Chương 44: Nhận ra chị đã sai

– Đứa bé, đứa bé gì ? Anh nói cái gì vậy ? – Phạm Hương bấu lấy cổ áo bác sĩ, hầm hầm.

– À, gần hai tháng trước cô Lan Khuê có đến đây ghép tủy của cô vào, có thai được 1 tháng rưỡi rồi. – Bác sĩ này là bác sĩ quen với gia đình, nhìn Phạm Hương kích động liền giải thích.

Phạm Hương buông tay ra, ngồi quị xuống, hai dòng nước mắt tự dưng trào ra. Hai tay run run bấu lấy ngực trái mình :

– Là con sai, là con đẩy em ấy, là con bỏ em ấy, con đi với Anh Thư, con sai rồi, con đáng chết………..

* Bốp * – Bà Phạm bây giờ không còn giữ lại được bình tĩnh nữa, giáng cho Phạm Hương một bạt tay, liền đó được Lệ Hằng can ra.

– Đứa con hư hỏng này, mẹ nuông chiều mày đến nỗi mày hư rồi. Lan Khuê nó đáng bị như vậy không hả ? Mày hận thù mù quáng rồi, trời ơi……

– Mẹ ơi, con sai rồi……mẹ…….nhưng con yêu em ấy, không trả thù nữa, không không, không……...- Phạm Hương như một người điên ôm lấy đầu mình liên tục la lên. Hai hàng nước mắt rơi xuống liên tục.

Ông Trần nhìn Phạm Hương hỏi :

– Hận thù cái gì ? Lan Khuê đã làm gì Phạm Hương, không phải nó rất yêu Phạm Hương sao ?

– 20 năm trước, ông đυ.ng chết ba mẹ tôi, ông còn nhớ không…….Hức…..đứa bé năm đó bị ông tống vào viện mồ côi…..hức……nhớ không ? Trần Chủ Tịch ? – Phạm Hương nuốt mấy giọt nước mắt nhìn ông ta.

– COn……là đứa bé…..năm đó…….? Phạm Hương……ta……xin lỗi con……năm đó ta hèn nhát vì muốn bảo vệ Lan Khuê nên…….nhưng ta đã an táng ba mẹ con ở khu mai táng gần nhà, nhang khói đủ đầy, và ta chưa bao giờ không ân hận về việc làm năm đó. Năm đó là ta háo thắng, là ta hại con…..Lan Khuê, con bé không có tội…….- Ông Trần quì rạp dưới chân Phạm Hương, liên tục xin lỗi.

Phạm Hương rã rời ngồi ở ghế, nhìn ba mình. Ông Phạm chỉ nhẹ nhàng nói một câu đâm thẳng vào tâm trí cô :

– Lan Khuê 7 tuổi có tội với con, nhưng Lan Khuê 27 tuổi chỉ biết yêu con.

Phạm Hương vô lực ngồi đó, hai tay buông thõng, giờ đây ước chi Lan Khuê gϊếŧ mình cho rồi, Phạm Hương, mày đã sai 20 năm nay rồi. Mày cố chấp rốt cuộc được cái gì ?

Không được gì cả, còn hại vợ con mày. Chính tay mày gϊếŧ con mày, rồi sau này, Lan Khuê sẽ hận mày thấu xương. Tình cảm vừa chớm nở đã bị một tay mày đạp đổ. Mày đáng chết lắm.

Cảm giác tội lỗi lấn át Phạm Hương, đến khi mọi người vào thăm nàng mà cô vẫn còn ngồi đó, không dám đối mặt với nàng.

Đến khi mọi người trở ra, cô vẫn ngồi đó khóc, mắt đã sưng đỏ lên.

– Vào trong đi. – Lệ Hằng vỗ vào vai Phạm Hương, nhỏ nhẹ.

Mọi người về hết, để lại không gian cho hai người. Phạm Hương lê đôi chân nặng trĩu đi vào trong.

Một thân ảnh gầy gò nằm co ro trên giường, vừa thấy Phạm Hương vào, hai dòng nước mắt đã trào ra.

– Rốt cuộc em đã làm gì khiến chị phải đối xử với em như vậy ? Con của chúng ta……hức….nó không có tội. Lúc chiều không có chị ở nhà, em khó chịu nên Chí Vỹ đưa em đi bác sĩ. Lúc ở dưới nhà anh ta chủ động ôm em. Em đã làm cái gì sai hả ?

