🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Phạm Hương cầm chìa khóa trên tay, không vội bước ngay vào phòng khách sạn.
Cô đi ra bên ngoài lấy xe ô tô vòng một vòng lớn ra bên kia sông SG, có một tiệm bán " đồ chơi ". Phạm Hương đạo mạo bước vào mua mỗi thứ một ít, gồm một ít thuốc kí©ɧ ɖụ©, 1 cái sεメtoy cỡ lớn, à thôi, cỡ nhỏ được rồi, 1 cái bịt mắt, sợi dây thừng và một chiếc mặt nạ.
Cầm mớ " đồ chơi " trên tay, miệng nhếch nụ cười nửa miệng, hôm nay Phạm Hương này sẽ ở trên cơ thể Lan Khuê mà trả lại hết mọi đau đớn cô đã từng phải gánh chịu.
Trái tim cô đập liên hồi, có phải bởi vì đây là lần đầu tiên làm chuyện này với một cô gái nên có hơi mất bình tĩnh ? Hay vì người nằm dưới thân cô đêm nay là nàng – cô gái Phạm Hương thù nhất ? Không biết nữa, Phạm Hương vuốt ngực, cố trấn tĩnh mình lại, bước ra xe lái đi.
Đã là con người thì ắt hẳn có trái tim, Phạm Hương nhìn mớ đồ chơi trên tay mình, khẽ nuốt khan, sau đó quyết định ghé một tiệm thuốc tây.
–
Bán cho tôi……ừn…….thuốc…..thuốc…….– Phạm Tổng cao cao tại thượng khi đi mua mấy thứ thuốc này lại có chút ngại ngùng, không dám nhìn vào bác sĩ trước mặt. Đã muốn trả thù mà còn vào đây, ắt hẳn trong tận nơi sâu thẳm kia vẫn còn hai chữ Lương Tâm.
– Rốt cuộc cô muốn mua thuốc gì ? – Vị bác sĩ già đẩy gọng kính nhìn cô gái trước mắt, không biết muốn mua thứ gì mà lại ngập ngừng như vậy, bà bán thuốc cũng mấy chục năm rồi, gái trẻ đến mua thuốc ngừa thai, thuốc phá thai, BCS cũng không ngại ngùng đến vậy.
– Mua thuốc thoa vào……vào……thôi …… không mua nữa. – Ơ cái cô này…….- Vị bác sĩ nhìn cô gái vùng vằng đi ra, người gì đâu kì cục, mua cái gì thì nói người ta mới biết mà bán chứ.
Phạm Hương lái xe nhanh về khách sạn kia, đôi chân guồng nhanh hết mức có thể, trên tay cầm mớ đồ không đàng hoàng đi lên tầng 4, phòng 419.
Đứng trước cửa phòng, Phạm Hương lấy chiếc mặt nạ đeo vào, chắc chắn rằng người ta không nhận ra mình mới nhanh chóng đẩy cửa vào.
Trong góc phòng, Lan Khuê đang ngồi co ro ở đó, ánh mắt có hơi hốt hoảng khi thấy người lạ bước vào. Hai tay túm lấy cơ thể mình run rẩy, đôi chân rúc lại, cả cơ thể dài ngoằng mà giờ này chỉ thấy được một bóng dáng cô độc ở đó.
– Đồng……Đồng Ánh Quỳnh, em……em………….- Lan Khuê nhìn người trước mặt, run run nói. Đây là giám đốc Đồng trẻ con mà người ta hay bàn tán hay sao ? Tại sao phải đeo mặt nạ ? Nhìn tới nhìn lui cũng không có nét gì là trẻ con, ngược lại dáng vẻ đó có phần khiến người ta cảm thấy quá chững chạc.
Phạm Hương với tay tắt đèn, căn phòng tối om, vậy là Lan Khuê vẫn không biết nàng đã bị trao đổi. Đồng Ánh Quỳnh rất giữ lời. Cô bước đến trong bóng tối, nâng cằm nàng lên.
