Bên trong cơ thể cô bé, Hà Tâm vừa tỉnh lại thì trợn tròn mắt vì cảm nhận được mình đang nằm trong cơ thể cô bé kia. Dường như thân thể cảm nhận được cô đã tỉnh lập tức tống nạp kí ức của cơ thể cô bé quận chúa này cho cô.
Mà thân thể này không ai khác chính là quận chúa nhỏ của Trần gia – Bạch Nguyên An mà lúc đầu cô nhìn thấy. Chính bản thân nhìn thấy cô bé ấy mà bây giờ cô lại đang ở trong cơ thể đó cảm giác nó cứ sao sao ý. Kí ức của cô bé ấy cứ chảy mãi trong đầu cô khiến cô đau đầu và nhăn mày lại.
Thân là một người con gái đã qua mười tám tuổi nhưng bây giờ lại đang nằm trong cơ thể cô gái tám tuổi đã khiến cô thật sự không dám tin còn là thời cổ đại. Kí ức nguyên chủ trước đó không quá khó hiểu thì là những cuộc sống chốn thâm cung và chiến tranh gây loạn lạc và dân chúng lầm than.
'Đây là thời cổ đại họ Lâm vì thời loạn lạc chiến tranh nên gia đình cô bé được điều ra biên cương. Ông nội cô là một đại tướng quân lừng lẫy, còn cha mẹ cô cũng là những tướng quân có tiếng, nhưng nguyên chủ lại sinh ra mới một tháng thì thánh chỉ tới điều gia đình của nàng đi. Vì nàng quá nhỏ nên chỉ đành gửi nàng cho nhà ngoại của cô.
Nhà ngoại Trần gia là nhà truyền thống theo văn, nhưng mẹ nàng lại thích võ, thế nên vào quân doanh tòng phu nên gặp cha nàng và hai người lại nảy sinh tình cảm nên cưới nhau. Trước khi có cô cha mẹ đã sinh ra một anh trai – Bạch Tô Đào. Anh trai hơn cô tám tuổi, tuổi nhỏ những tài năng không thể xem thường. Khi cô sinh ra anh trai cô cùng gia đình đi biên cương cùng cha mẹ nên cô chỉ còn một mình tại kinh đô cách biên cương ngàn dặm.
Nguyên chủ cũng là một người có tài năng thiên phú nhưng bản thân lại quá nhát gan, rụt rè. Vì thế nên cô không có bạn bè, mà cũng chỉ có một mình chàng luôn chiều chuộng và làm bạn cùng với cô. Chàng là Chu Tử Hàn – là con trai của Chu Vinh Đại – là Công bộ thượng thư nhưng chàng lại thích làm một vị tướng quân anh dũng vì nước vì dân.
Bên ngoài làm một vị tướng quân cao cao tại tại thượng nhưng bên trong là một thân phận khác chỉ có Hoàng Thượng và cha của anh biết. Cho dù là thân phân nào thì chàng vẫn là Tử Hàn ca ca của nàng. Chàng luôn bên cạnh và chăm sóc cho nàng, yêu thương nàng, nuông chiều nàng. Mặc dù chàng hơn nàng bốn tuổi nhưng nhiều lúc chàng rất muốn chàng nhỏ hơn thì như vậy có lẽ nàng sẽ chiều theo ý chàng luôn ở bên chàng.
Đau đầu tạm qua đi, Hà Tâm mở mắt ra, bên cạnh nàng là một vị thái y đang bắt mạch cho nàng, xung quanh thì gồm có Tử Hàn ca ca và một vài người hầu, cô nhìn tới một tiểu nha hoàn gần nhất lập tức trợn tròn mắt lần nữa. Đó là người có khuôn mặt giống hệt Lý Huyên, bạn thân của cô tại thế giới hiện đại mà bây giờ lại đứng một bên lo lắng cho còn đang mặc trang phục nô tỳ.
Thấy cô tỉnh lại, vị thái y đó đứng dạy hành lễ với cô rồi quay sang Tử Hàn:
- Thiếu chủ, quận chúa chỉ là bị trúng gió một chút thôi, thần kê một liều thuốc rồi sắc cho quận chúa là khỏe.
- Được rồi, đa tạ thái y, Tứ Bảo đưa thái y đi sắc thuốc cho quận chúa.
- Thần xin cáo lui.
Thái y vừa nói xong, Tứ Bảo cũng lập tức nói:
- Vâng thiếu gia.
- Lui xuống hết đi.
Lần này chàng đuổi hết người đi, người giống Lý Huyên đó lưu luyến cô nhưng cũng lui xuống. Mọi người đi hết rồi chàng ngồi xuống bên nàng đỡ nàng ngồi dậy rồi nói:
- Lần này là ta không tốt nên mới để muội bị bệnh.
- Tử Hàn ca ca, ta khát nước.
Câu nói đầu tiên của cô khi bước vào thế này lại làm cho cô tin thật sự cô đã xuyên không rồi còn là một cô bé tám tuổi. Lúc nãy vị thái kia đang nói chuyện với Tử Hàn, tay cô đã véo một cái vào tay kia lại thấy đau chứng tỏ là không mơ. Còn có kí ức kia lại chứng thực được sự kỳ lạ này mà cô cũng đã chấp nhận chuyện này.
Tử Hàn thấy cô khát lập tức chạy lại rót cho nàng một chén trà vừa đưa cho nàng vừa nói:
- Nói như thế nào đi nữa thì tại ta muội mới bị bệnh nên muội muốn thứ gì thì nói cho ta, ta đem tới cho muội để đền tội.
- Người bị bệnh là ta mà ta còn chưa nói gì, huynh thì ngồi đó mà đền với tội.
Câu nói của nàng làm cho chàng hơi sửng sốt, cảm giác nàng rất khác với trước đó.