Chương 25: Trẻ...con.

Editor: Vàng Anh

Beta-er: 2W

Ánh mắt Thẩm Tiêu hiện lên vẻ không vui, nhã nhặn lấy khăn tay ra, vừa lau mặt vừa nhìn về phía bánh bao nhỏ đang ngồi trên xe lăn.

Đôi mắt của đứa trẻ trông thật khó tả, sự thù địch đặc biệt rõ ràng, rất giống với một trong những đối thủ của anh, Chung Yến An.

Bất cứ khi nào anh ta (CYA) nhìn thấy anh, anh đều có thể cảm nhận được luồng khí sát khí khó chịu ấy.

Âm u lạnh lẽo như rắn độc vậy.

Bánh bao nhỏ trước mặt được bao lớn đâu, sao có thể hung ác như vậy?

"Anh không có sao chứ?" Sở Ca cũng có phản ứng, vươn tay che đầu súng nước lại, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy nước của Thẩm Tiêu, lúng túng giải thích, "Xin lỗi, có thể bé An hiểu lầm, thằng bé không cố ý."

Có thể xịt Lục Hành Châu, là vì anh ta tự mình đưa tới cửa, xứng đáng bị xịt như vậy.

Không giống với Thẩm Tiêu, anh ta vừa mới giúp cô.

"Không sao." Ánh mắt Thẩm Tiêu dời sang chỗ khác, cảm xúc trên mặt cũng không dao động quá lớn. "Mang theo trẻ con thì nên cẩn thận một chút, nếu không có nhiều người ở đây sẽ xảy ra tai nạn."

Cô giả bộ không biết anh, là sợ bị phóng viên chụp hình?

"Cảm ơn đã nhắc nhở." Sở Ca nói cảm ơn một lần nữa, nói xong, cô đẩy xe lăn vào khoa điều trị nội trú.

Cô không muốn dính dáng gì đến Thẩm Tiêu, tuy rằng anh ta không làm gì nguyên chủ trong sách, nhưng anh ta là nam chính, ai có quan hệ với anh ta sẽ có phần xui xẻo.

Thẩm Tiêu đưa mắt nhìn bóng lưng Sở Ca đi khỏi tầm mắt, lông máy vô thức nhíu lại.

Cảm thấy phản ứng vừa rồi của Sở Ca, không phải là vì tin tức trên mạng.

Ánh mắt ghét bỏ của cô rõ ràng như vậy, muốn làm như không thấy cũng không được.

Hình như anh đâu làm gì đâu? Bọn họ biết nhau mười mấy năm, nhưng không liên lạc riêng tư nhiều. Tin đồn lần này rõ ràng người phải chịu trách nhiệm là cô, anh mới là người bị hại, sao phản ứng của cô so với anh càng lớn hơn.

Thẩm Tiêu lắc đầu, nghiêng đầu đi hướng ngược lại.

Ở bên kia.

Sở Ca đưa Chung Yến An đến bãi đậu xe lấy xe, mang tâm trạng nặng nề trở về Hạnh Lâm.

Có rất nhiều phóng viên ngồi xổm ở khoa ngoại trú, không biết vừa rồi có bị chụp ảnh không? Cô không thích dính phải loại scandal này, cũng không muốn xuất hiện scandal như vậy.

Trong nguyên tác, ba tháng nữa hình ảnh của cô và Lục Hành Châu chung một khung hình lần nữa bị tung ra, làm người hâm mộ của Lục Hành Châu phừng phừng lửa giận.

Vào thời điểm đó, nữ chính trong truyện và Lục Hành Châu đóng vai một cặp tình nhân trong 《 Lưu Quang Kiếm 》.

Người hâm mộ hai bên đều có chung lòng căm thù và quyết định hợp lực.

Trong lúc tìm kiếm thông tin để mắng chửi nguyên chủ, họ vô tình lật ra bức ảnh của nguyên chủ chụp cùng Thẩm Tiêu 7 năm trước.

Kiếm được tấm hình này đối với họ giống như nhặt được kho báu, họ bắt đầu bịa đặt và tung tin một cách có tổ chức trên mạng, bịa đặt nhiều tin đồn khác nhau, mắng chửi nguyên chủ thậm tệ.

Nguyên chủ bởi vì hiểu lầm muốn ôm đùi Lục Hành Châu, công việc và cuộc sống bị ảnh hưởng vô cùng lớn, thu nhập giảm không phanh.

Những câu chuyện hỗn loạn này lộ ra, cô lập tức trở thành một cô gái viển vông muốn gả vào một gia đình giàu có, lại bị cư dân mạng tẩy chay và bị loại khỏi đoàn phim.

Bệnh tình của bố nuôi nguyên chủ trở nặng, như giọt nước tràn ly, cô bị đẩy vào tình cảnh khốn cùng.

Sở Ca dừng suy nghĩ lại, thở một hơi thật dài.

Cô sẽ không để cho những chuyện như vậy xảy ra.

Chung Yến An nhướng mi, ngón tay gõ trên màn hình, gửi tin nhắn cho Hà Sâm: Vừa rồi Sở Ca đã bị một phóng viên chụp ảnh tại Bệnh viện Trung tâm Y tế Quốc tế, thông báo với bộ phận quan hệ công chúng, không được lộ ra dù chỉ một bức ảnh.

Hà Sâm: Được...

Chung Yến An: Có gì muốn nói thì nói.

Hà Sâm: Ông chủ, có phải cậu ở chung một chỗ với cô Sở không? Tại sao không ai thấy cậu.