– Xin lỗi, tôi xin lỗi. – Phạm Hương đi đến gần nàng hơn, Giọng nói nhỏ nhẹ , run run, có vài giọt nước mắt trên khóe mi còn đọng lại.

-………- Nàng xoay qua bên kia, không thèm nhìn cô, kéo chăn cao lên khỏi đầu, thút thít khóc.

Phạm Hương không biết làm sao đành ngồi ở cái ghế gần đó nhìn nàng. Ánh măt rũ xuống rất đáng thương. Một lúc sau lại nói như thầm thì, giọng nói lệch mấy tông, có lẽ sắp khóc lần nữa :

– Hôm đó ở Canada, là Anh Thư tự động tìm tôi, tự ôm hôn tôi, có chị Hằng làm chứng…..Tôi…. tôi đã chạy đi tìm em…..tôi rất sợ em hiểu lầm mà bỏ tôi, rất sợ, tôi không muốn mất em. Tôi làm việc mà đầu óc cứ nghĩ tới em cho nên công việc mới trì trệ đến tận 2 tháng……Tôi thừa nhận, tôi nhớ em đến phát điên.

Lan Khuê nằm nghiêng người qua cửa sổ, không nhìn Phạm Hương, nhưng tai vẫn nghe hết mọi việc, sờ sờ lên bụng mình, miệng khẽ nhếch nụ cười mị hoặc.

– Ba tôi đã nói, Lan Khuê 7 tuổi có tội với tôi, nhưng Lan Khuê 27 tuổi chỉ biết yêu tôi. Lan Khuê, tôi sai rồi, là tôi cố chấp nhớ chuyện quá khứ. Ba em năm đó háo thắng nhưng đã chôn cất cha mẹ tôi……hức hức….. tôi bây giờ cũng háo thắng không khác gì ông ấy, nhưng…….hức….. tôi đã……tự tay gϊếŧ con của chúng ta,……Lan Khuê, tôi xin lỗi, xin lỗi em……..hức……

-……………..- Có một người vẫn đắp chăn kín, lòng vui vẻ đến lạ.

– Tôi biết tổn thương tôi gây ra cho em…….không thể một sớm một chiều mà nguôi được, nhưng…….xin em tha lỗi cho tôi……..Lan Khuê…….hức……- Nói câu trước câu sau đã bật khóc, Phạm Hương bây giờ tự dưng thấy mình thật yếu đuối. Hai tay quệt lấy quệt để trên mặt mình.

Ngưng một hồi, quệt nước mắt, lại tiếp tục nói cho nàng nghe, mặc dù biết rằng co lẽ nàng sẽ không để tâm đến lời nói của mình :

– Tôi tim lại được bà nội và chị hai rồi. Chị Thanh Hằng chính là chị hai của tôi……..tôi cũng đã gặp bà nội. Chiều hôm đó tôi rất vui muốn trở về nhà kể cho em nghe…….cuối cùng lại thấy em đi cùng tên Chí Vỹ………Khuê, tôi thừa nhận mình ghen, tôi không thích ai đυ.ng chạm vào em cả……..Tôi yêu em…….. Tha cho tôi……

Lan Khuê nhíu đôi mày lại, Thanh Hằng là chị chồng của mình sao ? Ơ, Phạm Hương không có say đó chớ ? Hôm nay ở đây lại nói là mình đang ghen. Tốt lắm Phạm Hương, coi như em không uổng công chờ đợi. Nhưng còn cái chữ Tôi chết tiệt đó, em sẽ khiến chị từ bỏ nó nhanh thôi.

– Chị im đi, chuyện của chị, em không quan tâm.

Thế là có một người im lặng, tiến đến đóng cửa sổ tránh gió cho nàng, rồi tắt đèn. Nằm ở sôpha ngủ. Trong giấc mơ cũng không ngừng khóc.

***************

Lệ Hằng và Khánh Ngân mở cửa phòng bệnh, bắt gặp Phạm Hương đang ngồi ở mép giường năn nỉ Lan Khuê ăn cháo. Còn cô gái nhỏ kia thì khép chặt miệng mình, nhìn ra cửa sổ không thèm để ý tới. Thật thảm thương nha.

– Em ăn một chút đi…..Năn nỉ đó………– Phạm Hương đưa muỗng cháo lại gần cho nàng, miệng liên tục năn nỉ. Đôi mắt đã sưng tấy lên.

