Nghe Lâm Vũ Tầm đồng ý để cho mình ở lại, Trình Hào yên lòng.
Có nơi ở, ăn cơm thì có thể đến trường học cọ, xem như là anh đã tạm thời sắp xếp ổn.
Chờ anh thích ứng được thân thể mới của mình, đi quán bar đánh quyền, trên tay có tiền, cuộc sống sau này nhất định sẽ trôi qua càng tốt.
Trình Hào cảm thấy tương lai tràn đầy hi vọng, sau đó bụng của anh, liền vang lên.
Trình Hào: "..."
Danny không hề có cảm giác, Lâm Vũ Tầm nói: "Chúng ta ăn cơm đi, tôi đi mua một ít bánh mì." Ngày hôm nay cậu chạy về nhà, quên mua chút đồ ăn về!
Trình Hào nói: "Không cần, có sandwich cùng sữa bò."
Lâm Vũ Tầm còn nhớ Trình Hào mang về sandwich, nhưng cậu có chút chần chờ: "Đống sandwich đó... anh ăn đủ không?"
"Đủ rồi." Trình Hào nói, ngày hôm qua hẳn là anh bị thương quá nghiêm trọng, mới ăn rất nhiều, hiện tại đã tốt lắm rồi, có thể khống chế mình ăn ít lại./2416
"Còn sáng sớm ngày mai..." Lâm Vũ Tầm vẫn rất lo lắng.
Trình Hào nói: "Chừa lại cho Danny một chút, hai chúng ta có thể đến trường ăn."
Như vậy cũng được, Lâm Vũ Tầm không kiên trì muốn đi mua đồ ăn.
Bọn họ còn sót lại bốn cái rưỡi sandwich xúc xích.
Loại sandwich này rất lớn, giống như người trưởng thành, ăn một cái là no rồi, cho nên buổi trưa Danny mới chỉ ăn nửa cái.
Lâm Vũ Tầm đem ba cái sandwich còn lại đưa cho Trình Hào: "Anh ăn đi."
"Tôi ăn hai cái là đủ rồi." Trình Hào nói, tuy rằng Lâm Vũ Tầm nhỏ gầy, lại ở đang ở tuổi lớn, nhìn khẩu vị sáng sớm và buổi trưa của cậu, hiện tại một cái sandwich là ăn đủ, tối hôm nay còn có sáng sớm ngày mai, Danny cũng cần ít nhất một cái sandwich, anh có thể ăn nhiều nhất hai cái rưỡi.
Cân nhắc ổn thỏa, anh liền ăn hai cái.
Lúc Lâm Vũ Tầm còn muốn nói gì đó, Trình Hào lại nói; "Tôi ăn quá nhiều sẽ đau bụng."
Trình Hào đã nói như vậy, Lâm Vũ Tầm cũng không hỏi nhiều.
Mùi vị của sandwich cũng tạm, ít nhất thì bên ngoài cũng mềm, chỉ là xúc xích ở giữa cắt rất mỏng, cực kỳ ít ỏi.
Trình Hào hai ba ngụm ăn hai cái sandwich, uống hai hộp sữa bò, cuối cùng cũng coi như cảm thấy trong bụng thư thái, mà lúc này, Lâm Vũ Tầm cùng Danny còn chưa ăn xong.
Lúc trước Chester ăn sandwich, là chuyên chọn xúc xích bên trong mà ăn, Lâm Vũ Tầm lại ngược lại, cậu ăn phần bên ngoài, xúc xích ở giữa giữ lại không ăn, cuối cùng cho Danny.
Danny đang muốn nhận lấy, Trình Hào bế Danny lên, thả nó lên dép lê của mình, kín đáo đưa cho nó một cái máy bay giấy.
Danny ăn nửa cái sandwich đã no rồi, hiện tại muốn chơi, liền quên mất việc Lâm Vũ Tầm muốn cho nó xúc xích, đi chơi máy bay giấy, chỉ để lại Lâm Vũ Tầm có chút không biết làm sao với xúc xích cầm trên tay.
