Chương 18

"Cục tác cục tác cục tác!!"

Vừa mới hất bay kẻ xâm nhập, con gà rừng đang định đắc ý truy kích, chợt thấy trên đầu tối sầm, ngay sau đó, một cái bẫy trong suốt từ trên trời rơi xuống, bao trùm nó một cách chặt chẽ.

Gà rừng: "Cục tác cục cục tác!!" Đây là cái quái gì vậy! Mau thả gà ra! Cục tác!

Kỳ Du dùng một chân giẫm lên thùng nhựa đang úp lấy con gà rừng, một tay nhanh chóng bắt lấy con mèo đen đang hơi ngẩn người.

[Mèo đen: Một con mèo đen nhỏ bị thương nặng.]

[Dị ứng: Triệu chứng dị ứng do tiếp xúc với chất gây dị ứng đặc biệt, mỗi giờ giảm 4 điểm máu. Trong thời gian bảo vệ tân thủ, miễn nhiễm với các hiệu ứng tiêu cực bên ngoài.]

Kỳ Du: "..."

Tại sao ngay cả khi đã vào trong game, cậu vẫn bị dị ứng với mèo, quan trọng nhất là, tại sao độc tính của một con mèo lại cao hơn cả vùng biển ô nhiễm?

Vô cùng bất hợp lý luôn ấy?

Kỳ Du nhìn con mèo "cực độc" bằng ánh mắt u ám, cái nhìn này khiến cậu nhíu mày.

Dính bụi đất trên mặt đất, cả con mèo trông có vẻ bẩn thỉu, cũng chính vì vậy mà Kỳ Du suýt bỏ qua cảm giác hơi dính trên tay.

Cậu nhẹ nhàng vén lông của mèo con, dưới đám lông dính bết là một mảng máu đỏ sẫm lớn, những vết thương chằng chịt khiến người ta kinh hãi, nhiều vết thương thậm chí còn có dấu hiệu đã lành rồi lại bị nứt ra nhiều lần.

Những vết thương kinh khủng như vậy, rơi trên cơ thể bé nhỏ bằng bàn tay của con mèo đen, trông thật khủng khϊếp, rõ ràng những vết thương này không phải do con gà rừng đang vùng vẫy lung tung dưới chân gây ra.

Nghĩ đến mô tả của hệ thống về con mèo đen, Kỳ Du tập trung tinh thần nhìn về phía đầu nó.

Rất nhanh, một thanh máu gần như cạn kiệt hiện ra trên đầu con mèo đen.

Kỳ Du hơi cụp mắt xuống, nhanh chóng xé một mảnh vải từ gấu áo, cẩn thận quấn quanh bụng con mèo đen, nơi chảy máu nhiều nhất.

Lúc này cách chữa trị tốt nhất chắc chắn là sử dụng thuốc, nhưng hiện tại cậu không có, còn việc cầm máu bằng phương pháp vật lý có hiệu quả hay không, cũng chỉ có thể đi từng bước xem sao.

Ngẩng đầu lên lần nữa, Kỳ Du lại đối diện với ánh mắt trầm lặng của con mèo đen.

Có lẽ là do không có cảm giác an toàn, Kỳ Du dường như nhìn thấy sự đề phòng trong mắt con mèo.

Kỳ Du: "Mày yên tâm, tao sẽ không ăn mày đâu."

Mèo đen: "..."

Kỳ Du: "..." Cậu không định nói vậy.

Nhưng đã nói rồi thì thôi, để cho con mèo yên tâm đã, Kỳ Du nắm lấy da gáy con mèo đen, cân nhắc trọng lượng, nghiêm túc bổ sung: "Mày xem, mày gầy thế này, muốn ăn cũng phải nuôi cho béo đã."

Mèo đen: "..."

Lời an ủi nghe như đe dọa này, rõ ràng không có tác dụng lắm.

Con mèo đen nhướng mắt lên, xoay người trên tay Kỳ Du, như thể muốn tích lũy sức mạnh để nhảy xuống đất.

Kỳ Du vội vàng ôm lấy nó bằng cả hai tay, mở túi áo ra, không do dự nhét con mèo vào trong: "Ngoan nào, đảo ngẫu nhiên sẽ biến mất sau bốn giờ nữa, chúng ta phải nhanh chóng thu thập vật tư, cố gắng về nhà trước khi trời tối, sau này hai chúng ta làm bạn, tao không chỉ không ăn mày, mà còn sẽ cho mày ăn no nê.”

Kỳ Du không để ý rằng, khi cậu buột miệng nói một tiếng "ngoan", cơ thể con mèo đen lập tức cứng đờ trong giây lát, ngừng lại một chút, không biết nghĩ đến điều gì, nó từ từ thả lỏng cơ thể, thực sự tìm một tư thế thoải mái nằm xuống trong túi áo của Kỳ Du.

Nhận thấy con mèo trong túi không cử động, Kỳ Du nghiêng đầu nhìn, phát hiện con mèo đã nhắm mắt lại trong lòng cậu.

Quả nhiên, Kỳ Du nhướng mày, cậu quả thật rất giỏi chăm sóc mèo.

Đóng túi lại, Kỳ Du đối diện với con gà rừng trong thùng nhựa, lấy một đoạn dây cỏ ra.

Có lẽ do không bị bao phủ bởi nước biển và sương mù, ngoại hình của động vật và thực vật trên đảo trông rất bình thường, không có dấu hiệu bị ô nhiễm.

Nói cách khác, đây đâu phải là một con gà, mà rõ ràng là gà xào, gà nướng, gà hầm...