sân thể dục của trường này cũng không lớn, chạy một vòng xung quanh cũng tầm 300 mét, Trình Hào dùng hết khí lực, chạy một hơi mười vòng, lúc ngừng lại, cả người đã đầy mồ hôi, tim đập nhanh hơn.
Nhưng anh không nghỉ ngơi, mà đứng ở dưới một thân cây, bật nhảy tại chỗ.
Kỳ thực cần phải nhảy dây, nhưng hiện tại ngay cả sợi dây thừng dùng để nhảy dây cũng không có, cũng chỉ có thể nhảy tại chỗ. . Đọc 𝘁ruyện 𝘁ại ﹍ 𝐓 R u 𝑀 𝐓 R U Y e 𝖭.V𝖭 ﹍
Trình Hào trực tiếp nhảy hai ngàn cái.
Nhảy hai ngàn cái, đối với anh trước đây mà nói rất thoải mái, nhưng đối với thân thể này mà nói, có chút không thích ứng được, hơn nữa trước khi nhảy, anh đã chạy ba ngàn mét...
Nhảy nhảy, Trình Hào cảm thấy tim mình sắp vọt tới cổ họng rồi, anh cực kỳ muốn nghỉ ngơi, nhưng nghĩ tới trận đấu kế tiếp, nghĩ đến Lâm Vũ Tầm làm việc khổ cực, liền tiếp tục kiên trì.
Thậm chí dừng lại cũng không dừng, anh vẫn luôn duy trì nhịp điệu nguyên bản.
Thân thể của anh rất mệt mỏi, mà tinh thần dường như cũng sắp thoát khỏi thân thể bay ra ngoài, chỉ biết đếm.
Trong tiếng thở hổn hển, thậm chí anh còn nghĩ tới một ít việc lung ta lung tung, ví dụ như đếm như vậy rất dễ đếm sai, nếu như có thể, tốt nhất là có một cái đồng hồ đeo tay, nhảy dựa theo thời gian đếm.
Trước đây anh sẽ nhảy dây hai mươi phút làm nóng người, mỗi phút duy trì 180 cái trở lên...
Chờ đến khi đếm tới hai ngàn, Trình Hào đặt mông ngồi ngã xuống đất.
Anh há to miệng hô hấp, cả người giống như một con cá gần chết, biết rõ sau khi vận động dữ dội thì không thể lập tức dừng lại, cũng không được lập tức tiếp tục huấn luyện.
Cũng may, ý chí của anh vẫn rất cường đại.
Trình Hào từ từ bò dậy, từ từ đi về phía trước.
Đi tới đi lui, Trình Hào cũng cảm giác được sức mạnh của mình trở lại từng chút một.
Đồng thời, anh cũng ý thức được một chuyện —— thân thể của anh, khôi phục cực kỳ nhanh!
Sáng ngày hôm nay, ở tòa cao ốc mà Lâm Vũ Tầm quét dọn không đi thang máy mà đi cầu thang bộ chạy khắp nơi, ôm Danny, xách nước cho Lâm Vũ Tầm, mặc dù cảm thấy mệt một chút, nhưng khôi phục rất nhanh... Lúc đó còn tưởng rằng tố chất thân thể của Trình Cẩm Hạo rất tốt, bây giờ nhìn lại, ngoại trừ tố chất thân thể của Trình Cẩm Hạo ra, kỳ thực còn có nguyên nhân khác.
Thân thể của anh, tốc độ khôi phục thể năng rất nhanh!
Lúc nãy anh vừa chạy bộ vừa nhảy, theo lý phải nghỉ ngơi một hồi lâu, mới có thể tiếp tục huấn luyện, nhưng hiện tại anh chỉ nghỉ ngơi một hồi, đã có sức lực tiếp tục!
Ý thức được điểm này, tim Trình Hào nhảy vọt một cái, lần này không phải là vì vận động, mà là anh ý thức được, nắm giữ thiên phú như vậy, tương lai của anh sẽ tốt đẹp dường nào.
Người bình thường huấn luyện tới trình độ nhất định, không thể tiếp tục nữa, nhưng anh có thể tiếp tục huấn luyện!
Trình Hào dừng bước lại, bắt đầu hít đất tại chỗ.
Trước đây anh làm một ngàn cái hít đất rất dễ dàng, nhưng bây giờ không được, cũng chỉ có thể làm từ từ.
Ngoài ra, nhanh chóng ngồi xổm thật nhanh, các loại hình huấn luyện của quyền anh cũng không thể quên.
Bất kể là làm huấn luyện gì, Trình Hào đều sẽ đem hết toàn lực, bức mình đến mức tận cùng.
Đến cuối cùng, dù cho sức khôi phục của anh rất mạnh, anh cũng thành một bãi bùn nhão, hận không thể bất động trên mặt đất.
Dù sao anh vẫn là người.
Hơn nữa... Anh đói bụng.
Sau khi anh đói bụng, thân thể cũng không có sức khôi phục mạnh như vậy nữa.