Trình Hào nói: "Cậu gầy như vậy, cần phải ăn nhiều thịt một chút, xúc xích nên tự mình ăn đi." Cho trẻ con ăn là đúng, nhưng không nên cắt xén thức ăn của mình cho trẻ con ăn, như vậy sẽ chiều đứa trẻ hư hỏng.
Huống chi, Lâm Vũ Tầm cũng còn nhỏ!
Lâm Vũ Tầm nói: "Tôi không thích ăn thịt..."
"Không phải buổi trưa cậu ăn thịt xông khói rất vui vẻ?" Trình Hào nói, trong cơm trưa buổi trưa hôm nay có một chút thịt xông khói, Lâm Vũ Tầm cũng để đến cuối cùng mới ăn, mà rõ ràng ăn rất cao hứng, là thích ăn.
Lâm Vũ Tầm nhìn Trình Hào một cái, cúi đầu ăn một miếng xúc xích.
Trình Hào nói: "Tôi sẽ đi tìm việc làm, chờ tôi có tiền, sẽ mua đồ ngon cho cậu ăn." Dù là Lâm Vũ Tầm hay Danny, đều cần phải ăn nhiều rau dưa hoa quả một chút, như vậy mới xem như là dinh dưỡng cân đối, còn có thịt, tốt nhất cũng nên ăn thịt tươi, mà không phải xúc xích và thịt xông khói.
Đáng tiếc hiện tại anh nghèo quá.
"Tôi cũng không cần ăn ngon." Lâm Vũ Tầm nói, vui vẻ nhìn Trình Hào.
Trình Hào cười cười với cậu, rồi đến xem Danny chơi, thuận tiện thử sữa chữa cửa cuốn —— lúc này là thời gian bữa tối, tất cả mọi người còn chưa ngủ, làm ra chút âm thanh cũng sẽ không quấy rối đến người khác.
Nhưng muốn sửa cái cửa cuốn này cũng không dễ dàng...
Trình Hào một bên khích lệ Danny một bên sửa cửa, Lâm Vũ Tầm thì đang dọn dẹp phòng.
Trong phòng của cậu rất loạn, có rất nhiều đồ ngổn ngang, trước đây khi về nhà cậu sẽ rất mệt mỏi, không có sức lực đi sửa sang l;ại, ngày hôm nay lại có sức.
Trình Hào thấy thế hỏi: "Lâm Vũ Tầm, cậu không cần làm bài tập sao? Đúng rồi, sao ngày hôm nay đi học không thấy cậu mang sách?" Ngày hôm nay dù là Lâm Vũ Tầm đi học hay tan học, trên tay đều không sách.
Lâm Vũ Tầm sững sờ, nói: "Giáo viên không giao bài tập, cũng không có sách."
"Thì ra là như vậy." Trình Hào nói, trường công ở nước Mỹ giáo dục kém, thật sự quá tùy tính, thậm chí ngay cả sách cũng không có...
Lâm Vũ Tầm học ở trường như vậy, thực sự khiến người ta có chút không yên lòng./2416
Nếu như có thể, tốt nhất là cho Lâm Vũ Tầm thay trường học.
Thấy Trình Hào không dự định hỏi nhiều, Lâm Vũ Tầm yên lòng.
Nhưng mà, Trình Hào không có hỏi nhiều chuyện đi học, lại nói với Lâm Vũ Tầm: "Như vậy đi, nếu buổi tối cậu có thời gian trống, thì theo tôi học tiếng Trung."
Tuy rằng giai đoạn hiện tại, tiếng Trung có tác dụng không lớn, nhưng sau này nhất định sẽ rất hữu dụng, quốc gia của anh, trong khoảng thời gian sau đó sẽ nhanh chóng phát triển!
Hơn nữa Lâm Vũ Tầm còn trẻ, học thêm chút tri thức đối với cậu mới có lợi!
Càng quan trọng hơn là, mặc dù Lâm Vũ Tầm không được tiếp thu giáo dục tiếng Trung, nhưng cậu biết nói tiếng Trung, học cũng sẽ không quá khó.
