Ông cụ Thịnh vừa ra tới đã thu hút toàn bộ sự chú ý, tôi cố tình né tránh ở một góc chết dưới tầm mắt của Lâm Tự Sâm, không muốn bị anh phát hiện ra.
Không ít khách khứa đến chào đón hỏi thăm sức khỏe ông cụ Thịnh, có một người trung niên với giọng nói cực kỳ lảnh lót: "Lão thọ tinh của chúng ta đến rồi."
Vẻ mặt ông cụ ngập tràn vui vẻ, cười nói: "Hôm nay chúng ta không nên nói đến chữ "lão" này chứ."
Người trung niên vội vàng cáo lỗi: "Cháu nói sai rồi, nên phạt nên phạt."
Bên đó rất náo nhiệt, cậu tôi cũng không vội vàng tiến tới chào hỏi.
Lúc này tổng giám đốc Trương lại tới bên cạnh chúng tôi, cậu hạ giọng hỏi ông ấy: "Ông cụ Thịnh luôn khiêm tốn, năm nay cũng không phải đại thọ tròn tuổi, sao lại gióng trống khua chiêng như vậy? Nội bộ công ty các anh cũng không ít người tới nhỉ?"
"Lãnh đạo công ty đều tới." Tổng giám đốc Trương thấp giọng nói, "Trước đó ông cụ đã phải vào bệnh viện điều dưỡng một thời gian."
Mặt cậu tỏ vẻ đã hiểu: "Đây là muốn giao phó rồi hả? Người trẻ tuổi bên cạnh cụ là ai?"
"Thịnh Hành Kiệt, đích tôn nhà con trai cả."
Người đó chính là Thịnh Hành Kiệt hả? Tôi không khỏi quan sát anh chàng bên cạnh ông cụ Thịnh một chút, dáng vẻ cũng được, trên mặt đầy vẻ tự mãn và chờ mong.
"Giao phó thẳng cho đời thứ ba à? Cũng đúng, tầm ba mươi tuổi nhỉ, khỏe mạnh trẻ trung, bây giờ đúng là giang sơn của người trẻ tuổi rồi."
Cậu vừa nói vừa nhìn tôi một cái, bỗng nhiên chỉ chỉ vào đám người, "Còn người kia, tôi nhớ không nhầm là cháu ngoại của ông cụ Thịnh?"
Tổng giám đốc Trương nhìn sang rồi gật đầu, giọng lại thấp hơn: "Thật ra thì năng lực tốt hơn nhiều... Trước kia còn làm bác sĩ, mà lúc có một dự án xảy ra vấn đề lớn, cậu ta vừa mới tiếp xúc đã giải quyết được."
"Lẽ nào là dự án Trí Địa đó, bên các anh làm rất tốt."
Tổng giám đốc Trương gật đầu: "Kể ra cũng có chút liều lĩnh, nhưng mà kết quả không tệ. Cậu ta thăng tiến cũng nhanh, lúc trước vào những trường hợp tương tự, ông cụ luôn đưa cả cậu ta và Hành Kiệt theo cùng, chúng tôi còn tưởng rằng..." Ông ấy thở dài, "Chỉ là trước giờ cũng vẫn luôn như thế, vị tổng giám đốc Lâm hai mươi mấy năm trước đó, chẳng phải là..."
Tổng giám đốc Lâm trước đây? Tôi nghi ngờ nhìn ông ấy.
Tổng giám đốc Trương tự biết mình lỡ lời, không nói thêm nữa, cuối cùng lại như chưa thỏa mãn mà bồi thêm một câu, "Công ty gia đình... có thêm chữ “ngoại”, sau này khó tránh khỏi phải nhìn sắc mặt người ta mà sống."
Ánh mắt cậu lại liếc về phía tôi.
Tôi làm mặt quỷ với cậu.
Thịnh Viễn là do một tay ông cụ Thịnh sáng lập, tất nhiên là ông ấy muốn giao cho ai thì giao, với sự hiểu biết của tôi về ngài Lâm đây, anh sẽ chẳng quan tâm chuyện này.
Nhưng mà trong bữa tiệc này có không ít lãnh đạo của Thịnh Viễn, đại loại là họ có cùng suy nghĩ với tổng giám đốc Trương. Sau khi ông cụ Thịnh và Thịnh Hành Kiệt cùng xuất hiện, tầm mắt họ không ngừng đảo qua lại giữa Thịnh Hành Kiệt và Lâm Tự Sâm. Dường như Thịnh Hành Kiệt cũng cảm nhận được chút không khí khác thường, bỗng nhiên nâng ly rượu trong tay về phía Lâm Tự Sâm ở xa xa.
