Chương 2

Mái tóc đen của cậu nhóc ướt đẫm, theo bước chân đi về phía trước của hắn mà đọng nước trên nền đất.

Mùa đông thế này, sao cậu nhóc lại phải chật vật đến thế?

Túc Khê thử chọt vào đỉnh đầu của cậu nhóc, cho là dựa theo các app game, có thể mở nhân vật và đặt tên cho cậu nhóc. Nhưng không ngờ bảng điều khiển lại nhảy ra một khung thoại:

“Nếu muốn lấy được tên thật của hoàng tử, cần sử dụng 2 đồng vàng. Tài khoản trước mắt của bạn chỉ có 10 đồng vàng, cho hỏi bạn có muốn dùng 2 đồng vàng để lấy được tên thật của hoàng tử không? Đương nhiên, bạn cũng có thể sửa đổi biệt danh, hệ thống xin đề cử cho bạn những cái tên bao ngầu lòi như: Long Ngạo Thiên, Diệp Lương Thần, Hiên Viên…”

Túc Khê: “… Không không không, tên thật là được rồi.”

Ngay khi nàng nói muốn, số đồng vàng ở góc phải của nàng bị trừ 2, mà ở góc trái lại có thêm giới thiệu nhân vật.

Túc Khê ngay lập tức: “…”

Trò chơi này còn có thể dùng giọng nói điều khiển sao? Bên trong có hệ thống AI à? Giống như Siri vậy?

Túc Khê nhanh chóng tập trung sự chú ý lên người nhóc con.

Nhân vật chính của game tên Lục Hoán, phía dưới có hai vạch, trên là thanh sinh mạng, dưới là thanh thể lực.

Rất rõ ràng, thể lực của cậu nhóc trong game chẳng còn bao nhiêu, màu vạch trở nên nhợt nhạt, chỉ còn có 10%.



Hơn nữa, cậu nhóc không ngừng bận rộn làm việc nên thể lực cứ cạn dần.

Ban đầu Túc Khê còn run sợ trong lòng, rất sợ giây kế tiếp, thể lực của hắn sẽ chạm vạch 0, sau đó tèo luôn. Nhưng không ngờ rằng, dù thể lực của hắn chẳng còn bao nhiêu nhưng cứng đầu duy trì rất lâu.

Hắn còn tiếp tục leo lên mái hiên sửa nóc nhà.

Sau đó hắn lại ra ngoài một chuyến, chỉ là Túc Khê tạm thời không thể mở những bản đồ khác, chỉ có thể thấy căn nhà nhỏ này, thế nên cũng chẳng biết hắn đi đâu. Chỉ thấy khi hắn trở về, quần áo sau lưng dường như rách hơn, thêm hai vệt máu khá giống với trên cẳng tay, bước chân cũng khập khiễng, tóm lại là rất chật vật.

Nói chung Túc Khê chỉ có thể căn cứ theo giới thiệu tóm lược của game mà đoán, cậu nhóc Lục Hoán này là con trai thứ trong phủ Ninh vương, không được ưa thích nên bị coi khinh. Nhiệm vụ chính của nàng là hỗ trợ hắn hoàn thành sự nghiệp đế vương.

Nhưng tóm lại bây giờ đang xảy ra chuyện gì trên người hắn, game này phải chơi thế nào, Túc Khê vẫn chưa nghĩ ra.

Thời gian trong game dường như nhanh hơn thực tế, mới đó đã là trời tối rồi.

Túc Khê thấy cậu nhóc trong game vẫn còn bận rộn, mà bảng điều khiển của trò chơi cũng không ấn được, nàng thấy có hơi nhàm chán. Vừa khéo lúc này y tá gọi nàng ăn trưa, thế nên nàng ném điện thoại di động, tập tễnh đến phòng ăn của bệnh viện.

Đồ ăn trong bệnh viện thế mà khá ngon miệng. Túc Khê ăn hai bát, sau đó quay lại ngủ trưa. Đến khi tỉnh dậy, nàng thấy điện thoại di động vẫn sáng, lúc này mới nhớ đến trò chơi.

Nàng vốn đã thấy nhàm chán, định xóa cài đặt cái game rác này, nhưng đột nhiên lại ngừng lại.

Chỉ thấy, trong game đã chuyển đêm khuya. Cậu nhóc bận rộn cả ngày giờ nằm im trên ván giường, chăn mỏng không ngăn được gió rét, cánh cửa bị gió lùa qua tạo nên tiếng thét gào vang dội.



Sao hắn không nhúc nhích gì vậy?

Túc Khê chọt chọt hắn, nhưng hắn trở mình, làn da còn tái nhợt hơn cả ban ngày, nhìn qua chẳng thấy chút huyết sắc nào.

Chuyện gì vậy?

Không phải chứ, game rác rưởi gì thế này, cảnh nhân vật chính đi ngủ cũng bảo mình xem sao?

Nhưng Túc Khê nhanh chóng phát hiện ra lí do, chỉ thấy vạch sinh mạng ở góc trái chỉ còn lại màu đỏ như máu ghi 30%, mà vạch thể lực ban ngày là 10% giờ chỉ còn 1%, sắp đạt ngưỡng 0.

Túc Khê lập tức luống cuống.

Nhóc con trong game bị bệnh sao? Sốt à?

Ban ngày chịu đựng giày vò mệt mỏi, cả người ướt nhẹp còn phải làm nhiều việc như vậy, sao mà không gục nhắn cho được cơ chứ?

Túc Khê lập tức cảm thấy game rác rưởi này làm cực kỳ hợp logic. Nàng trơ mắt nhìn vạch sinh mạng ở góc trái cứ vơi từng chút một, có hơi nóng ruột. Game còn chưa bắt đầu mà nhân vật chính đã sắp tèo, hoàng tử nhỏ này hơi bị yếu ớt rồi đấy!

Nàng không nhịn được mà chọt trái chọt phải, định nhìn xem có thuốc chữa bệnh cảm gì đang bị giấu đi hay không. Nhưng nàng lục tung cả phòng tìm thử cũng chẳng tìm được thứ gì cả, mà thấy hai chiếc áo khoác cũ nát giặt đến mức bạc màu treo trong tủ quần áo.

Hoàng tử này thật sự quá… nghèo!