Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật

Chương 40

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuy sốt đến mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhớ rõ, đêm qua trước khi hắn chìm vào mê man, đã chảy mồ hôi lạnh khắp người, khô nóng nhớp nháp vô cùng khó chịu, nhưng vì phát sốt hôn mê, thân thể nặng nề, tinh thần mơ hồ, không thể dậy thay đồ nổi.

Nhưng hiện tại, đồ hắn mặc rõ ràng là một chiếc áo khô ráo sạch sẽ!

Các nút áo được thắt chỉnh tề, mà chiếc áo ban đầu đã bị ném xuống chân giường.

Mà không chỉ như vậy, Lục Hoán ngạc nhiên nghi ngờ nhìn xuống gối của mình, có hai tấm khăn lạnh như băng bị gấp thành mảnh vải, phía trên còn có nước đọng, dường như là nước tuyết tan ra.

Lục Hoán sờ trán mình theo bản năng, vậy mà đã hạ sốt!

Nếu nói giờ phút này Lục Hoán còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, cho đến khi tầm mắt của hắn chuyển tới chén thuốc bên cạnh đầu giường, đồng tử của hắn đột nhiên co rút lại, giống như nhìn thấy việc gì kinh ngạc, một lúc lâu sau vẫn chưa thể phản ứng lại ----

Một cái bát rỗng.

Trong không khí còn tản ra hương vị đắng chát, kể cả trong môi và răng hắn lúc đó, cũng lưu lại mùi thuốc.

Đây là?

Hắn đã uống hết chén thuốc này?

Vậy là đêm qua có người xông vào, ép hắn uống thuốc?!

Trong lòng Lục Hoán vang lên một hồi chuông báo động lớn, xốc chăn lên theo bản năng, nhảy xuống giường, bởi vì vẫn chưa khôi phục tinh thần hoàn toàn, đứng hơi không vững, phải vịn đầu giường mới gắng gượng đứng vững được. Thế nhưng hắn cảnh giác ngừng thở, xem xét trên người mình một lượt, lại phát hiện ---

Không hề có dấu vết bị hạ độc?! Cũng căn bản không có dấu hiệu không khỏe.

Ngược lại, so với đêm qua, hiện giờ đã hoàn toàn hạ sốt, cơ thể cũng cảm thấy nhanh nhẹn hơn rất nhiều.

Lục Hoán lại xoay người, cúi xuống kiểm tra mấy gói thuốc còn chưa mở ra kia, hình như là cố ý để lại, để hắn dùng cho tới khi khỏi hẳn bệnh cảm lạnh.

Hắn mở từng gói ra, ngửi ngửi, dùng ngón tay túm lấy dược liệu trong đó nhìn nhìn, lại chỉ thấy, tất cả đều là vị thuốc bổ dưỡng làm ấm hoặc trị bệnh cảm lạnh, cũng không có vị thuốc nào không tốt.

“….”

Thế này là sao?

Có người xông vào, không phải để hại hắn, mà là cố ý đưa thuốc tới – thậm chí còn chăm sóc hắn một đêm sao?

Lục Hoán vô cùng kinh ngạc, cầm lấy gói thuốc, ngón tay không kìm được nắm chặt, đầu óc trống rỗng đứng trong phòng.

Nhìn xuống một ít vị thuốc còn lại rơi vãi trên mặt đất, trong lòng hắn nhẹ nhàng run lên, không biết nên phản ứng thế nào.

Không biết qua bao lâu.

Ánh nắng mặt trời đầu tiên của buổi sáng chiếu qua cửa sổ, lọt vào trong căn nhà gỗ, chiếu lên hàng mi đen dày và gương mặt hơi tái nhợt của hắn, trong nháy mắt ấy, trên gương mặt vẫn luôn lạnh lùng xuất hiện một chút thẫn thờ hiếm thấy không thuộc về hắn.

….

Hôm nay Lục Hoán vốn còn có rất nhiều chuyện bận rộn.

Ba lượng bạc cũng không nhiều, có thể mua một ít đồ vật, nhưng cũng không có cách nào duy trì kế sinh nhai lâu dài.

Hôm qua hắn mua về một ít cây hẹ và bầu đầu xuân, những cây này là cây nông nghiệp mùa đông, chi cần chuyên tâm chuẩn bị, sẽ có thể nhanh chóng thu hoạch. Ngoài ra, trứng do gà mái đẻ cũng có thể bán được giá tốt.

Mảnh đất này đã thuộc về hắn, hắn sẽ sử dụng thật tốt, tranh thủ lúc Ninh Vương phu nhân chưa có hành động tiếp theo, cố gắng duy trì thức ăn và quần áo của chính mình, kiếm thêm một ít tiền.

Hiện giờ kinh thành hạn chế xiếc ảo thuật múa kiếm, Lục Hoán không thể kiếm tiền bằng cách này, huống chi hắn là thứ tử của phủ Ninh Vương, số lần được phép ra vào cũng không nhiều, mỗi lần ra vào đều bị đề phòng giống kẻ trộm.

Bởi vậy hắn nghĩ, chỉ có gieo trồng vài thứ, đi qua hối lộ thị vệ gác cửa bên, để lặng lẽ bán đi, đổi lấy tiền.

Có tiền, Lục Hoán mới có thể thay đổi hoàn cảnh khó khăn hiện tại của mình.

Lục Dụ An và Lục Văn Tú là đích tử, ngày thường có thể đi học cùng các hoàng tử ở Thái Học Viện, tập võ ở bãi đua ngựa, điều kiện ngậm thìa vàng sinh ra như vậy, hai người này lại không biết quý trọng, hơn nữa Lục Văn Tú, cả ngày lén trốn học.

Mà Lục Hoán là thứ tử, từ nhỏ đến lớn bị vây hãm ở góc Sài Viện, cơ hội ra khỏi phủ Ninh Vương cũng không nhiều, càng đừng nói có thầy giáo dạy học.

Mặc dù khi giáo đầu cấm quân được mời đến phủ Ninh Vương, hắn đã lén ở ngoài tường viện học trộm theo một ít, đã có thể cưỡi ngựa bắn cung và tứ thư ngũ kinh, nhưng hắn biết, như vậy còn lâu mới đủ.

Dã tâm và sự trả thù của hắn không chỉ như thế!
« Chương TrướcChương Tiếp »