Chương 11: Chốn đào nguyên tế 9

"Hoa đào ngược..."

Phía sau lưng Vân Đoàn bỗng nhiên phát lạnh, cô buông lỏng tay ra, vừa quay người lại thì phát hiện mặt của chàng trai đã gần trong gang tấc.

Cô lập tức vung ra một cái tát qua!

"Hít… cô làm gì thế! Tìm ra cái gì mà sợ hãi thành như vậy?” Cảnh Hoa đưa tay ôm lấy má trái, ánh mắt đầy vẻ vô tội.

"Không có tìm ra gì cả, nhưng là, ừm..." Vân Đoàn lùi về phía sau mấy bước: "Lần sau anh tốt nhất đừng có cách người khác giới gần như vậy.”

Cô nhớ đến câu đầu tiên mà Cảnh Hòa nói với cô, ngay lập tức cảm thấy người này chỗ nào cũng không thích hợp.

Quả thật cả người đều mang theo khí chất của của một tên biếи ŧɦái háo sắc.

"Haiz, cô không cần phải sợ như vậy, tôi là người tốt.” Cảnh Hòa mở to đôi mắt vô tội, muốn đến gần hơn một chút nhưng vẫn dừng lại: “Tôi không có ý xấu, luyện tập làʍ t̠ìиɦ là mánh khóe để tăng lượt xem của một nhóm người chơi, cô không muốn thì thôi, tôi cũng sẽ không làm trái với mong muốn của người khác, làm ra hành động cưỡng ép gì đó.”

Vân Đoàn gật gật đầu, bày tỏ ý đồng ý, nhưng sang giây kế tiếp, lòng bàn chân của cô giống như được bôi thêm dầu vậy, rất nhanh đã chạy đi xa.

Cảnh Hòa không còn gì để nói, một lúc lâu sau mới thốt ra được một câu: “Một streamer lớn giúp kéo lưu lượng là chuyện rất hiếm có, cô bé này thật là không biết điều.”

Cuối cùng, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía xà nhà: "Anh, tại sao anh không nói giúp em một câu?”

Cảnh Dục từ trên xà nhà nhảy xuống, gương mặt trong trẻo thấm nhuần khí lạnh, anh không thèm để ý mà nhấc mí mắt lên, không muốn tham gia vào cuộc cãi nhau của các bạn nhỏ.

Ánh mắt anh khẽ dừng trên quây giường rồi chuyển sang khung thêu được để trên bàn nhỏ, cổ họng phát ra tiếng cười khẽ.

Cảnh Hòa ôm mặt, không dám tin nhìn về phía người anh cả đang cười trên nỗi đau của người khác, cậu khẽ “Hừ” một tiếng rồi cũng chạy đi.

Trên tầng 2.

Vân Đoàn lấy ra viên đá nhỏ được giấu trong ống tay áo, cầm lấy nó bắt đầu cọ lên ba cái ký hiệu kỳ lạ kia, muốn xóa bỏ nó đi.

Cô vừa mài vừa chú ý đến tiếng động bên ngoài hành lang, chỉ trong chốc lát chỗ bị ma sát đã bắt đầu nóng lên, còn cái ký hiệu màu vàng kia hình như rõ ràng hơn trước một chút.

Phần da nhỏ sau gáy cũng ẩn ẩn đau theo.

Vân Đoàn thở dài, bọc kỹ hòn đá kia lại rồi giấu đi, quyết định đổi sang phương pháp khác.

Nhưng mà sức lực của cô rất yếu, thể lực cũng kém, không có cách nào phá hủy những chiếc tủ này trong vòng một đêm như hai người ở bên cạnh kia được.

Cô nhìn hoa văn trên tấm thảm mấy lần, những lớp dây leo rậm rạp được sắp xếp theo theo thứ tự tạo thành một tổ hợp gộp chung lại với nhau, rậm rạp chằng chịt, nếu như nhìn chằm chằm một lúc lâu thì sẽ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Đột nhiên đầu cô nảy ra một ý tưởng.

Vân Đoàn leo lên trên bàn, đứng thẳng người, từ trên cao quan sát tấm thảm.

Lấy màu xanh của dây leo làm điểm trung tâm rồi lan tỏa ra phía bên ngoài, một vòng lại một vòng, mỗi vòng tạo thành vô số vòng tròn nhỏ, hoa văn ở trung tâm vòng tròn nhỏ lại chỉ về những hướng khác nhau.

Cô dùng ngón tay di chuyển theo phương hướng mà những thứ kia chỉ, đi một vòng.

Cuối cùng phát hiện ra nó có thể tạo thành cái ký hiệu kỳ quái kia, trước kia cũng bởi vì hoa văn của nó quá phức tạp nên cô mới không phát hiện ra.

Vân Đoàn đi đến góc phòng, lật cả tấm thảm lên thì phát hiện phía dưới có rất nhiều que diêm đã được sử dụng, ngoài ra còn có hai ba cái khung thêu.

Mấy cây kim thêu và một đống chỉ thêu màu hồng đào và màu trắng.

Kim thêu là mới, nhưng que diêm lại là đồ dùng rồi.

Cô không cầm lên ngay lập tức mà cẩn thận nhìn tổ hợp sắp xếp của chúng.

Đây có phải là manh mối mới hay không?

Nhìn hồi lâu, Vân Đoàn đưa ra một kết luận, những cái này thật ra chỉ được để bừa ở đây thôi.

Cô khẽ lắc đầu, cảm thấy mình có lẽ bị điên rồi.

Cô xé lấy một ít vải từ trên màn giường, quấn lấy bàn tay, làm thành một cái găng tay đơn giản lúc này Vân Đoàn mới cầm vật ở dưới đất lên.

Không có trùng độc tấn công cũng không có hiệu ứng ánh sáng giá rẻ.

Cô ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm đống phế phẩm kia một lúc, cô lấy khăn vải bọc kỹ chúng lại sau đó giấu ở trong góc rồi mới đi xuống dưới tầng lấy một chậu nước.

Thuận đường đi dạo một vòng ở căn bếp phía sau, trong túi cô lúc này đã có thêm ớt bột, hạt tiêu, một hộp diêm còn có con dao nhỏ rỉ sét được để trong góc.

Vân Đoàn bưng chậu nước đi về phía gian phòng, trong lòng vô cùng đắc ý.

Lần này, nếu còn có ai đe dọa đến an toàn tính mạng của cô, cô sẽ lập tức cho tên đó một liều “Cảnh cáo uốn ván”!

Về đến phòng, cô rửa sạch sẽ kim thêu, lau đi những giọt nước còn đọng lại bên ngoài, rồi đem nó đi phơi.

Vân Đoàn nâng cằm, khuôn mặt đờ đẫn, đây là thói quen nhỏ của cô khi suy nghĩ đến chuyện gì đó, mọi chuyện ở bên ngoài đều không thể ảnh hưởng đến cô.

Ngơ ngác ngây ngẩn.