Chẳng bao lâu sau, bên ngoài lớp học vang lên tiếng kêu ngạc nhiên: “Ôi! Thịt kho tàu này đúng là ngon! Khương Thừa, cậu thật hạnh phúc!”
Uông Hạo có thể nói là người hoạt bát nhất lớp, cậu ấy cũng không quá bận tâm chuyện gì cả.
Nhiều người trong lớp đều ngửi thấy mùi thịt kho thơm phức nhưng vì không thân với Khương Thừa nên chỉ biết nhịn.
Vì trước đó đã nói chuyện với Khương Thừa vài lần, thường cùng nhóm làm bài tập nên Uông Hạo đã mạnh dạn đến hỏi, cuối cùng cũng được nếm món thịt kho ngon lành.
Sau khi ăn xong, cậu ấy quay lại lớp và tiếp tục khen ngợi thịt kho tàu rồi hâm mộ Khương Thừa vì có một người chị nấu ăn giỏi gửi đồ ăn cho cậu.
Khương Thừa đứng ở hành lang, tiếp tục uống canh bí đao rong biển thịt bằm, món canh này thật sự rất ngon.
Nghe tiếng động trong lớp học, những cảm xúc cô đơn tích tụ suốt một tháng dần tan biến, lần đầu tiên cậu cảm thấy tiếng ồn trong lớp thật có ý nghĩa.
Thực ra trong hộp cơm nhiều thịt kho, Khương Trà Trà cũng không nghĩ nhiều.
Cô biết tình hình của Khương Thừa nên khi nấu thịt kho tàu, cô quyết định cho nhiều một chút để cậu có thể ăn no một bữa. Cô cố gắng dùng món ngon để đổi lấy niềm vui ngắn ngủi của cậu.
Chiều tối ngày thứ ba, khi đang buôn bán giữa chừng, Khương Trà Trà nghe thấy âm thanh thông báo từ hệ thống:
[Ding dong, tiến độ 100/100 phần, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn: Ba ngày bán 100 phần thịt kho. Thưởng một cơ hội quay thưởng, xin mời ký chủ kiểm tra.]
Lúc đó, Khương Trà Trà không quan tâm. Đợi đến khi bán hết tất cả thịt kho, cô đóng cửa hàng, không thèm dọn dẹp đĩa bát đã triệu hồi màn hình quay thưởng.
Dù sao thì lần quay thưởng trước đã nhận được độ sạch vĩnh viễn 80% khá hữu ích. Nên cô có chút mong đợi cho lần quay thưởng tiếp theo.
“Quay thưởng.”
Kim chỉ trên bánh quay bắt đầu chuyển động, từ nhanh chuyển sang chậm, cuối cùng dừng lại ở số 2.
“Ding dong, chúc mừng ký chủ đã trúng giải thưởng 4: Công thức kho ngon chết người.”
Công thức kho ngon chết người?
Khương Trà Trà đã học được công thức nước kho gia truyền ở cổ đại.
Khi cô đã thành thạo việc nấu nướng và có chút thành tựu. Cha Khương, người vốn luôn khăng khăng rằng công thức gia truyền chỉ truyền nam không truyền nữ, cuối cùng cũng truyền lại công thức này cho cô.
Phải nói rằng công thức nước kho gia truyền này thật sự rất tuyệt vời, thịt được ướp tỏa hương thơm lan ra cả dặm, khiến người ta phát thèm.
Khương Trà Trà đã nắm bắt được tinh túy của nó, sau khi kế thừa còn cải tiến, khiến hương vị còn ngon hơn cả trước đây.
Vì vậy khi bốc trúng “Công thức kho ngon chết người” này, cô lại cảm thấy hụt hẫng, chẳng có chút bất ngờ nào.
Thấy ký chủ im lặng, hệ thống thông minh đoán được suy nghĩ của cô, nó liền giải thích:
[Gói kho ngon chết người: Xuất phát từ công thức gia truyền của gia tộc nhà họ Khương có lịch sử nghìn năm lâu đời về nước sốt, màu sắc đậm đà, hương vị như sơn hào hải vị, có thể ướp tất cả các loại thịt và rau củ.]
[Hiện đã được cải tiến và đổi mới để phù hợp với nguyên liệu hiện có ở Blue Star, thích hợp với khẩu vị của người Blue Star. Là phiên bản nâng cấp của gói gia vị kho Khương thị.]
“Vậy những dữ liệu mà hệ thống nấu ăn đã lưu trước đây vẫn còn sao? Không phải cậu nói đã thiết lập lại rồi sao?”
Khương Trà Trà nghe xong lập tức đặt câu hỏi.
Gói gia vị kho Khương thị này là một trong những công thức nấu ăn được lưu trữ từ thời cổ đại, theo như hệ thống nói thì đã được truyền về Blue Star ở tương lai.
Hệ thống nấu ăn cũ cũng đã lưu trữ và thiết lập lại dữ liệu, tại sao giờ bốc thăm lại xuất hiện?
Hệ thống im lặng một lúc rồi giải thích:
[Dữ liệu trong hệ thống nấu ăn thực sự đã được lưu trữ và thiết lập lại, nhưng dữ liệu trong hệ thống quy đổi danh tiếng đã được kết nối với dữ liệu mới nhất của Blue Star.]