Trình Hào cảm thấy, tốc độ khôi phục của anh, sợ là có liên quan đến đồ ăn, đương nhiên hiện tại anh chỉ biết một cách đại khái, cụ thể như thế nào, anh cần chậm rãi tìm hiểu.
Bây giờ anh chỉ muốn ăn.
Cơm tối ngày hôm nay, anh và Lâm Vũ Tầm, Danny ăn bánh mì chà bông bọn họ mua ngày hôm nay, ba cây bánh mì giá rẻ kia, ba cái bánh mì đó được giữ lại chưa ăn, lúc này Trình Hào nghĩ đến ba cái bánh mì kia, không nhịn được chảy nước miếng.
Anh phải nhanh chóng trở về ăn, mà trên người đều là mồ hôi cùng đất...
Trình Hào lê thân thể nặng nề, đi vào phòng vệ sinh trong trường tắm đơn giản một cái, rồi cởϊ qυầи áo đã sớm ướt đẫm trên người mình ra giặt một chút, vắt khô rồi mặc vào, mới đi về nhà.
Quần áo vừa giặt ướt sũng mặc lên người có chút lạnh, mà lúc huấn luyện quần áo của anh cũng đã bị mồ hôi thấm ướt, giặt hay không giặt cũng là quần áo ướt sũng, cho nên cũng không đáng kể.
Trình Hào chạy một đường về nhà, đồng thời cũng ý thức được, mình thiếu không ít thứ, nói thí dụ như bột giặt, hoặc là một cái ấm có thể đựng nhiều nước...
Trình Hào không kịp chờ đợi, bắt đầu mong đợi tuần sau đến.
Trình Hào không biết mình về nhà vào lúc nào, nhưng cảm giác hẳn là tầm mười giờ.
Anh cẩn thận từng li từng tí tận lực không phát ra âm thanh khi mở cửa cuốn, sau đó liền phát hiện đèn phòng ngoài đã đóng, bên trong cũng không động tĩnh gì.
Xem ra Lâm Vũ Tầm cùng Danny rất nghe lời, đi ngủ rất sớm.
Trình Hào mở đèn, cẩn thận đóng cửa, sau đó nhào tới bên cạnh bàn, cầm lấy bánh mì mua buổi chiều dồn vào trong miệng, ăn quá nhanh nên bị nghẹn, lại bắt đầu uống nước.
Mà anh đang ăn, cửa phòng ngủ mở ra, Lâm Vũ Tầm nhô đầu ra.
Vừa đến chín giờ Lâm Vũ Tầm liền để Danny lên giường ngủ, mà cậu ngủ không được, liền ở trong phòng ngủ cầm chữ Trình Hào viết bắt chước theo.
Nghe âm thanh Trình Hào trở về, ban đầu cậu lựa chọn giả bộ ngủ, mà đợi một hồi không thấy Trình Hào tiến vào, lại cảm thấy có chút bất an, liền bò dậy, muốn nhìn xem Trình Hào đang làm gì.
Cậu nhìn thấy Trình Hào bị bánh mì làm cho nghẹn, vỗ ngực nuốt không trôi.
Lâm Vũ Tầm: "..."
Chờ Trình Hào ăn xong, Lâm Vũ Tầm hỏi: "Sao đồ của anh ướt hết vậy? Trên đầu cũng ướt?"
"Đừng nói nữa." Trình Hào nói: "Ban đầu ông chủ bắt tôi đi tiếp khách, sau đó cảm thấy được sức tôi lớn, liền để tôi đi khuân đồ, làm tôi mệt chết đi được, cũng đói bụng cực kì.""
Lâm Vũ Tầm thấy Trình Hào như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết mình nên đồng tình hay cao hứng cho Trình Hào.
Trong quán rượu rất loạn, khách ra sao đều có, so với việc đưa rượu cho người ta, khuân đồ thì tốt hơn một chút.
"Anh... Quần áo anh đều ướt, đổi bộ quần áo đi." Lâm Vũ Tầm vừa nói, vừa cầm một bộ quần áo đưa cho Trình Hào.
Quần áo của cậu đều mua ở cửa hàng đồ cũ.
Với vóc người như cậu, nên mua quần áo trẻ con mặc, nhưng trong cửa hàng đồ cũ,quần áo trẻ con đắt hơn quần áo người lớn, cậu liền theo thói quen mua quần áo người lớn.
Quần áo như vậy, cậu mặc cực kỳ rộng, mà Trình Hào mặc, coi như là vừa.
Trình Hào thấy Lâm Vũ Tầm cầm quần áo lại đây, nói một tiếng cám ơn, thay trước mặt Lâm Vũ Tầm.
Lúc anh thay quần áo, Lâm Vũ Tầm nhìn kỹ một chút, chú ý thấy trên người Trình Hào không có vết thương gì, mới yên lòng.
Người này không bị thương là tốt rồi.
Chỉ là, cậu mới vừa mới yên tâm, tim lại bắt đầu đập nhanh một cách khó hiểu.
Trình Hào vẫn là thiếu niên, là lúc đang lớn, bởi vậy hơi gầy, nhưng có thịt hơn cậu, vóc người cũng tốt.