Lâm Tự Sâm nâng ly kính lại.
Thịnh Hành Kiệt lại cười hừ một tiếng, không thèm uống, đặt ly rượu lên khay trên tay người phục vụ, đổi một ly khác.
Động tác của anh ta lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, vô số ánh mắt rơi lên trên người Lâm Tự Sâm, tìm tòi nghiên cứu, thương cảm, đắc ý, xem kịch vui...
Tôi bị một chuỗi động tác đó của Thịnh Hành Kiệt làm cho trợn mắt há mồm, tức giận sắp chết.
Tôi vốn nên nghĩ tới, lần trước trong tiệc cưới của lão đại, Dung Dung chẳng qua chỉ là thư ký thứ hai của Thịnh Hành Kiệt mà dám có lời châm chọc trong ngoài với Lâm Tự Sâm, thái độ của cô ta từ đâu ra? Tất nhiên là bên dưới học theo cấp trên, thường nghe thường thấy.
Tôi nhìn về phía Lâm Tự Sâm, những người mới vừa vây quanh anh nói chuyện trên trời dưới đất đã tản ra, anh đứng một mình ở đó, ngón tay đặt trên ly rượu, khóe miệng hơi nhếch lên, tựa như không có chút cảm giác nào với những ánh mắt phán xét trong bữa tiệc.
Ánh mắt tôi không nhịn được mà rơi vào trên ngón tay thon dài của anh.
Bỗng nhiên thấy rất đau lòng.
Nếu không phải vì bị tai nạn xe, bây giờ anh vẫn đang là một bác sĩ phẫu thuật nhiệt huyết, sẽ không phải đứng ở nơi này, bị mọi người thương cảm rồi dò xét.
Nhìn sắc mặt người khác để sống gì đấy, anh không cần!
Tôi xoay đầu hỏi cậu: "Cậu, chúng ta không cần đi tới chúc mừng trưởng bối sao?"
Cậu dẫn tôi đi về phía ông cụ Thịnh.
Rốt cuộc lúc này Lâm Tự Sâm đã nhìn thấy tôi, mặt anh lập tức ngẩn ra, rồi buông luôn ly rượu trên tay xuống đi về phía chúng tôi.
Tôi kéo cậu đi nhanh hơn, trước khi anh đuổi kịp tới đã lễ phép chào hỏi ông cụ Thịnh.
"Chào ông Thịnh ạ, chúc ông phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn."
Ông cụ Thịnh cười ha hả, "Thật là ngoan." Nhìn về phía cậu tôi: "Tổng giám đốc Khương, ta nhớ cậu chỉ có một đứa con trai, đây là?"
Cậu trả lời: "Đây là cháu gái bên ngoại của cháu, Hi Quang, là con gái của chị cháu và Trình Viễn."
Ông cụ Thịnh quan sát tôi: "Ta nhớ ra rồi, mấy năm trước đã gặp ở Vô Tích, lại xinh đẹp hơn rồi."
Cậu cũng cười ha hả: "Con gái lớn là thay đổi hoàn toàn mà." (*)
(*) Câu gốc là Nữ đại mười tám biến - mười tám thay đổi lớn ở phái nữ, từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành. Mười tám ở đây ý nói nhiều lần, không phải con số cụ thể.
Tôi cố ý làm một động tác khoa trương kéo áo cậu, "Cậu, cậu giúp cháu hỏi chút đi mà."
Ban đầu cậu không hiểu, sau đó ánh mắt tôi báo cho cậu biết về Lâm Tự Sâm đang cố rẽ qua đám người mà tới.
Biểu hiện trên mặt cậu thay đổi tức thì, vội vàng ngăn tôi lại, "Để nói sau để nói sau."
"Cậu hỏi bây giờ đi mà, tiên hạ thủ vi cường, lỡ như lát nữa cũng có người khác để ý đến anh ấy." Giọng tôi nho nhỏ, dáng vẻ như không muốn bị người khác chú ý, nhưng lại vừa vặn để cho ông cụ Thịnh có thể nghe được.
Ông cụ Thịnh tò mò hỏi, "Hỏi gì cơ? Để ý đến ai?"
Lời nói của cậu không mạch lạc nổi: "Chỉ là con bé, con bé này, người trẻ tuổi ấy mà, muốn quen biết thêm vài người bạn, là vậy, cháu ngoại của ngài bao nhiêu tuổi rồi?"
Câu cuối cùng vừa ra khỏi miệng, cậu lập tức cắn chặt môi, ảo não cứ như muốn tự đánh mình một phát.
Khách khứa xung quanh đều lập tức yên lặng, tôi nhịn cười đến khổ sở, còn Lâm Tự Sâm --- anh bất chợt dừng bước, chỉ kinh ngạc trong một chớp mắt rồi nở nụ cười.
