Tôn Vĩ Mậu đặt đồ ăn trưa, ngồi tại chỗ của mình thưởng thức tô bún ốc ngon lành và chơi game. Đang sắp thắng thì đột nhiên trong văn phòng tỏa ra một mùi thơm kỳ lạ, mùi thịt quyện với mùi bia tươi, có cả vị ngọt của đường, mùi hành và mỡ heo.
Chỉ một phút mất tập trung đó đã khiến anh ấy thua mất. Anh ấy không giận, chỉ đứng dậy đi theo mùi thơm thì thấy Vương Tùng đang ăn cơm hộp.
Hai người vốn rất thân thiết với nhau nên anh ấy tiến lại gần và tò mò hỏi: “Này Vương Tùng, trưa nay cậu ăn gì vậy? Mùi thơm bay xa đến tận đây, còn thơm hơn cả tô bún ốc của tôi nữa!”
Chu Hoành Viễn ngồi ở vị trí phía trước đã bị mùi thịt thơm quyến rũ nãy giờ nhưng vẫn cố nhịn. Nghe Tôn Vĩ Mậu nói vậy, anh ấy không khách sáo, quay lại nói:
“Làm sao có thể so sánh được? Bún ốc của cậu ngửi đã thấy khó chịu rồi, còn cơm của Vương Tùng thì thơm nức mũi.”
Trong văn phòng nhỏ này, mọi người đều có quan hệ tốt với nhau, đều là dân IT nên không có nhiều tâm tư, có gì thì nói thẳng.
Mùi bún ốc có người thích cũng có người ghét, nên mỗi lần đặt Tôn Vĩ Mậu đều mang ra ban công ăn. Nhưng vì mùi nó nồng quá, đứng xa vẫn ngửi thấy, đúng là ghê thật!
“Này lão Chu, cậu không hiểu được vị ngon của bún ốc rồi. Giờ nói về phần cơm này đã, đặt ở quán nào vậy? Nhìn thịt kho tàu này có vẻ ngon đấy.”
Tôn Vĩ Mậu không quên mục đích ban đầu của mình, nhìn miếng thịt kho tàu còn sót lại trong hộp cơm, nhìn màu sắc bên ngoài của miếng thịt có màu caramel trông rất hấp dẫn, anh ấy cảm thấy bụng lại đói rồi.
“Đúng rồi, đúng rồi, Vương Tùng, cậu nói xem cậu đặt ở đâu, để tôi ghi lại tối nay đặt luôn.” Chu Hoành Viễn gật Đậu hũ họa, họ thường xuyên làm thêm giờ, công ty lại không có nhà ăn,. Hai năm nay từ khi có thể đặt đồ ăn trên các nền tảng, họ đã thử gần hết các quán trong khu vực.
“Tiệm ăn nhanh này mới mở ở phía bên kia phố Đông Dương, đi qua quán nướng rồi rẽ vào góc trong đó, hương vị thực sự rất ngon.”
Vương Tùng cũng không giấu giếm mà nói thẳng, anh ấy nhớ lại mã QR thanh toán đơn giản, ngập ngừng nói: “Có lẽ quán đó chưa mở trên các nền tảng đặt đồ ăn, để tôi hỏi lại sau.”
Nói xong, Vương Tùng nhìn ánh mắt thèm thuồng của hai đồng nghiệp rồi cho miếng thịt kho tàu cuối cùng vào miệng, ăn thêm vài muỗng cơm, sạch sẽ cả hộp.
Tôn Vĩ Mậu nuốt nước bọt lần nữa, ghi nhớ vị trí trong lòng, tối nay nhất định phải mua một phần về ăn mới được. Còn Chu Hoành Viễn thì suy nghĩ nhiều hơn, hỏi:
“À đúng rồi, một phần cơm thịt kho tàu này giá bao nhiêu?”
Thường ngày họ đặt đồ ăn có nhiều mã giảm giá của các cửa hàng, một phần khoảng 20 tệ.
“Một phần 25 tệ.” Vương Tùng trả lời, thấy phản ứng của hai đồng nghiệp biết là họ thấy đắt, mặc dù lúc đầu anh ấy cũng có phản ứng như vậy.
Sau khi có trải nghiệm tuyệt vời vừa rồi, Vương Tùng chân thành giải thích: “Giá này thực ra không đắt đâu, các cậu cũng đã ngửi thấy mùi thơm đặc biệt hiếm có này rồi đấy.”
“Chất lượng của thịt kho tàu này trong nhà hàng gọi một đĩa nhỏ cũng phải 68 tệ, chưa chắc đã ngon bằng. Phần cơm hộp của tôi vừa rồi có bốn miếng thịt kho tàu, hai miếng Đậu hũ xào hành, bên ngoài giòn, bên trong mềm.”
“Bắp cải xào cũng dùng mỡ heo để xào nên rất thơm, hạt cơm tròn đều, độ mềm cứng vừa phải, 25 tệ quả thật rất đáng đồng tiền!”
“Thôi đừng nói nữa! Nói tiếp tôi không ngủ trưa được mất!” Tôn Vĩ Mậu vội ngăn lại, trực tiếp quyết định: “Tối nay tôi sẽ ăn cơm thịt kho tàu này, xem có ngon như những gì Vương Tùng cậu nói không!”
Chu Hoành Viễn cũng không còn do dự, nói: “Được rồi, vậy lúc đó lão Tôn, cậu gọi tôi, chúng ta cùng đi mua!” Đắt hơn 5 tệ cũng không sao, miễn là đồ ăn ngon như mùi vừa ngửi thấy.