Tất cả đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần đóng gói là được, khách chờ đợi chút thời gian, ngồi chơi điện thoại là xong, không nghe thấy tiếng phàn nàn nào.
Bà nội Giang sau khi ăn xong mang rác ở nhà bếp ra ngoài vứt, chợt thấy hàng dài bên cạnh cũng có chút không quen.
Ngửi mùi thơm hấp dẫn từ các món kho, bà lại cảm thấy việc Trà Trà bán đắt khách là điều đương nhiên.
Về nhà thì bà kể với bạn già về chuyện này, ông nội Giang ai oán: “Nếu không phải bà nói không được ăn nhiều, tôi cũng có thể xếp hàng mua mỗi ngày. Mùi thơm ấy thật khó cưỡng.”
Người ta thường nói không nhìn không thấy thì sẽ không thèm, ông ngồi trong phòng khách ngày nào cũng ngửi thấy mùi kho thơm phức ấy, thèm đến mức sắp thành “oán phụ” rồi.
Tiếc là quyền quyết định trong nhà đều do vợ nắm, tiền thì ông có nhưng nếu lén mua về ăn một mình, bà nhất định sẽ giận dỗi không thèm nói chuyện cả tháng.
Nghĩ đến cái giá phải trả vì ham ăn, ông nội Giang đành nhịn.
“Trà Trà làm món cơm giò heo rất sạch sẽ nhưng chúng ta ở tuổi này không nên ăn thường xuyên.”
Bà nội Giang kiên nhẫn khuyên, nhớ lại mùi thơm lúc nãy khi bước ra ngoài, bà ngập ngừng nói: “Ba ngày, nhiều nhất ba ngày ăn một lần, chúng ta cùng đi.”
“Bên ngoài nhiều thanh niên lắm, trông có vẻ hầu hết đều đang học hoặc mới đi làm.” Ông nội Giang từ cửa sổ phòng khách nhìn ra con đường nhỏ, cảm thán.
Nhắc đến chuyện này, bà nội Giang lại nhớ đến chuyện của hàng xóm, bà thở dài nói: “Nếu không vì chuyện gia đình, bây giờ Trà Trà chắc đang chuẩn bị tốt nghiệp.”
“Giống như những người xếp hàng ngoài kia, đi làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều.”
“Bây giờ tuy cũng khá ổn nhưng gánh nặng trên vai nặng nề, thức khuya dậy sớm, vất vả hơn người khác nhiều.”
Bà nội Giang đã từng qua quán cơm bên cạnh ăn, khi đó cơm vừa hết, bà cũng ngồi trò chuyện với Trà Trà và biết cô năm nay đang học năm tư, tháng Sáu sẽ tốt nghiệp.
Ai nói cuộc sống bình thường lại không tốt chứ?
Ba mẹ ở nhà sống khỏe mạnh, không có áp lực về khoản vay nhà cửa hay xe cộ, có một công việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều. Thế đã hơn hàng triệu người ngoài kia rồi.
Ông nội Giang im lặng một lúc rồi nói: “Đứa trẻ này có phúc, ông trời để nó trải qua những điều này, vượt qua được rồi thì tương lai sẽ sáng lạn.”
Bên kia, Khương Trà Trà không biết được tấm lòng yêu thương và cảm thán của vợ chồng ông nội Giang, cô đang đắm chìm trong niềm vui xen lẫn đau nhức.
Vui là vì buổi trưa 100 phần cơm giò heo và 10 phần cơm thịt kho đều bán sạch. Những người đến sau chỉ có thể thất vọng ra về. Khổ là vì bận rộn cả buổi sáng khiến cô mệt mỏi, đau lưng nhức vai.
Thực ra ở thời cổ đại hiếm khi gặp tình huống này, một phần là do lượng bán khi ấy không lớn như bây giờ.
Đến khi vào ngự thiện phòng thì lại càng thoải mái, Khương Trà Trà chỉ cần tập trung vào món ăn sở trường của mình thôi.
Còn một điều nữa là từ nhỏ cô đã luyện sức bền qua việc hất chảo và bê nồi, thể lực được rèn luyện từng chút một nên cũng chịu được.
Cơ thể của Khương Trà Trà hiện đại chắc chắn không thể theo kịp.
Sau khi vui vẻ nhìn từng dòng thông báo nhận tiền, cô lập tức nhanh chóng thoát ra và vào lại trang tuyển dụng. Tuy nhiên, bài đăng tuyển dụng hôm qua không có ai hỏi, lượt xem thậm chí chưa đến một trăm.
“Kỳ lạ, phải làm sao để nhiều người nhìn thấy hơn nhỉ? Phải nhanh chóng tuyển được người mới được.”
Khương Trà Trà nghiên cứu chức năng của trang tuyển dụng này và phát hiện có một tính năng gọi là “Đẩy lên trang chủ.”
Đúng như tên gọi, tính năng này là trả tiền để mua lượt truy cập, tin tuyển dụng sẽ được đẩy lên trang chủ trong thời gian ngắn để tăng cơ hội có người xem và ứng tuyển.
Ban đầu Khương Trà Trà nghĩ nếu giá quá đắt thì thôi, nhưng khi thấy giá khuyến mãi cho người mới chỉ 29 tệ 9 đồng, cô lại không thể cưỡng lại và cuối cùng đành ngậm ngùi trả khoản tiền này, mong sớm có tin vui.