Chương 36: Cứu em

Khi nàng thức giấc đã thấy Phạm Hương thay một bộ đồ khác, chắc là mới tắm, vì mái tóc còn hơi ướt.

– Tắm đi rồi ra chợ.

Nàng dạ lớn rồi chạy vào phòng tắm.

Chợ Đà Lạt cách khách sạn này không xa, chỉ cần đi tầm 7 đến 10 phút là đến rồi. Đi thong dong trên con phố vắng ở đây, gió cuộn vào mát lạnh, làn da mỏng manh bị gió luồn vào chợt run run nhưng cảm giác thật dễ chịu, không nóng như ở Sài Gòn.

Cả hai không nói với nhau lời nào cho đến khi có mặt ở chợ. Phạm Hương ngó đồng hồ, đã 17h, vậy là có 4 tiếng đồng hồ để đi chơi, sau đó là đi xem người ta đốt lửa trại với vợ chồng Lệ Hằng.

Khu chợ vô cùng rộng lớn. Các mặt hàng đa dạng, phong phú.

Bọn họ đi đến cửa hàng lớn, ở đây bán rất nhiều rượu, trà, mứt…….tất cả đều được làm ra từ trái cây tươi ngon ở Đà Lạt.

Phạm Hương nhìn một chai rượu vang Đà Lạt, là một loại rượu được làm từ trái cây tươi đặc biệt là trái Nho hoặc trái Mận và một số loại trái khác. Cũng được, vừa định lấy thì đã nghe tiếng nàng :

– Hương, đừng uống rượu, chị đau dạ dày. Mua cái này đi.

Nói rồi nàng giơ lên một túi trà lớn, là trà Atiso, trà này đóng gói túi bịch, loại trà này nổi tiếng có thể chữa các bệnh về gan mật,đặc biệt uống rất mát cho cơ thể.

Phạm Hương gật gù lấy 5,6 túi trà lớn.

– Nhiều vậy ?

– Đem về cho ba mẹ em, chị Thanh Hằng và Ngọc Hà nữa. – Phạm Hương để tất cả vào giỏ rồi nói.

Bọn họ còn mua thêm một ít trái cây sấy, và mứt dâu, đặt đầy ở giỏ rồi thanh toán.

Bước ra khỏi đó, mắt Phạm Hương lướt qua một quầy hoa quả, kéo tay nàng đi đến đó mua một ít dâu tây.

Thanh toán xong, cầm trên tay một mớ đồ ăn vặt, Phạm Hương cười cười.

– Tối nay rủ vợ chồng Lệ Hằng sang phòng mình làm tiệc nhỏ đi, ở đây có rất nhiều đồ ăn vặt.

– Dạ. – Lan Khuê cười tươi, Phạm Hương đã có chút biến chuyển, không còn ghét như lúc trước nữa, cho dù là giả dối cũng được, chỉ mong nhận từ cô chút gì đó gọi là ngọt ngào của vợ chồng đã mãn nguyện rồi.

* Bịch * – Một đứa bé đùa giỡn chạy đến, đυ.ng vào khuỷa chân Phạm Hương, khiến nó ngã lăn quay, còn Phạm Hương cũng chới với mà làm rơi mấy trái dâu tây.

Nhóc con, chạy đi đâu dữ vậy, có tin cô mách mẹ con không ? – Lan Khuê vừa đỡ nó đứng dậy vừa nói.

– Con xin lỗi cô. – Nó tròn xoe mắt nhìn hai người trước mặt.

Không được, cô phải mách mẹ con. – Lan Khuê thường ngày dịu dàng tự dưng bây giờ lại muốn giữ chân đứa bé này lại.

Phạm Hương nhếch môi cười, nói nhỏ :

– Thôi, đừng tính toán với trẻ con, nó còn nhỏ, nó không cố ý.

Lan Khuê buông tay cho nó đi, rồi nhìn chăm chăm Phạm Hương, nuốt khan rồi nói :

– Có thật chị nghĩ như vậy không ? Chị có thật không tính toán với trẻ con ? Chị cũng biết trẻ con không cố ý ? Cũng biết nó còn nhỏ ? Hic…. – Tự dưng lại nhiễu vài giọt nước mắt.

– Về. – Nói rồi đi thẳng, mắt hơi dao động.

Ý tứ của Lan Khuê cô hiểu rõ chứ. Lan Khuê đang ám chỉ cô và nàng. Năm đó nàng là một đứa bé nhỏ, mà cô lại thù hằn một đứa bé cho đến tận 20 năm, tính toán, Phạm Hương chính là tính toán với một Lan Khuê 7 tuổi.

Lan Khuê, em hay lắm, hôm nay còn dám dùng đứa bé đó để dạy dỗ tôi ? Coi như em giỏi, em khiến tôi chùn bước trên con đường hận thù này rồi đấy.

……

20h, bọn họ ghé một quán lẩu bò ăn tối. Khói từ nồi lẩu bay nghi ngút, làm 4 người cứ chép miệng không thôi.

– Em ăn ít thôi, một tí đốt lửa trại còn ăn đồ nướng. – Lệ Hằng gắp cho Khánh Ngân một miếng thịt to rồi nói.

– A, có đồ nướng sao ? Thích quá. – Khánh NGân reo lên, đồ nướng là thứ mà em ấy thích nhất, đã vậy còn được coi đốt lửa trại. Xế, cần gì đi Châu Âu chứ, nước mình ấm áp hơn, thân quen hơn.