Anh ung dung đi tới trước mặt tôi, "Tôi hai mươi chín tuổi, cô Khương thì sao?"
Tôi nhíu mày một chút, có vẻ tiếc nuối nói: "Sắp ba mươi rồi sao? Hơi lớn quá... À, tôi không phải họ Khương."
"Xin lỗi, tôi cứ cho là thiên kim của tổng giám đốc Khương. Vậy xin hỏi cô đây là?"
"Tôi họ Nhϊếp." Tôi hào phóng nói cho anh.
"Cô Nhϊếp." Anh nhắc lại một lần, nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt tôi, "Có vẻ như cô Nhϊếp không vừa lòng với tuổi tác của tôi lắm."
"Không phải vậy," Tôi than thở, "Chỉ là cảm thấy ở tuổi anh chắc là đã có bạn gái rồi. Ôi, anh có chưa?"
"Có."
Tôi gật đầu một cái, "Vậy thì thôi, cậu ơi chúng ta đi thôi." Tôi kéo cánh tay cậu, dáng vẻ phải đi rồi.
Cậu mơ mơ màng màng bị tôi kéo xoay người, sau đó lại nghe Lâm Tự Sâm nói ở phía sau.
"Cô ấy cũng họ Nhϊếp."
Tôi cúi đầu nghẹn cười, rốt cuộc cậu đã nhận ra có gì không đúng, đột nhiên xoay người lại, ánh mắt cứ nhìn tới nhìn lui giữa tôi và Lâm Tự Sâm, ngạc nhiên nghi ngờ.
Lúc này Lâm Tự Sâm trở nên đứng đắn, đi tới trước mặt ông cậu đã chịu đựng quá sức của tôi, lễ phép chào hỏi: "Chào chú Khương ạ, cháu là Lâm Tự Sâm, bạn trai của Hi Quang."
Biểu cảm trên mặt cậu chưa từng bao giờ xuất sắc như vậy, làm tôi đột nhiên hơi lo lắng sau khi buổi tiệc kết thúc tôi phải làm sao bây giờ.
Cậu ngơ ngác bắt tay với Lâm Tự Sâm.
Rồi tôi bị Lâm Tự Sâm kéo tay dẫn tới trước mặt ông cụ Thịnh.
"Ông ngoại, Hi Quang là bạn gái của cháu, vừa rồi chúng cháu đùa giỡn thôi."
Ông cụ đã trải qua bao phen thương trường, tốc độ phản ứng nhanh hơn hẳn cậu tôi. Ông cụ nhanh chóng thu lại vẻ kinh ngạc trong mắt, quan sát tôi lần nữa, vui mừng gật đầu: "Tốt, sắp ba mươi tuổi rồi, cuối cùng cũng tìm được bạn gái, sau này ông yên tâm được rồi."
Rốt cuộc xung quanh từ không khí yên tĩnh tuyệt đối đã hồi phục lại, vang lên một ít lời bàn tán xì xào.
"Đó là ai vậy?"
"Nghe bảo là con gái của Nhϊếp Trình Viễn."
"Nhà đó chỉ có độc một con gái nhỉ?"
"Đúng vậy, chỉ một cô con gái, chuyện này thú vị đấy."
Khách tới rất đông, ông cụ nói đôi lời rồi muốn đi xã giao một lượt, nhưng trước khi đi còn để lại một câu: "Ngày mai nhà ta còn có một bữa cơm gia đình nho nhỏ, Hi Quang cũng tới nhé."
Tôi gật đầu một cái theo bản năng, chờ đến kịp phản ứng lại ông cụ có ý gì thì ông đã đi mất rồi.
Tôi tham dự bữa cơm nhà... không thích hợp lắm nhỉ?
Tôi nhìn về phía Lâm Tự Sâm, lại nhìn về phía cậu tôi rốt cuộc đã phản ứng lại được mà chạy tới xử lý. Cậu muốn nói gì đó, lại thấy Lâm Tự Sâm ở đây, cuối cùng biến thành một cái trợn mắt.
Với tôi = =
Tổng giám đốc Trương đứng một bên có vẻ hết sức lúng túng, vỗ cậu một cái, "Thì ra mấy người đã bỏ được tổng giám đốc Lâm nhà chúng tôi vào túi từ lâu rồi, anh gạt tôi không nói cũng thôi đi, còn giả vờ không quen biết?"
Cậu cũng không thể nói với ông ấy là mình thật sự không biết, đành giải thích mà có trăm nghìn sơ hở: "Không phải đâu, tôi không biết mặt cậu ấy."
