Chương 13: Cuộc Khủng Hoảng Zombie.

Một cơn gió thổi qua, lúc này Khương Tảo mới bừng tỉnh lại. Sau khi lấy lại tinh thần mới phát giác sống lưng đã bị một tầng mồ hôi lạnh làm ướt, trái tim lạnh như băng dưới ánh mặt trời tắm rửa, mới cảm nhận được một tia ấm áp.

Cô hoài nghi những thứ này đều hai người Lâm Phi làm, nhưng không có chứng cớ hết thảy đều là suy đoán. Bất quá, mặc kệ là ai làm, có thể tiêu diệt tang thi bên ngoài, đủ để nói rõ năng lực khủng bố của hắn.

Đồng thời, dưới hành động của hắn, một mảnh người sống sót của bọn họ mới có thể không phải đối mặt với tang thi phiền não, cho bọn họ hy vọng sống sót rất lớn.

Bên kia, đám người Thẩm Hàn Văn phát hiện bên ngoài không có tung tích tang thi, lại bởi vì vấn đề thức ăn, bọn họ không thể không đi ra ngoài tìm thức ăn.

"Chúng ta muốn đi ra ngoài tìm thức ăn, các ngươi có ai muốn cùng nhau không?"

Thẩm Hàn Văn suy nghĩ rất đơn giản, hy vọng của đội cứu hộ không lớn, mà tình huống bên ngoài lại không rõ ràng. Có thể kết bạn đồng hành nhiều người, nếu xuất hiện tình huống bất ngờ gì thì cũng có người chiếu cố lẫn nhau.

"Ta đi."

"Tôi, tôi cũng đi..."

Hầu hết mọi người sẵn sàng đi ra ngoài cùng nhau, sau khi tất cả, không có thức ăn trong phòng, họ không thể tất cả các thời gian thời gian không ăn được. Trong trường hợp đội cứu hộ chậm trễ hay họ ít nhiều mất đi sự kỳ vọng vào đội cứu hộ.

Dựa vào người không bằng dựa vào mình, nếu đội cứu viện không đến, bọn họ có thể còn chưa đợi bị tang thi cắn chết, sẽ bị thời tiết này làm cho chết cóng, chết đói.



Tất nhiên, có những tiếng nói phản đối.

"Ra ngoài đi! Đây không phải là để chúng tôi tìm cái chết sao? Cũng không nhìn tình huống gì bên ngoài, nếu xảy ra chuyện gì, ngươi bảo vệ chúng ta sao? Không phải ta khinh thường ngươi, chỉ dựa vào năng lực của ngươi, gϊếŧ một con tang thi cũng phí sức, chứ đừng nói bảo vệ người khác!

Thanh âm bén nhọn khắc nghiệt vang lên, lại là bác gái mới bắt đầu gây chuyện.

"Đúng là, nếu chúng ta gặp tang thi, ngươi có thể bảo vệ nhiều người như chúng ta sao? Nếu có chuyện gì xảy ra, anh không thể đủ khả năng đó!

Bên ngoài quá nguy hiểm, ta vẫn là ở chỗ này chờ đội cứu viện đi!

Thẩm Hàn Văn nghe thanh âm bén nhọn này, nhất thời sinh lòng không kiên nhẫn: "Chân là trên người các ngươi, có đi hay không các ngươi tự mình quyết định. Tôi chỉ tham khảo ý kiến của ngươi, không phải để ép buộc ngươi. "

Đi hay không đi, không ép buộc!

"Muốn đi thì đuổi theo, không thì đi thì ở lại."

Nói xong, hắn cầm lấy vũ khí duy nhất của mình sẽ theo ba của mình rời đi.

"Chờ một chút."

Khi anh ta sắp mở cửa đi, một giọng nữ gọi anh ta lại. Thẩm Hàn Văn quay đầu nhìn qua, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng người nọ.



"Vậy, cái đó. Anh có thể giúp tôi mang ít thức ăn trở lại không?

Thẩm Hàn Văn nghe vậy không chút lưu tình mở cửa phòng đi ra ngoài. Đi ra ngoài vẫn có thể nghe thấy người phụ nữ lo lắng hét lên: "Hey, anh gì ơi chờ tôi với, tôi có thể trả tiền cho anh." Tôi rất giàu có, miễn là anh mang nó cho tôi, giá cả cho anh tự định đoạt. "

Thẩm Hàn Văn cười nhạo điều này: Tiền? Cái gì vậy? Đối với hắn mà nói, tiền tệ nơi này giống như một tờ giấy vụn, giữ lại vô dụng, còn chiếm dụng địa phương.

"Phi, túm cái rắm, cho rằng mình là ai?"

"Hừ! Kẻ ngốc không biết tốt xấu, có tiền không kiếm được! Chờ cha tôi tìm được nơi này, xem ta không xử lý ngươi. " "

Đi ra ngoài! Đến lúc đó bị những quái vật kia cắn là vui rồi..."

"Cho dù vận may tốt đến, cũng đừng mở cửa cho bọn họ nhẫn tâm này, không biết trời cao đất dày, không cho bọn họ chút giáo huấn, cũng không biết mình là ai..."

Thẩm Hàn Văn cũng không biết bọn họ đã bị người bên trong xa lánh bên ngoài, bước chân nhanh hơn, rất nhanh liền đi ra khỏi khách sạn nho nhỏ này. Phía sau hắn còn có năm người đi theo, hơn nữa hắn và Thẩm Vệ Quốc, tổng cộng cũng chỉ có bảy người. Bảy người... Không bằng một nửa số người trong phòng, chậc!

Đám người ngây thơ kia, còn muốn chờ đội cứu viện đến cứu bọn họ. Buồn cười, bọn họ thật đúng là cho rằng mình trọng yếu cỡ nào. Hiện giờ, người phía trên đều không lo được, còn có thể quản được sống chết của bọn họ.

Cho dù thật sự có đội cứu hộ đến cứu viện, người cứu đầu tiên chính là những quan to phú quý cùng học sinh trong trường. Chờ đến phiên bọn họ những người bình thường này, còn không biết phải đợi đến khi nào đây!