[Phản bội, đã nói cùng xem livestream mà?]
[Chuyện này dạy cho chúng ta biết, thấy cái gì ưng ý thì đừng do dự phải nhanh chân lên, vậy có ai muốn lập nhóm với tôi tối nay đi giành cơm không?]
[Đi! Phải tung hết tốc lực chạy 100m!]
Đồng thời do bình luận trong phòng livestream lướt qua rất nhanh, độ tương tác cao và số người xem cũng ngày càng nhiều nên dần dần phòng livestream này leo lên bảng xếp hạng, chen vào trang chủ của nền tảng.
[Chuyện gì đang diễn ra vậy? Tôi thấy tiêu đề là khám phá tiệm ăn mà sao chủ phòng chỉ ngồi đó nói chuyện không thôi vậy?]
[Ha ha, lầu trên chắc mới vào nhỉ, khám phá tiệm đã xong rồi, ăn uống cũng xong. Cơm hộp của tiệm cũng bán sạch, mọi chuyện đã kết thúc rồi, tối quay lại nhé.]
Người mới vào chưa kịp nhìn rõ khu bình luận thì đã thấy phòng livestream chuyển thành màn hình đen rồi xuất hiện dòng thông báo:
[Chủ phòng đã rời khỏi, mời bạn bấm theo dõi để không bỏ lỡ lần sau.]
“Ôi, vậy là xong rồi à, tôi không xem được gì cả.”
Trong một toà nhà văn phòng ở thành phố Dương, chàng trai trẻ Mễ Trì đang ăn trưa thì buồn chán lướt mạng.
Anh ấy nhìn thấy tiêu đề như muốn “khơi mào tranh cãi” bèn tò mò bấm vào phòng livestream, ai ngờ không kịp xem gì cả.
Đang định thoát ra thì chợt nhớ rằng, thường sau khi livestream kết thúc khoảng một phút thì nền tảng này sẽ phát lại:
“Thôi thì đợi chút vậy, để xem có gì mà náo nhiệt đến nổi lên cả trang chủ như vậy.”
Rất nhanh sau đó phòng livestream tối đen hiện lên hai chữ “phát lại”, Mễ Trì lập tức bấm vào, vừa ăn vừa xem và lẩm bẩm đánh giá:
“Chủ phòng này chắc mới vào nghề, không có chút cảm giác trước ống kính nào, ai lại dí mặt vào sát camera thế chứ?”
“Còn tưởng là có chuyện gì đặc biệt, hóa ra là ai đó bị nghi ngờ nên đi chứng minh thôi. Không sao, ăn trưa xong cũng rảnh rỗi, xem cho vui vậy.”
“Phố Đông Dương ở đâu nhỉ? À, ra là ở thành phố Giang bên cạnh , nếu đúng như vậy thì tốt quá.”
“Một tiệm cơm hộp mà bán cơm thịt kho tàu với cơm chân giò giá tận 25 tệ một phần, còn phải trả thêm nếu muốn có canh? Đúng là thế giới này ngày càng kỳ lạ.”
“Nhưng tiệm nổi tiếng trên mạng thường cũng mắc hơn một chút.”
“Quán này trông nhỏ thật nhỉ, buồn cười quá, ở khu bình luận đều nói là thấy tay cô chủ rất đẹp, đúng là rất đẹp nha.”
“Cơm tới rồi, nhìn cũng có vẻ không tệ lắm, màu sắc thịt kho tàu bắt mắt, ít ra trông ngon hơn hộp cơm tôi đang ăn đây.”
“Chủ phòng này đúng là không biết gì mà cũng làm livestream ăn uống kí©h thí©ɧ dụ dỗ người ta.”
“Đáng xấu hổ là tôi cũng thấy thèm.”
Mễ Trì xem đến cuối cùng cũng như bao bình luận khác, trong lòng chỉ muốn mua vé xe chạy thẳng qua phố Đông Dương ở thành phố Giang bên cạnh. Để nếm thử cơm thịt kho tàu và cơm chân giò cho bằng được.
Nhưng đáng tiếc, anh ấy nhìn hộp cơm nguội ngắt trước mặt, ngao ngán thở dài: “Sao mình lại phải đi làm nhỉ?”
Chợt nhớ ra điều gì đó, Mễ Trì vội vàng nhìn vào lịch trên bàn, công ty của anh ấy được thay phiên nhau nghỉ thứ bảy. May mắn thay, thứ bảy tuần này có thể đi thử tiệm ăn đó.
Thực ra thì Mễ Trì vốn là người sành ăn, luôn đặt tiêu chuẩn ăn uống khá cao trong khả năng, cũng mang trong mình chút nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Thành phố Giang vừa hay ở gần ngay bên cạnh, chỉ cần mua vé xe là một giờ sau đã đến, bởi vậy ý tưởng táo bạo này đã xuất hiện trong đầu anh ấy.
Đồng thời, cũng không ít người hiếu kỳ lướt vào phòng livestream từ trang chủ nền tảng, sau khi xem lại livestream cũng bị “cám dỗ” như anh ấy.
Đa phần đều là cảm thán: “Cơm thịt kho tàu và cơm chân giò này trông hấp dẫn thật, tiếc là ở bên thành phố Giang chứ mà gần đây là tôi lao ra ngay rồi.”
Bên này, sau khi dọn dẹp xong xuôi, Khương Trà Trà như thường lệ tranh thủ nghỉ trưa, nằm trên giường vui vẻ nhìn điểm danh tiếng của hệ thống vừa được cập nhật: 1848/1000000, khoé miệng cô không khỏi nở nụ cười.