"Anh biết tiếng Trung?" Lâm Vũ Tầm hỏi.
"Tôi biết." Trình Hào nói. Anh biết tiếng Trung chính tông nhất, còn biết viết chữ giản thể! Còn thông qua ký ức của Trình Cẩm Hạo, học chữ phồn thể!
Được rồi, người sau là anh thông qua ký ức mà xem, cần phải củng cố đã, mới có thể nắm giữ triệt để.
"Anh... sao anh lại tới nơi này?" Lâm Vũ Tầm hỏi, một người hiểu tiếng Trung, tiếng anh cũng nói rất khá, vừa nhìn cũng biết là người có giáo dưỡng, vì sao lại tới nơi này?
"Trong nhà xảy ra chút chuyện." Trình Hào nói: "Hiện tại tôi không có nhà để về."
Đã hỏi tới chuyện thương tâm của Trình Hào, Lâm Vũ Tầm hơi bất an: "Anh... Anh đừng khổ sở, anh có thể ở chỗ này của tôi."
"Vậy thì cám ơn rồi!" Trình Hào cười nói.
Lâm Vũ Tầm ngượng ngùng cúi đầu.
Trình Hào nói muốn dạy Lâm Vũ Tầm tiếng Trung, lập tức bắt đầu dạy.
Lâm Vũ Tầm nói tiếng địa phương là phương bắc, phát âm cùng tiếng phổ thông tương tự, nhưng cũng không hoàn toàn tương tự, Trình Hào liền dùng tiếng phổ thông nói chuyện với cậu, sửa chữa âm đọc cho cậu, còn đem ba chữ "Lâm Vũ Tầm" viết lại chính xác bằng chữ giản thể cùng chữ phồn thể —— sau khi anh nói muốn dạy Lâm Vũ Tầm biết chữ, Lâm Vũ Tầm liền tìm một tấm áp phích cho anh.
Áp phích quảng cáo này một mặt màu sắc rực rỡ, một bên khác là màu trắng, tuy rằng xung quanh có một ít keo dán, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh dùng bút bi viết chữ ở chính giữa.
"Hai chữ Lâm cùng Vũ này, chữ giản thể và chữ phồn thể có lối viết giống nhau, chữ Tầm thì không giống như vậy... Cậu học chữ giản thể đi, sau này mọi người đều dùng chữ giản thể." Trình Hào nói.
Trước đây Lâm Vũ Tầm chưa từng nghe nói đến chữ giản thể, nhưng Trình Hào nói như vậy, cậu liền quyết định sau này học chữ giản thể.
Cậu chỉ nhìn Trình Hào viết một lần, liền viết tên của mình ra.
Trình Hào nói: "Cậu thật thông minh!"
Trước đây khi Lâm Vũ Tầm ở cùng cha, cha cậu chưa bao giờ khen cậu, sau khi ở cùng mẹ, mẹ của cậu chỉ có thể mắng cậu.
Hiện tại đột nhiên được người khác khen thông minh, cậu cảm thấy vui vẻ không chịu được, chút chua xót khi thấy Trình Hào khen Danny trước đó cũng biến mất sạch, khóe miệng khắc chế không nổi mà cong lên, lộ ra một nụ cười nho nhỏ.
Lần đầu tiên Trình Hào nhìn thấy Lâm Vũ Tầm cười, nói: "Cậu cười lên thật là đẹp mắt."
Lâm Vũ Tầm theo bản năng mà thu hồi nét cười của mình, suy nghĩ một chút, cậu lại lộ ra một nụ cười lớn hơn. Nhưng nụ cười thật lớn này, bởi vì cố ý làm ra, có vẻ hơi cứng ngắc.
Mà Trình Hào vẫn cười khích lệ cậu: "Hàm răng của cậu thật đẹp."
Lâm Vũ Tầm bắt đầu suy nghĩ có nên đi mua kem đánh răng và bàn chải đánh răng hay không, trước đây cậu từng tích góp tiền mua, nhưng sau khi mẹ qua đời sau nên thiếu tiền, không có tiền mua.