Trên mặt Lâm Vũ Tầm có chút nóng, không biết mình bị làm sao.
Trình Hào đã tắm ở trong trường học, hiện tại liền lười tắm lần nữa.
Người nơi này đều có mùi cơ thể, cũng không thích rửa ráy, so với họ, coi như là anh sạch sẽ.
Hơn nữa, anh quá mệt mỏi...
Trình Hào lên giường liền ngủ, không chậm trễ chút nào.
Ngày hôm sau lúc Trình Hào thức dậy, trên người vừa mỏi vừa đau, nhưng tình trạng nhẹ hơn so với anh tưởng tượng.
Năng lực hồi phục của thân thể anh, quả nhiên rất mạnh.
Nhưng hiện tại anh đói bụng, còn là cực kỳ đói bụng.
Hôm nay là chủ nhật, trường học vẫn được nghỉ, nhà bọn họ cũng không có lương thực dự trữ... Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm, Danny rửa mặt một chút, liền cùng đi làm.
Trên đường, thuận tiện mua chút gì ăn.
Trong siêu thị có sandwich trứng gà, chính là một cái trứng chiên kẹp giữa hai mảnh bánh mì, thoạt nhìn rất ngon, còn chỉ cần hai mươi cent một cái, Trình Hào để Lâm Vũ Tầm mua ba cái, lại để Lâm Vũ Tầm mua thêm mấy cái bánh mì giá rẻ.
Nhưng mà Lâm Vũ Tầm không nghe anh, cậu mua năm cái sandwich, chỉ mua ba cái bánh mì giá rẻ, sau đó lấy ba trong năm cái sandwich đưa cho Trình Hào: "Anh ăn nhiều một chút."
Lâm Vũ Tầm thật sự là vui vẻ dâng hiến... Trình Hào nhét một cái sandwich vào trong miệng: "Tôi nhất định sẽ làm việc cho tốt để kiếm tiền! Chờ sau này, chúng ta muốn ăn sandwich thì ăn sandwich, muốn ăn hamburger thì ăn hamburger!"
Lâm Vũ Tầm gật đầu.
Trình Hào lại nói: "Lúc đó chúng ta còn có thể ăn một cái vứt một cái!"
Trình Hào rõ ràng là đang nói đùa, khóe miệng Lâm Vũ Tầm nhếch lên
Vừa giữa trưa, ba người đều chăm chỉ làm việc, trong thời gian này, Trình Hào thỉnh thoảng ôm Danny một cái, đồng thời không quên dùng tiếng phổ thông tán gẫu cùng Lâm Vũ Tầm.
Vừa tán gẫu, anh mới phát hiện tri thức của Lâm Vũ Tầm rất thiếu thốn.
Lâm Vũ Tầm rất thông minh, tốc độ thu tri thức rất nhanh, nhưng cậu không có con đường đạt được tri thức.
Trong trường học không có thư viện, trong nhà của cậu vừa không có TV, phương tiện hỗ trợ lướt mạng càng không tồn tại... Lâm Vũ Tầm không thể nhìn thế giới bên ngoài, làm sao có thể có cái nhìn sâu sắc?
Trình Hào chú ý tới điểm này, liền nói cho cậu về thế giới bên ngoài, cho cậu biết tất cả bên ngoài xã khu nghèo.
Ví dụ như đại học tốt thế nào, ví dụ như thế giới lớn đến mức nào.
Lâm Vũ Tầm nghe được trợn mắt ngoác mồm: "Thì ra bên ngoài là như vậy..."
"Chờ sau này, chúng ta liền đi ra ngoài nhìn!" Trình Hào nói.
"Thật sự có thể sao?" Lâm Vũ Tầm có chút bất an, cậu vẫn cảm thấy, chính mình sẽ sinh sống cả đời ở nơi này, học đại học trong xã khu trở về làm thầy giáo, đã là con đường cậu cảm thấy tốt nhất.
"Đương nhiên có thể, cậu thông minh như vậy, chắc chắn là làm gì cũng được!" Trình Hào nói: "Đúng rồi, tương lai cậu muốn làm cái gì?"
Lâm Vũ Tầm nói: "Tôi cũng không biết, tôi chỉ muốn kiếm tiền, kiếm rất nhiều rất nhiều tiền."
Mỗi ngày Trình Hào đều sẽ tự nói với mình, mình sẽ trở thành võ sĩ lợi hại nhất, lúc này lại nói: "Cậu nhất định có thể, chỉ cần cậu nỗ lực, nhất định có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, trở thành người có tiền nhất trên thế giới!"
Bất kể là ai, cũng phải cần cổ vũ, đặc biệt là người tự ti như Lâm Vũ Tầm, Trình Hào quyết định sau này phải khen Lâm Vũ Tầm nhiều hơn.
Trình Hào mang trên mặt nụ cười sáng lạn, trong mắt tràn đầy khẳng định, trong lòng Lâm Vũ Tầm, đột nhiên xuất hiện một cảm giác không giống nhau.
Giống như cậu thật sự khác với tất cả mọi người, thật sự có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền.