Chương 41: Ngày bình yên

Say rượu loạn ngôn ? Không biết nữa. Không biết dũng khí ở đâu mà hôm qua lại nói ra hết tậm tư, sau đó nuốt sạch con người ta. Thế mà lại thấy thoải mái hẳn ra.

Chỉ biết sáng nay Phạm Hương thức dậy, xoa xoa thái dương, giật mình nhìn sang bên cạnh, một cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm gọn trong lòng mình. Trên vai, trên cổ, bầu ngực, cơ bụng…….ở đâu cũng chi chít dấu hôn đỏ đỏ, tím bầm do trận kí©ɧ ŧìиɧ để lại.

Phạm Hương đưa tay rê qua khuôn mặt đang ngủ say ấy, vuốt nhẹ mái tóc gọn qua một bên, rồi hôn lên má nàng. Tuy bây giờ chưa thể nào nói hòa hợp là hòa hợp, xem như chuyện quá khứ chưa thể xảy ra. Nhưng ít ra vẫn có thể nằm chung với nhau ở cùng một chỗ, trái tim cũng bớt nặng trĩu vì hận thù.

Cần thời gian, thời gian để Phạm Hương dần nguôi ngoai chuyện quá khứ.

Bị động đậy, Lan Khuê nheo nheo đôi mắt rồi từ từ mở ra, thấy Phạm Hương đang nhìn mình thì liền nhớ lại chuyện tối qua, mặt chợt đỏ hồng, rồi lại nhớ mình vẫn chưa mặc quần áo, liền lấy chăn che lại bầu ngực đang lấp ló.

Phạm Hương bật cười, còn cái gì chưa thấy mà phải che với đậy ? Cô vén chăn ra, sờ má nàng :

– Thức dậy đi, hôm nay muốn đi đâu chơi, tôi đưa em đi, ngày mai tôi đi Canada công tác rồi.

– Hả ? Mai ? Đi Canada ? Sao em không biết ? – Mắt nàng cụp xuống thấy rõ, mặt buồn hiu.

– Ờm, lịch công tác từ tuần trước, lúc đó em chưa đi làm, làm sao biết được. Mà tôi đi mau lắm, nửa tháng là về rồi. – Phạm Hương vén mái tóc nàng gọn qua rồi trả lời.

– Ò, em biết rồi.

– Sao vậy ? Ngoan đi, khi về sẽ mua quà cho em. – Phạm Hương trước giờ không biết dỗ ai, bây giờ lại nằm đây dỗ một đứa bé to xác.

Lan Khuê lại nhớ lại chuyện đêm qua. Miệng bất giác nở nụ cười ngây ngô. Là cô nói yêu nàng. Nói đến mấy lần. Không biết có nên nhắc lại không ? Nhưng thấy có vẻ Phạm Hương cũng không có ý muốn nhắc lại chuyện đó, nên nàng cũng im ru luôn.

– Đánh răng rửa mặt nào ! – Phạm Hương ngồi dậy, vươn vai một cái.

-……..– Lan Khuê vẫn vịn cái chăn kéo cao hơn, có ý che giấu.

– Sao vậy ? Không muốn đi chơi à ?

– Không phải, nhưng…….em động một chút, chỗ đó liền rất đau…….– Lan Khuê lí nhí nói, mặt đỏ hầm hầm.

Phạm Hương bật cười, hiểu ý liền quăng cái chăn sang một bên, không thèm báo trước bế nàng đi thẳng vào phòng tắm.

Đặt ngồi trên bồn rửa mặt, Phạm Hương trét một ít kem rồi nhìn nàng :

Há miệng ra ! Tôi làm cho em.

Thế là có bạn nhỏ nào đó ngoan ngoãn há miệng ra để chồng mình đánh răng cho mình, y như một đứa trẻ lên 3.

Đánh răng xong, Phạm Hương lấy một cái chăn lau mặt cho nàng, lau xuống bầu ngực chi chít dấu hôn, lau dài xuống nơi tư mật.

Đến khi sạch sẽ mới đi ra ngoài, đem vào một tuýp thuốc, bôi một ít vào ngón tay rồi trực tiếp đưa vào nơi tư mật đó, bôi vòng quanh hai mép thịt đỏ hồng. Chắc là đau lắm, sưng đỏ như vậy. Lại nhớ lại lần đầu tiên của nàng, lại dùng đến sεメtoy, vậy sau đó ai bôi thuốc cho nàng, chợt thấy mình thật khốn nạn. Nhưng bây giờ không phải lúc nói ra chuyện đó.

Lan Khuê bàn tay bấu chặt cơ thể, chân cũng co quắp lại với nhau, cố không để mình phát ra âm thanh rêи ɾỉ nào, bây giờ mà loại âm thanh đó bị nàng phóng ra, chắc tìm cái hố chui xuống.

Phạm Hương ngó cái bộ dạng ẩn nhẫn đó thì thật muốn cười một cái, nhưng thôi, không chọc quê ai đó. Lấy cái khăn to bản quấn người ta lại, bưng ra ngoài giường thả xuống. Tiếp đó đi đến tủ quần áo lấy một cái áo sơ mi, một cái quần short đem lại, mặc vào cho người ta. Lần đầu tiên biết phục vụ một người là như thế nào. Cũng không nghĩ có một ngày sẽ ân cần chăm sóc cho người ta chu đáo đến vậy.

Hôm nay là Chủ Nhật, theo thông thường thì ba mẹ sẽ đi sang nhà cô chú bên Q.2 chơi, Lệ Hằng đưa Khánh Ngân về nhà Khánh Ngân thăm ba mẹ vợ. Vì thế căn nhà giờ đây chỉ còn hai người.