– Chị đi chỗ khác đi. Em không muốn nhìn thấy chị, con cũng đã không còn, chị ở đây giả nhân giả nghĩa làm gì ? – Lan Khuê xoay sang cửa sổ, nhìn đám mây ngoài kia còn dễ thương hơn cái mặt của Phạm Hương.

– Khuê, tôi xin lỗi, tôi biết tôi có lỗi…….nhưng em ăn một chút đi……..

Khánh Ngân đi gần tới chỗ bọn họ, nhìn Phạm Hương :

– Để em đút cậu ấy ăn, chị đi về thay đồ đi, ở đây cả đêm rồi. Mà tối qua chị cũng có ăn cái gì đâu.

Phạm Hương gật đầu, đưa lại chén cháo cho Khánh Ngân, lủi thủi đi ra. Lan Khuê nghe người ta tối qua đến giờ chưa ăn cái gì thì có chút đau lòng, nhưng rồi trấn tĩnh lại, nhìn Khánh Ngân :

– Hôm nay hai vợ chồng cậu không đi làm sao ?

– Hôm nay là Thứ 7 đó bà à, bóc lột sức lao động của vợ chồng tui hả ? – Khánh Ngân đút cho nàng ăn một muỗng, tươi cười.

– Ờ quên mất.

– Mà nè, chuyện đứa bé…….định giấu chị ấy sao ? – Khánh Ngân đút thêm một muỗng hỏi.

– Đáng đời, cũng may bảo bối không sao, nó có chuyện gì mình thật sự hận chị ấy tới chết. – Lan Khuê khẽ sờ vào bụng mình, cảm giác này thật hạnh phúc.

Lệ Hằng ngồi ở gần đó, cầm Ipad đọc tin tức, nghe đến đó liền ngước lên nhìn hai người họ, phụ nữ thật đáng sợ.

– Cũng được, cho nó một bài học.

FlashBack

Tối hôm qua

Bác sĩ Nguyễn Anh đi vào, khám cho Lan Khuê kĩ càng rồi nói với nàng :

– Cũng may, va đập vào đệm nên không mạnh, đứa bé không sao. Tại cô mang thai đứa đầu tiên, với lại bằng phương pháp cấy tủy nên thai nhi hơi yếu so với thai nhi bình thường. Chú ý một chút.

– Cảm ơn anh, anh là bác sĩ quen ở Phạm Gia à ? – Lan Khuê đặt tay hờ ở bụng mình, nhìn vị bác sĩ.

– Ừ, cũng 5 năm rồi. Ba tôi là bạn thân với ông Phạm.

– Anh giúp tôi việc này, anh biết Phạm Hương chứ, ra đó nếu có gặp chị ấy ngoài đó thì………

Hai người họ xì xầm xì xầm với nhau một lát, Nguyễn Anh gật đầu, được, liều mạng giúp cô gái xinh đẹp này lừa gạt chồng mình một lần.

Đến khi mọi người vào thăm nàng, nàng vẫn không nhìn thấy Phạm Hương. Ông Phạm nhìn con dâu rồi nói :

– Lan Khuê, đừng buồn quá, đứa bé…….

– Mọi người đừng lo, đứa bé không sao, là con gạt chị ấy………- Lan Khuê cười nhẹ nhìn mọi người, biết rõ Phạm Hương kia là đang cảm thấy tội lỗi nên trốn tránh nàng.

Mọi người thở phào nhẹ nhỏm, thật muốn rơi tim ra ngoài mà. Cũng không sao, phối hợp một chút cho đứa con đó một bài học. Cho nó biết thống khổ khi bị người ta lạnh lùng là gì.

End FlashBack

…….

Phạm Hương mới vừa về tới nhà, ba mẹ cũng chuẩn bị đồ đến bệnh viện thăm Lan Khuê. Cô tắm thật nhanh rồi thay một bộ đồ đơn giản. Nằm ịch trên giường, đôi mắt nhíu lại thật chặt, khuôn mặt nhăn nhó.

* Reng * – Tiếng điện thoại liên tục vang lên.

– Alo…….

– Alo Hương, mẹ đến bệnh viện nhưng mà………bác sĩ nói không biết nó đâu rồi, vẫn chưa làm giấy xuất việc. Nó đi đâu rồi ? – Giọng nói mẹ cô vô cùng gấp gáp.

#Moon