Phạm Hương cũng gắp cho nàng một miếng bò lớn, còn thêm một ít rau rồi nói đùa:

– Em cũng ăn ít thôi, ăn nhiều quá một tí đốt lửa trại, Khánh Ngân giành hết đồ nướng.

Khánh Ngân bĩu môi cười tươi rạng rỡ nhìn hai người đối diện. Lệ Hằng cũng vì vậy mà vui lây, đây mới đúng là gia đình.

………

Đám lửa được người ta đốt cao ngút, mọi người dựng vài cái lều ở đây vui chơi, ca hát nhảy múa. Có thêm 3,4 cái bàn để đặt đồ nướng.

– Đứng xích ra một chút, lửa bắn vào người bây giờ. – Phạm Hương nắm tay nàng rồi kéo xê ra bên ngoài.

Bọn họ đứng thành một vòng tròn xung quanh đốm lửa ca hát, cầm trên tay xiên thịt nướng.

Phạm Hương cầm xiên thịt trên tay nhìn nàng :

– Xiên thịt của em đâu ?

– Em ăn hết rồi, mà làm biếng đi lại đằng kia lấy.

– Nè, ăn đi. – Phạm Hương chìa qua cho nàng.

Lan Khuê không ngại ngùng mà cầm lấy, lâu lâu mới được chồng quan tâm, đương nhiên không khách sáo rồi.

Đang nhảy múa thì điện thoại réo. Phạm Hương gỡ tay nàng ra rồi đi đến một góc nghe điện thoại.

– Alo, Anh Thư….

– Em đến khách sạn mà chị nói rồi, đến đây đi, em lạnh quá.

– Không phải tôi đã nhắn tin nói em đừng tới đây sao ? – Phạm Hương gắt lên, lúc đầu quả nhiên có muốn dùng Anh Thư chọc tức Lan Khuê, nhưng bây giờ tự nhiên nghĩ lại nên buổi trưa nhân lúc nàng ngủ đã nhắn tin bảo Anh Thư đừng lên Đà Lạt nữa.

– Em……

– Ở đó. Đợi một tí.

Phạm Hương tắt máy, nhìn lại phía đám người đang vui vẻ đó, nhắn cho Lệ Hằng một tin nhắn :

" Đưa Lan Khuê về giùm tao, tao có việc "

Người ta cũng thưa thớt dần, chỉ còn lại mười mấy người, nửa tiếng đồng hồ rồi không thấy Phạm Hương, có phải đã ra xe rồi không ? Hay chị lại đau dạ dày ? Nghĩ thế liền quay ra xe. Xui xẻo làm sao, thay vì đi đường bên trái để ra khỏi đây thì nàng lại đi hướng ngược lại, nhắm đường thẳng mà đi, thấy sao trời lại tối đen như vậy. Đi mãi mà không thấy ai. Chỉ có mấy căn nhà nhỏ xập xệ, đành ghé vào đó hỏi thăm đường ra.

Lệ Hằng và Khánh Ngân đến khi người ta về gần hết mới nhớ tới Lan Khuê, được Phạm Hương dặn là đem nàng về giúp. Lệ Hằng cầm điện thoại gọi cho nàng :

– Alo.

– Hằng, chị đang ở đâu ? – Trong giọng nói có phần run rẩy.

– Chị còn ở chỗ đốt lửa, em đi đâu rồi ?

– Em không biết, em định ra xe xem chị Hương đâu, mà sao đi hoài lại không có thấy đường ra, chỉ có mấy căn nhà cũ kĩ.

– Được rồi, đợi tụi chị.

Lệ Hằng và Khánh Ngân nhìn xung quanh một chút, rốt cuộc chỉ có nghĩ rằng Lan Khuê đã đi đường ngược lại. Cả hai bật đèn pin lên đi tìm nàng.

Lan Khuê đứng trước một căn nhà xập xệ, không biết bên trong có ai không, có thể hỏi đường ra. Đứng tồng ngồng ở đó một hồi, từ bên trong có một người đàn ông quần áo xộc xệch, quần còn chưa kéo khóa, say khướt đi ra chỗ nàng.

– Cô em, đi đâu ?

Lan Khuê sợ hai tháo lui, chân guồng chạy, nhưng lại không biét chạy đi đâu. Cả 4 bề đều tối mịt.

Người đàn ông loạng choạng đi ra níu lấy tay nàng, đẩy mạnh nàng vào tường nhà, sức lực vô cùng mạnh mẽ.

Lan Khuê rên lên vì đau, người đàn ông nọ vì đẩy nàng vào tường mà có dùng sức khiến chân nàng va vào vách tường khô ráp đến o

Qchảy máu.

Lan Khuê vùng ra bỏ chạy, nhưng chạy được vài bước lại vấp phải thanh gỗ, đập gối xuống nền xi măng, máu rướm cả chân. Nàng khóc òa lên :

– Hương, Hương ơi, cứu em…………

Người đàn ông kia thấy nàng té thì liền tiến đến đè nàng xuống, khóa trụ hai tay nàng lên trên, chân kẹp nàng lại, rõ ràng đây là giữa sân, mà cũng dám làm chuyện đồϊ ҍạϊ này. Nhìn xung quanh, không có ai, Lan Khuê khóc không ra nước mắt. Chống cự yếu ớt, tay chân tên rần, chỉ biết cam chịu.

* Xoạc * – chiếc áo sơ mi bị bung 3 nút áo.

Đôi môi hắn ta lập tức hạ xuống xương quai xanh nàng mà cắn.

– Aaaaaaaaaaaaaaaaa, buông ra đồ khốn, Hương, cứu em…………………….

#Moon