– Cấm cô gọi tên tôi, gọi tôi là chị. Rõ chưa ? – Phạm Hương thật sự không muốn bất kì ai nằm dưới thân cô mà gọi tên người khác, cho dù là nàng vô tình không biết chuyện mình bị trao đổi cũng không được.
– Dạ…….rõ……..- Lan Khuê cắn chặt môi dưới đáp một tiếng.
– Lên giường.Chỉ hai từ, khiến Lan Khuê lại tiếp tục run rẩy, trườn cả cơ thể nằm ở trên giường, cắn răng chịu đựng, chuyện đã đến nước này, muốn từ chối cũng không được.
Phạm Hương rút trong túi nhỏ ra một ít dung dịch thuốc nhỏ vào miệng nàng rồi dùng dây thừng trói tay nàng dính chặt vào đầu giường.
–
Ưm….. Chị cho tôi uống cái gì….. Uwmmmmm…. Căn phòng tối om, chỉ có ánh mắt của hai ngừoi con gái là sáng rực. Phạm Hương bắt đầu cởϊ qυầи áo của mình ra, chưa đầy 15s đã trở về trạng thái nguyên thủy, cởi bỏ mặt nạ, bởi vì cô biết với một chút ánh sáng le lói từ khe cửa , nàng sẽ không thể nào thấy được mặt mình. Phạm Hương mạnh bạo đè nàng dưới thân, xé toạt đầm trên người nàng ra, kéo luôn qυầи ɭóŧ và áσ ɭóŧ quăng xuống nền gạch lạnh lẽo, ngắm nhìn cơ thể sắp thuộc về mình, lấy bịt mắt bịt vào cho nàng.
Không một chút nhân nhượng hay nâng niu, lập tức ngậm lấy đỉnh ngực nàng mà mυ"ŧ, bàn tay cứng rắn bóp lấy bên kia.
– Aaaaaaaaaaaa……….đau quá………..ưmmmmmmmm………..– Lan Khuê chưa bao giờ chịu sự kí©h thí©ɧ lớn như vậy, cảm tưởng như ngực mình đang bị người phía trên cắn lấy rất đau, nhưng rồi lại cảm thấy rất dễ chịu.
Phạm Hương không thèm để ý tới lời nói kia, đôi tay và miệng càng dùng sức hơn, mãi cho đến khi cảm thấy đầu ngực nàng đã đỏ ửng lên mới buông tha.
Sắc mặt Lan Khuê vì kí©h thí©ɧ ở ngực liền trắng bệch, thuốc đã có hiệu quả, du͙© vọиɠ càng ngày càng nóng cháy làm cho nàng cực kỳ khó chịu, nóng quá, đầu cũng quay cuồng choáng váng, hạ thân cũng bắt đầu giống như con rắn nhỏ bất an vặn vẹo, nàng đang chìm đắm trong nỗi sợ hãi, nhưng cũng lại giống như đang khát vọng cái gì đó, đầu óc bây giờ đã nhũn ra thành một mớ hỗn độn, dường như đã không còn khả năng suy nghĩ nữa, bây giờ nàng chỉ mong muốn có một thứ gì đó lấp đầy mình, nhồi vào rồi hung hăng chuyển động. Nhưng không thể nào lên tiếng cầu xin người kia thỏa mãn mình được.
Phạm Hương đã tự hứa với lòng sẽ không bao giờ hôn môi nàng, vì đối với cô, nàng chính là một sự dơ bẩn, nếu hôm nay Phạm Hương không vô tình gặp Đồng Ánh Quỳnh thì nàng bây giờ đã nằm dưới thân tên đó mà rêи ɾỉ rồi. Nghĩ đến đó, không biết lửa giận ở đâu bốc lên, một ngón tay đi thẳng xuống nơi tư mật, banh hai mép thịt đỏ hồng ra. Không chần chừ mà tiến vào không thương tiếc, ngón tay chạm vào tấm màng mỏng, phá tan nó khiến ngón tay Phạm Hương đẫm một màu đỏ thẩm, thì ra là lần đầu tiên, cũng không tồi.
– Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, đau quá……………………..ưm………………aaaaaaaaaaaaaaa, hức……………em đau……………đau quá………………...- Lan Khuê cả người bị lấp đầy liền cảm giác như mình bị người ta ngũ mã phanh thây, cả người đau nhức, ai đó đã xé nát cơ thể mình. Hai dòng nước mắt chảy ra, đau quá, thật sự quá đau. Tấm màng thể hiện sự trong trắng của người con gái đã không còn. Mày rẻ tiền lắm Lan Khuê à.
Phạm Hương nghe nàng than đau liền hứng khởi, không nhẹ nhàng mà ngược lại, cô càng nhanh tay hơn, tăng thêm một ngón, liên tục ra vào nơi khô khốc đó, một lát sau cảm nhận được tay mình đã được bôi trơn bằng mật ngọt do nàng tiết ra thì càng đi vào mạnh mẽ hơn nữa.
– Aaaa, nhẹ thôi, làm ơn………ưmmmmmm…………aaaaaaa………..á………đau…………- Nơi tư mật bị người ta thúc vào rồi lấy ra, cứ như vậy khiến cơ thể như rụng rời, miệng không ngừng xin tha, nhưng người nằm trên hình như không màng gì tới cảm xúc của nàng.
Hai ngón tay đẩy vào, cong lên chạm đến nơi sâu nhất rồi rút ra, mật ngọt cũng vì vậy tiết ra ướt cả ngón tay, tạo thuận lợi cho việc ra vào. Đẩy vào…. rút ra……
Một lát sau cảm nhận nơi đó co thắt, Phạm Hương biết rõ nàng đã lêи đỉиɦ, liền cong ngón tay, thúc vào thật sâu rồi lấy ra, hơi thở có phần mệt nhọc, nằm xuống trên cơ thể của nàng thở dốc. Đưa hạ thân của mình áp vào hạ thân của nàng, tiếp tục đưa đẩy. Hai nơi ẩm ướt đó khít với nhau, ma sát tạo ra cảm giác rợn người.
–
Ưm…… Aaaa…… chậm thôi…… – Lan Khuê bị Phạm Hương đưa đẩy, ma sát lên xuống, hai nơi tư mật cạ vào nhau, có chút đau rát, liền rên một tiếng.
Mùi hương của nàng xộc vào mũi cô, Phạm Hương không hiểu mình bị cái gì mà ngay giờ phút này lại dao động, dùng mũi hít lấy mùi hương kia, khuôn mặt hết sức thỏa mãn. Thơm quá, dễ chịu quá. Nhìn trên bả vai nàng, có một vết sẹo nhỏ, nhưng vẫn thấy rõ vết sẹo hình dấu răng và dao đâm khi xưa, cô nhếch miệng cười.
Lan Khuê không hiểu " Đồng Ánh Quỳnh " kia bị cái gì mà cứ ngửi ngửi ngay ngực mình. Thích lắm sao ? Biếи ŧɦái. Mà….. nơi đó vẫn còn dính chặt với nhau, hai cơ thể như hòa làm một.
–
Ưm….. Chậm….. Chậm….. Thôi……aaaa. Chậm lại đi mà…… – Phạm Hương đưa đẩy ngày một nhanh hơn, cố gắng áp sát nơi tư mật của cả hai chạm vào nhau hơn nữa, sâu nữa……làm Lan Khuê không tự chủ rít lên rồi van xin.
Một lát sau, người nằm trên tự động tách ra, cởi trói, kéo nghiêng nàng qua một bên, để nàng nằm theo tư thế úp sấp xuống, sau đó trói lại, vì bị trói chặt , nên mông cao cao vểnh lênh, mật ngọt ẩm ướt giữa hai chân từng giọt từng giọt rơi xuống, làm cho một mảng lớn grap giường bị ướt nhẹp.
Phạm Hương dùng một ngón tay mở ra mép thịt đỏ hồng của nàng, Phạm Hương không thèm nhìn đến thân thể mẫn cảm của Lan Khuê, lấy ra cái sεメtoy vừa tay, dùng sức đè vào nơi ẩm ướt kia, chậm rãi đem " đồ chơi " đẩy vào, nhưng không sâu, chỉ ở bên ngoài chọc ghẹo nàng.
