Chương 8

32 giây, 33 giây, 34 giây, 35 giây...

Bỗng nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người trong thang máy đều đổ dồn về phía cửa kính.

"A a a… a a a a a… !!"

"Cứu tôi, đừng cắn tôi, đừng, a…!"

Tiếng kêu thảm thiết của hai người từ xa vọng lại gần, mặc dù bây giờ họ đang mắc trong thang máy kín mít nhưng cũng có thể nghe ra nỗi sợ hãi tột độ và đau đớn tột cùng!

Chử Nhàn cau mày.

Ngay sau đó, giọng nói nữ lạnh tanh của hệ thống thang máy thông báo: "Ting, đã đến tầng mười tám."

Tiếng kêu thảm thiết bỗng trở nên rõ ràng và vang vọng khắp tầng lầu trống trải, tiếng kêu ngày một gần hơn, kèm với đó tiếng bước chân rõ ràng không vững, hoảng loạn và gấp gáp.

"A, a… !!!"

"Mẹ ơi, cứu con, hu hu hu, mẹ ơi..."

Chử Nhàn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, giơ súng lên.

Lộ Đinh Liễu cũng vô thức nắm chặt con dao. Một tay khác sờ vào cổ mình, tiếng kêu thảm thiết khiến cô nổi hết cả da gà.

Cuối hành lang ngoài cửa, đèn cảm ứng nhấp nháy hai lần, có một bóng người lao tới.

Người tới thoạt nhìn giống như có hai cái đầu, nhưng nhìn kỹ lại, có thể phát hiện ra cái đầu bên cạnh chính là con cú mèo đang cắn chặt vào cổ anh ta. Nửa người đàn ông nhuộm đỏ máu, vẻ mặt thống khổ và tuyệt vọng, chỉ có ánh mắt nhìn về phía Khương La là lóe lên tia hy vọng. Anh ta đưa tay về phía trước rồi gào thét thảm thiết: "Cô Khương, cô Khương, cứu tôi…"

Khương La không nhìn anh ta, mà chỉ giơ điện thoại lên, nói lớn: "Đếm ngược mười! Chín! Tám! Bảy..."

Người đàn ông nghe thấy tiếng đếm ngược thì khựng lại một chút rồi lại càng lao nhanh hơn.

Chử Nhàn vội vàng hét với những người mới ở phía sau: "Lùi lại!"

"... Năm! Bốn! Ba! Hai..."

"Tôi vào rồi!" Người đàn ông hét lớn một tiếng, sau đó nói gấp gáp: "Giúp tôi gỡ thứ này ra, cứu tôi, cầu xin các người..."

"Một!" Khương La reo lên: "Hết giờ!"

Ngay khi quá trình quét tia hồng ngoại hoàn tất, tiếng báo động vang lên: "Nhận dạng nhân viên thất bại, chấm công thất bại! Nhận dạng nhân viên thất bại, chấm công thất bại!"

Người đàn ông trợn mắt không thể tin được: "Sao thế? Sao có thể? Thứ này chắc chắn hỏng rồi!"

Anh ta nhìn chằm chằm vào máy chấm công, điên cuồng đập đầu vào.

Khi ấy mọi người mới phát hiện ra nửa hộp sọ của anh ta đã bị gặm mất, não chảy ra ngoài, xúc tu của con cú mèo đâm vào trong hút một cách ngon lành khiến người ta không khỏi nghĩ rằng như vậy mà vẫn có thể chạy và hét lớn thì đúng là lợi hại.

Chử Nhàn thấy anh ta không cứu được nữa, liền nổ súng bắn anh ta một phát cho xong.

Người đàn ông ngã xuống, để lại một vệt máu dài trên máy chấm công và cửa kính.

Khương La: "Eo, tởm quá!"

Chử Nhàn: "..."

Lộ Đinh Liễu hỏi: "Còn một người nữa thì sao?"

"Không gượng được đến khi ra khỏi thang máy thì chắc là chết rồi." Khương La liếc nhìn Lộ Đinh Liễu và con dao trong tay cô, giọng điệu hơi cao: "Tôi rất thích những cô gái chơi dao, cô tên gì? Đội của tôi hiện đang thiếu người, cô có muốn gia nhập đội của tôi không?"

Lộ Đinh Liễu đáp lịch sự: "Không cần đâu, đội của tôi bây giờ vẫn khá ổn."

Đèn cuối hành lang lại nhấp nháy, một tiếng bước chân loẹt quẹt vang lên. Người "đã chết" kia cúi đầu, toàn thân như bị dội máu lên, vô cùng đáng sợ, tập tễnh đi về phía trước.

Lần này, Chử Nhàn không đợi anh ta đi đến trước cửa kính nữa mà trực tiếp bắn chết con cú mèo bên cạnh đầu anh ta. Con cú mèo vừa chết, cái xác không còn sự sống này cũng ngã xuống.

Khương La ghen tị nói: "Quả nhiên là bản dành cho người mới chơi, quái vật dễ đối phó thật."

Chử Nhàn cất súng: "Cô cũng đang ở trong phó bản dành cho người chơi mới với những con quái vật rất dễ đối phó, không cần phải ghen tị với tôi."

Khương La đưa đến hai người mới, chàng trai tên Tống Hà rụt rè nói: "Lão đại, tin nhắn trên điện thoại vừa được làm mới, mọi người xem này?"

Lộ Đình Liễu lấy điện thoại ra xem, thấy bản đồ đã mất, giao diện trên điện thoại chỉ còn một màu đen với hai dòng chữ.

[Xin những nhân viên đã chấm công hãy chăm chỉ làm việc trong công ty, công ty là nhà của chúng ta, cùng nhau xây dựng một tương lai tốt đẹp.]

[Thời gian còn lại đến lần chấm công tiếp theo tại địa điểm mới là 3 giờ 56 phút 17 giây.]

Khương La nói: "Có nghĩa là lần tiếp theo làm mới là lúc bốn giờ rưỡi, khi đó trời còn chưa tối, chúng ta có thời gian để chạy."

Chử Nhàn nói: "Có lẽ đúng là như vậy, nói chung thì lối chơi lần này không khó."

Khương La nói: "Nhưng vẫn có điều gì đó không ổn."

Chử Nhàn nói: "Ừ, bản đồ quá lớn, số lượng đội lại quá nhiều."

Tống Hà không nhịn được giơ tay lên: "Này mấy lão đại, có thể nói rõ hơn được không ạ?"

Khương La ngáp một cái: "Cậu giải thích đi, tôi đi tìm xem có gì vui không."

Cô ta đi về phía phòng làm việc đầy xác chết của công ty Khoa học Công nghệ Ngân Hà.

Chử Nhàn giải thích: "Dựa theo phần giới thiệu trò chơi ban đầu, chúng ta có thể biết rằng có hai loại quái vật trong thành phố này, một là cú ngày và hai là thây ma đêm. Dựa vào tên gọi, chúng ta có thể đoán rằng một loại xuất hiện vào ban ngày và một loại xuất hiện vào ban đêm. Chỗ các cậu bước vào chắc là có xác chết nhỉ? Ở đây cũng thế, có rất nhiều. Có lẽ tới khi trời tối thì tất cả bọn chúng sẽ cùng nhau thức dậy."