Trình Hào cũng không biết Lâm Vũ Tầm nghĩ gì, anh khích lệ xong, liền viết tên của mình cho Lâm Vũ Tầm xem.
Lâm Vũ Tầm liền dựa theo đó viết ra.
Lâm Vũ Tầm chỉ cần nhìn anh viết một lần, sau đó viết ra không sai một chữ!
Trình Hào cảm thấy Lâm Vũ Tầm thật sự rất thông minh, tâm tư dạy Lâm Vũ Tầm tiếng Trung càng nhiều.
Lúc anh học tiểu học, là bắt đầu học từ ghép vần, nhưng bây giờ anh có thể sử dụng ghép vần đánh chữ, nếu đi đọc lại cũng không nhất định đọc chuẩn ghép vần, thanh mẫu vận mẫu gì đó cũng quên kha khá rồi... Trình Hào suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định trước tiên không dạy ghép vần, trực tiếp dạy nhận biết chữ.
Hiện ở trong tay anh không có tài liệu giảng dạy, lúc này mới năm 1980, Mỹ Hoa mới vừa thiết lập quan hệ ngoại giao, ở bên này cũng không mua được sách tiếng Trung giản thể, anh liền tùy tiện viết rồi dạy.
Trình Hào hỏi: "Cậu biết "Tĩnh Dạ Tư" không? Sàng tiền minh nguyệt quang gì gì đó."
"Đó là cái gì?" Lâm Vũ Tầm nghi hoặc mà nhìn Trình Hào.
Trình Hào đọc bài thơ này một lần, sau đó lại bắt đầu viết bài thơ này trên áp phích quảng cáo.
Kết quả, lúc Trình Hào viết, Lâm Vũ Tầm lại đọc ra được:
"Sàng tiền minh nguyệt quang
Nghi thị địa thượng sương
Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương.."
Trình Hào: "... Trước đây cậu từng học qua à?"
"Không có." Lâm Vũ Tầm bất an nhìn Trình Hào, cha cậu biết nói tiếng Trung nhưng không biết viết chữ, những thứ này càng không biết, cậu chưa từng học qua.../2416
Cậu biết viết tên của mình, cũng bởi vì tên này của cậu là cha cậu tìm một người Hoa biết chữ đặt, chữ người viết cũng được cha cậu giữ, cậu mới có thể dựa theo mà vẽ.
Trình Hào sẽ không cảm thấy cậu cái gì cũng không hiểu nên rất dốt chứ?
"Vậy cậu là một thiên tài!" Trình Hào kích động nói, tuy rằng bài thơ này rất ngắn, nhưng Lâm Vũ Tầm nghe một lần có thể đọc được, cũng rất lợi hại!
"Tôi không lợi hại gì..."
"Cậu thử viết chữ xem." Trình Hào bảo Lâm Vũ Tầm chép bài thơ kia.
Lâm Vũ Tầm dựa theo chữ của Trình Hào chậm rãi viết, trước đây cậu chưa từng học, chữ khó coi, nhưng một bút một nét viết rất rõ ràng, tuy rằng các nét ở giữa xảy ra một ít vấn đề, nhưng được Trình Hào nói, cậu liền sửa lại.
Trình Hào chờ cậu chép xong một lần, đột nhiên giật mình hỏi: "Cậu biết viết chính tả sao?"
Lâm Vũ Tầm có chút bất an: "Tôi không biết..."
"Thử xem đi, sai rồi cũng không sao." Trình Hào nói, anh cảm thấy Lâm Vũ Tầm rất thông minh, cả bài thơ có lẽ viết chính tả không được, nhưng mấy từ như "Nguyệt quang", không chừng có thể viết.
Trình Hào mong đợi nhìn Lâm Vũ Tầm, sau đó liền thấy thiếu niên nhỏ gầy này viết chính tả hoàn chỉnh cả bài thơ không sai một chữ.
Khuyết điểm duy nhất chính là... Chữ có chút xấu.
Lâm Vũ Tầm, cậu thật sự là một thiên tài!