Tổng giám đốc Trương cười ha ha một tiếng: "Sau này chúng ta coi như thân cận hơn rồi, có gì đắc tội chớ để trong lòng nhé."
Câu sau là nhìn tôi mà nói, quá nửa là do lúc trước ông ấy bình luận về Lâm Tự Sâm một chút, nhưng dù sao ông ấy cũng chỉ nói thật, nên tất nhiên tôi không để bụng, cười cười với ông ấy.
Tổng giám đốc Trương nhanh chóng thả lỏng, trêu ghẹo chúng tôi: "Mấy người vừa ra tay, là đoạt đến một nửa sự chú ý ngày hôm nay rồi."
Ông ấy vừa nói vậy tôi mới phát hiện chúng tôi đã trở thành tiêu điểm mới của mọi người, các loại ánh mắt như có như không quét về phía chúng tôi, thỉnh thoảng lại xoay chuyển về phía Thịnh Hành Kiệt.
Tôi lặng lẽ cụp mắt lại.
Lâm Tự Sâm cất lời đúng lúc: "Chú Khương, cháu có thể đưa Hi Quang ra ngoài hóng gió một lúc không?"
Tôi gật đầu liên tục, mắt nhìn cậu chằm chằm.
Đại loại là cậu cũng nhìn ra không khí khác thường xung quanh, bất đắc dĩ phải đồng ý: "Đi đi, về trước khi bữa tiệc chính thức bắt đầu là được."
Lâm Tự Sâm nắm tay tôi đi ra khỏi sảnh. Bên trong phòng tiệc hương thơm tràn ngập, y phục như mây, tôi được một người đàn ông đĩnh bạt nổi bật dẫn theo rời khỏi đám đông, có một loại cảm giác đầy tính nghi thức khó hiểu...
Ặc, tôi vội vàng gạt bỏ ý nghĩ kỳ quái này, thấp giọng nói: "Có nhiều người đang nhìn chúng ta quá."
"Ừ."
"Sao anh có thể bình tĩnh như vậy?"
"Ánh mắt hâm mộ thì sao anh lại không thể bình tĩnh?"
... Chủ đề chấm dứt.
Ra khỏi cửa, không khí cũng nhẹ nhõm hẳn.
"Chúng ta phải ra ngoài à? Lạnh lắm đó."
"Không ra ngoài, đi theo anh."
Anh dẫn tôi đi dọc theo hành lang trước sảnh về phía trước.
Vòng cua hai lần, cuối hành lang là một đài ngắm cảnh có ba mặt là cửa sổ sát đất. Một phía bên hội trường, phía còn lại đối diện sông Hoàng Phố về đêm, đèn đuốc xán lạn đẹp không thể tả.
Tôi bị cảnh đêm hấp dẫn, chạy đến trước cửa sổ sát đất.
"Đẹp quá đi mất."
Lâm Tự Sâm đi tới bên tôi, "Cùng một góc độ với phòng tiệc đó."
"À, nơi đó quá đông người, không để ý được. Ôi ~~~" Nói đến phòng tiệc, tôi có hơi ưu sầu, "Em không muốn quay về đó, trước giờ em chưa từng khoe mẽ vậy đâu."
Lâm Tự Sâm cũng bắt chước tôi thở dài, "Anh thì không vậy à?"
...
Chẳng lẽ anh thấy ấm ức hả?
Tôi trừng mắt với anh. Anh cười, ôm lấy tôi, cúi đầu xuống. Tôi nghĩ rằng anh muốn hôn mình, theo bản năng nắm chặt ống tay áo của anh, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng tựa trán lên trán tôi.
Hơi thở bện vào nhau.
"Sao em lại làm vậy?"
"Hả?"
"Vừa rồi ở trước mặt ông ngoại, có nhiều người như vậy, lại tuyên bố em là bạn gái anh."
"Chẳng phải anh là người nói sao? Em rụt rè lắm đó."
"Ừ... Rất rụt rè hỏi anh đã có bạn gái chưa?"
Tôi không nhịn được cười: "Thì anh chính là bạn trai em mà, trong bữa tiệc có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, tất nhiên là em muốn tuyên bố chủ quyền."
Lâm Tự Sâm khẽ cười, lật tay nắm chắc lấy tay tôi.
"Không cần lo lắng về anh." Anh nói.
Tôi nhìn anh.
"Bên kia." Anh chỉ khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía hội trường đèn đuốc huy hoàng ở xa xa, sau đó quay đầu nhìn tôi, trong mắt ngập tràn nhiệt huyết.
"Đã từng nhất định muốn giành được, nhưng giờ đây chí không còn đặt ở nơi đó nữa rồi."