Nắm tay nàng từ lầu đi xuống. Mấy gia nhân thấy liền cúi đầu chào :

– Chào buổi sáng cô hai, mợ hai…..!

Ới, chỉ là một câu chào bình thường thôi, nhưng sao hôm nay lại nghe êm tai như thế, Phạm Hương cười cười rồi nắm tay nàng đi thẳng ra hầm xe.

Gia nhân cũng an tâm thở phào, lâu lắm rồi mới thấy cô hai vui vẻ như vậy. Mà nghe đâu hồi đó cô hai ghét mợ hai lắm, sau cái hôm từ Đà Lạt trở về, thái độ của cô hai kia cũng thay đổi 180 độ, làm cả căn nhà cũng vui hẳn, không còn gò bó nữa.

Phạm Hương lái xe đến tiệm hủ tiếu Phú Quí. Tiệm này là một trong những tiệm hủ tiếu nam vang chính gốc và lâu đời nhất vẫn còn bán ở Sài Gòn. Nằm trong chợ hoa Hồ Thị Kỷ, quán nằm ngoài mặt tiền con đường nên khá dễ kiếm, quán đặt bàn cao nên khá tiện ngồi, tuy khá đông đúc vào buổi sáng nhưng phục vụ khá nhanh. Phạm Hương và Lệ Hằng rất thích ăn ở đây.

Nước lèo ở đây ngọt đậm đà mà cảm giác rất ít bột ngọt kết hợp với sợi hủ tiếu dai nấu khô. Có mấy loại đồ ăn đính kèm : tôm, thịt nạc, thịt bằm, bao tử, lưỡi, trứng cút… tạo nên một tô hủ tiếu đầy màu sắc vô cùng hấp dẫn. Lan Khuê nhìn mấy bàn kia ăn ngon lành, bụng liền réo nhỏ nhỏ.

– Em muốn ăn cái gì ? – Chìa menu qua cho nàng, cô hỏi.

– Em ăn hủ tiếu tôm.

– Được. Cô ơi cho con hai tô hủ tiếu tôm. – Cô quay qua gọi món.

Hai tô hủ tiếu được bưng ra thơm phức, Lan Khuê đói bụng nên ăn ngon lành. Phạm Hương bật cười, vừa ăn vừa nói :

– 20 năm nay, tôi ăn biết bao nhiêu hủ tiếu, nhưng chỉ thấy có một tô hủ tiếu ngon nhất.

– Là hủ tiếu ở đâu ? – Nàng ngước lên nhìn Phạm Hương.

– Là hủ tiếu năm đó Lệ Hằng dẫn tôi đi ăn, ăn xong không có tiền trả nên phải ở lại rửa chén cho người ta. Hắn biết rõ không có tiền mà vẫn muốn cho tôi ăn no, đó là tô hủ tiếu ngon nhất tôi đã từng ăn.

Phạm Hương nói ra rất vô tư, chỉ thuận miệng muốn kể lại cho nàng nghe chuyện xưa thôi. Ai ngờ nghe xong, Lan Khuê liền khóc một trận lớn.

Phạm Hương hốt hoảng bỏ tô hủ tiếu, nhìn qua phía nàng rồi ôm lấy nàng vào lòng :

– Ơ……thôi, nín, tôi đâu có trách em, tôi quên lâu rồi, nín nín……

Lan Khuê thút thít một hồi rồi níu lấy cổ áo Phạm Hương, nói :

– Xin lỗi chị, là tại em……nên chị và Lệ Hằng…….

– Thôi, nín, không nói chuyện này nữa……Ngoan, ăn đi rồi dẫn em trở về nhà thăm ba em.

………

– Con sắp xếp bác sĩ rồi, hai tháng nữa sẽ cho người đưa ba qua đó chữa bệnh. – Phạm Hương nhận tách trà từ ông Trần rồi nói.

– Ừ, cảm ơn con.

Hai vợ chồng ở lại đó ăn buổi trưa, không khí trong nhà cũng có chút náo nhiệt, chỉ có bà mẹ kế là im lặng, lâu lâu ừ hử vài câu. Bà ta từ xưa đã không ưa Lan Khuê chút nào. Đến với ông Trần cũng vì tiền, bây giờ Khuê Thị phá sản, chỉ còn nhờ tiền chu cấp của Phạm Hương mỗi tháng. Bà ta cảm thấy vô cùng chán ghét căn nhà này.

Ăn trưa xong cả hai cúi chào ba mẹ Trần rồi lên xe trở về.

– Muốn đi đâu nữa không ?

– Thôi, em muốn về nhà ngủ trưa, về cho khỏe, mai chị còn đi công tác nữa. – Nàng ngồi dựa vào ghế phụ nói.

Phạm Hương chiều ý đưa nàng về, cả hai tắm rửa cho mát mẻ rồi lên giường nằm.

Lan Khuê nằm ở trên tay Phạm Hương, vuốt ve khuôn mặt phúng phính đó, khóe mặt rịn vài giọt nước mắt.

– Sao lại khóc…? – Cô quệt quệt hàng nước mắt cho nàng.

– Ngày mai chị đi rồi, đến nửa tháng mới về.

Phạm Hương nghe vậy liền xúc động ôm nàng chặt hơn.

Lan Khuê, tuy tôi chưa thể nguôi ngoai hoàn toàn, nhưng tôi sẽ cố. Sẽ cố quên hết chuyện quá khứ, chấp nhận một cuộc sống bình yên bên cạnh em. Như ba tôi đã từng nói, năm đó chỉ là tai nạn, là tai nạn, là tai nạn………!!!

#Moon

Ngọt vầy được chưa mấy bae ?