Cái sεメtoy trong nháy mắt chạm vào ngõ của địa phương yếu ớt, cảm giác giống như lại sắp bị xé rách làm cho toàn thân Lan Khuê co rút lại, bụng có chút đau, khó chịu , ám ách , giống như vừa mới bị người ta đánh thật mạnh một quyền, làm cho thắt lưng nàng căng cứng không chuyển nổi, đau quá.
Lan Khuê đã không còn chống đỡ được thân thể của chính mình nữa , hoàn toàn phải dựa vào dây thừng cố định mới miễn cưỡng giữ vững được tư thế quỳ sấp, nàng cảm thấy bụng thực trướng, bên trong vừa lạnh vừa nóng, đủ loại cảm giác dâng lên, bụng liên tục co rút kịch liệt, đau đớn làm cho mặt nàng trắng tạc, rõ ràng không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nhưng thân thể lại nóng đến dọa người. Nàng biết rõ thứ đưa vào người mình không phải là ngón tay, mà là " đồ chơi ".
– ưm……đừng đưa vào,……đừng…..Phạm Hương cầm sεメtoy, vẫn liên tục ở bên ngoài nơi tư mật, quét qua quét lại, nhìn cô run rẩy đến khuôn mặt đều trắng bệch, nhưng lại hiện lên sắc hồng không bình thường, Phạm Hương nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán nàng :
– Rất khó chịu đúng không? Nếu như em ngoan ngoãn cầu xin tôi, sẽ không phải chịu khổ như thế này .Lan Khuê im lặng lắc đầu, không thể cầu xin người ta thỏa mãn mình, không thể. Bán thân đã quá mất mặt lắm rồi, mở miệng cầu xin thì chỉ còn cách thắt cổ tự tử.
Phạm Hương nhìn thấy nàng ẩn nhẫn, miệng nhếch lên nụ cười ma mị, đẩy mạnh sεメtoy vào.
– Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…………………….Bàn tay cầm " đồ chơi " tà ác đâm vào đóa hoa ướt đẫm của Lan Khuê, nàng lắc mạnh đầu nức nở , nước mắt giàn giụa. Đau còn hơn lúc đầu.
– Ưm……đau……đừng….á…….aaaa……– Đau quá, chị…………..nhẹ thôi…………ưm…………..– Em rất đau…………xin chị…………..aaaaaaaaaaaaaaa……………Phạm Hương bỗng dưng rút món đồ chơi ra làm cho cơ thể nàng co rút liên tục, tưởng đã được tha, nhưng sau đó lại bị ngón tay của cô chiếm lấy. 2 ngón, không, là 3 ngón. 3 ngón tay thúc vào nơi sâu nhất rồi rút ra, đâm vào rồi lại rút ra. Đến khi nàng lêи đỉиɦ thêm một lần nữa mới lấy ngón tay ra, nếm hết mật ngọt còn dính trên tay mình.
Lan Khuê được người kia cởi trói, cả cơ thể vô lực nằm bẹp dưới giường, hơi thở khó khăn nhìn người kia đang mặc quần áo vào. Còn cơ thể mình vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở đây. Có hơi ngại ngùng.
– Đồng Ánh QUỳnh, em đã hứa…..sẽ cứu Khuê Thị. Phạm Hương chỉnh lại cavat rồi đeo mặt nạ vào, nhìn cô gái đang nằm trên giường, nói một câu :
– Tôi không phải Đồng Ánh Quỳnh. – CÁI GÌ ? Vậy…..chị là ai ?–
……..Phạm Hương không trả lời câu hỏi kia, chỉnh tề trang phục liền bước ra ngoài đóng cửa lại, nói với lễ tân nữ mua một bộ quần áo khác cho Lan Khuê, rồi sai họ đến lo cho nàng. Còn cho họ một số tiền lớn để giữ kín bí mật này.
Lan Khuê, đau đớn chỉ mới bắt đầu, tôi chỉ lấy của em một cái màng mỏng, em còn nợ tôi nhiều lắm.
#Moon