Chương 20: Chốn đào nguyên tế 18

"Đương nhiên là có thể, Thầy Giấy rất bao dung với những người thành tâm cầu nguyện.” Điền Bảo lắc lắc cái đầu, khẽ mỉm cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ trên má.

Xung quanh đài Tứ Phương đã chật kín người, nhìn thoáng qua cũng phải có khoảng bảy tám trăm.

Trên đài đang đốt một đống lửa, bên ngoài ngọn lửa là màu vàng nhạt.

Trưởng thôn đứng gần đống lửa, nóng đến nỗi mặt đỏ bừng nhưng trên vẫn giữ nguyên nụ cười, bày ra thiện chí lớn nhất đối với người dân.

Lúc Vân Đoàn đang quan sát xung quanh thì bị người khác va vào cánh tay. Chất liệu quần áo của đối phương có chút đặc biệt, chỗ bị va phải nhanh chóng đỏ lên một mảng lớn.

Cô hơi tránh sang bên cạnh, không muốn gây sự.

Chàng trai tóc bạc áy náy cười một tiếng, gương mặt toát lên sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ: “Thật sự xin lỗi, chỗ này có hơi chật chội một chút.”

Móng tay phải của Vân Đoàn cấu mạnh vào lòng bàn tay trái, kiềm chế mà nở nụ cười: “Không sao.”

Sau khi nhìn thấy rõ dáng vẻ của chàng trai, cô đã phải rất cố gắng mới có thể nén được xúc động muốn chạy trốn ngay tại chỗ.

Mái tóc này...

Đương nhiên cô sẽ không quên!

Đây chính là người hôm qua giơ con dao phay lên rồi chém xuống không một chút do dự!

Tại sao anh ta lại đến nơi nhiều người như thế này?

Cảnh Dục kéo Vân Đoàn đến bên cạnh mình: “Đừng đi lạc khỏi hàng ngũ, nhiều người như vậy lỡ như xảy ra chuyện dẫm đạp thì sao?”

"Ừ ừ, ngài nói đúng lắm."

Vân Đoàn trốn vào trong phạm vi bảo vệ của Cảnh Dục, cố gắng hết sức giảm đi cảm giác tồn tại của mình.

Nhưng khí thế của chàng trai tóc bạch kim này thật sự quá mạnh mẽ, dường như ánh mắt của anh ta vẫn luôn tập trung trên người cô.

Chẳng lẽ hôm qua anh ta đã phát hiện ra cô?

Đằng sau lưng giống như có gai ở vậy.

Giờ phút này Vân Đoàn chỉ có thể tin tưởng rằng tên sát nhân này sẽ không gây chuyện ở ngay tại chỗ, cô lấy lại tỉnh táo, lúc quay đầu lại thì phát hiện trong đám người ở phía ngoài cùng có bốn người đang vác mấy cái túi đi vào trong căn phòng ở nơi sâu nhất.

Bốn người này không cần cầu nguyện với Thần Giấy sao?

Cô lặng lẽ ghi nhớ dáng vẻ của những người này, sau đó ngẩng đầu lên, cùng với mọi người nhìn chằm chằm vào đống lửa đang bừng cháy.

Lúc này trưởng thôn dùng gậy gõ một cái vào mặt đất, sau đó ném ra, xòe hai tay ra, miệng lẩm bẩm:

"Thương chấn hữu vị, hoàng ly tế minh.

Giang sung họa kết, lệ cư tai thành.

Hàm oan tích thống, tặng điển kim vinh.

Hưởng linh hữu trật, phụng nhạc dĩ nghênh!*"

(*: Thương Chấn có một vị trí, Hoàng Ly che khuất ánh sáng. Bất hạnh của Giang Sung đã kết thúc, bạo lực dẫn đến thảm họa. Danh bất nghĩa xưa đau, nay vinh hoa phú quý. Tận hưởng tinh thần và trật tự, chào đón với niềm vui.)

Người dân vây quanh đài Tứ Phương cũng đồng thanh hô lên, vô cùng khí thế, âm thanh chấn động cả trời cao!

Vân Đoàn há to miệng, làm ra vẻ một chút nhưng trong lòng lại vô cùng thắc mắc…

Cái mà trưởng thôn đọc là “Lời bài hát Suburb Temple · Phong trào Hoàng tử giấu mặt · Chào mừng các vị thần” của nhạc phủ thời Đường, nhưng “Đào hoa nguyên ký” lại được viết từ cuối Đông Tấn đến đầu Lưu Tống, là vào trước thời Đường.

Đây cũng là sơ suất lạc viên hay là…

Có dụng ý khác?

Điền Bảo ỷ vào dáng người thấp bé, nhanh như chớp len qua đám người, vọt đến bên cạnh đài Tứ Phương: “Ông trưởng thôn! Điền Bảo muốn được cầu nguyện đầu tiên!”

Lời nói giòn giã của đứa trẻ làm gián đoạn nghi lễ.

Trưởng thôn cũng không tức giận, chỉ vuốt ve bộ râu dê mà ông ta vô cùng chăm chút, nở nụ cười lộ ra hàm răng vàng khè: “Được, đứa bé ngoan lúc nào cũng được khen thưởng!”

Điền Bảo được cho phép lập tức quỳ gối xuống tấm đệm mềm mại màu vàng, nhắm mặt lại suy nghĩ một chút rồi lẩm bẩm trong miệng: “Thần Giấy, Điền bảo muốn có một cây hoa cài đầy màu xanh hồ, giống với cái của chị gái mà con gặp hôm qua ở hàng thịt của ông Vương.”

Cầu nguyện xong, Điền Bảo lạy ba cái ở trên tấm nệm êm.