Chung Yến An: Không có, tôi chỉ cho người theo dõi cô ấy, muốn nhìn xem ông nội muốn làm gì.

Hà Sâm đi theo bên cạnh anh 16 năm, là người hiểu rõ anh nhất, cậu ta cũng nhạy bén hơn ông nội.

Cũng hiểu rõ tình trạng thân thể của anh hơn ông nội.

Hà Sâm: Cô gái này không tệ.

Chung Yến An:...

Anh biết Sở Ca rất tốt, nếu như đang ở dáng vẻ của người trưởng thành, anh sẽ không có cơ hội quen biết cô, cũng như không có cơ hội tiếp cận cô.

Sau khi tiếp nhận Sang Thiêm, anh rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng.

Cái loại ánh mắt nhìn anh như nhìn quái vật vậy, làm cho anh cảm thấy chán ghét.

Hà Sâm: Coi như tôi chưa nói gì, cậu bảo trọng. Ông cụ đã trở lại quản lí tình hình chung, hiện tại công ty vẫn ổn, hơn nữa ông cụ chuẩn bị tổ chức tiệc chiêu đãi cô Sở, danh sách mời gồm có Thẩm Tiêu, hai anh em Lục Hành Châu, ba người con trai của gia đình Chu, và một số thiên kim tiểu thư.

Chung Yến An: Tiệc chiêu đãi?

Hà Sâm: Đúng, ông cụ đã gửi hết giấy mời, thứ năm tới, tại dinh thự của nhà họ Chung.

Chung Yến An: Được.

Ông nội định sắp xếp cho Sở Ca xem mắt?

Anh cất điện thoại di động, lặng lẽ liếc nhìn Sở Ca, anh cụp mắt xuống để che đi sự chua chát trong mắt.

Cô tốt như vậy, người thích cô chắc chắn rất nhiều.

"Bé An, tối nay ông sẽ tới đây ăn cơm chung với chúng ta, ông cho chúng ta ở biệt thự lớn này đó." Sở Ca nhìn qua kính chiếu hậu nhìn anh, "Có vui hay không."

Chung Yến An ngoan ngoãn gật đầu.

Sáng sớm anh đã biết ông nội sẽ đến, nhịn lâu như vậy đã làm khó ông ấy rồi.

Sở Ca thấy anh không ý kiến, môi cong cong, bầu không khí yên tĩnh lại.

Trở lại Hạnh Lâm, ông cụ đã đến, xe dừng bên ngoài biệt thự.

Sở Ca nhướng mày, đậu xe xong, bế Chung Yến An lên xe lăn, mỉm cười đẩy anh mở cửa đi vào.

Khoảnh khắc cửa mở, cô sững sờ khi thấy đồ chơi chất đống như núi trong phòng khách.

Ông cụ hình như hơi...khoa trương?

Chung Yến An cũng bị bất ngờ bởi những món đồ chơi trong phòng khách, ánh mắt màu mực cuồn cuộn dâng trào.

Ông nội đang muốn làm gì?

"Về rồi?" Ông cụ đứng lên từ đống đồ chơi, giọng nói hết sức tùy ý, "Ông kêu Trần Kiện mua một ít đồ chơi, không ngờ nó dọn trống luôn tiệm cửa người ta."

Khóe miệng Trần Kiền co rút, cũng đứng lên, cầm chìa khóa phòng làm việc đưa cho Sở Ca, cười cười nói, "Chào đại tiểu thư, đây là chìa khóa phòng làm việc, địa chỉ là đường số 21 đường Trường Ninh, kế bên cao ốc Hải Thịnh, tầng 28."

Ông cụ còn nói dối?

Những thứ này đã được mua cho cậu chủ Yến An hơn 20 năm trước, sau khi cậu chủ Yến An ném chúng đi, ông ấy đã nhặt lại từng cái một và cất vào nhà kho của dinh thự.

Tối hôm qua ông lấy giẻ lau sạch bụi cẩn thận, lúc đi ngủ đã rất muộn.

Vì hôm nay có thể đưa tới.

"Cảm ơn ông nội." Sở Ca đẩy xe lăn đi vào, "Cháu cũng không biết bé An thích gì, để thằng bé tự chọn."

Hình như không chỉ dọn trống một tiệm đồ chơi?

"Cơm tối đã chuẩn bị xong, cháu nhìn xem thằng bé thích ăn món gì, không cần gấp chọn đồ chơi." Ông cụ xoa xoa tay, cười vui vẻ nhấc chân đi vào phòng ăn, "Ông vừa mới đến thôi, đúng lúc ăn cơm cùng các cháu."

Chung Yến An cúi đầu xuống, cố ý để tóc che đi những cảm xúc phức tạp dưới mắt.

Dáng vẻ của ông nội có chút hèn mọn.

Ông rất muốn đến gần anh nhưng lại sợ bị từ chối.

"Được." Sở Ca cười, quay đầu đi vào phòng ăn.

Bữa tối rất phong phú, tôm hùm, cua, gan ngỗng, thịt sườn, bày đầy mặt bàn, đẹp mắt làm cho người ta có cảm giác thèm ăn.

Sở Ca đặt Chung Yến An xuống, ngồi xuống ghế bên cạnh, cười nhìn anh, "Chị chỉ vào món ăn, em muốn ăn món nào thì gật đầu được không?"

Chung Yến An lạnh lùng gật đầu.

Ông cụ ngồi đối diện bọn họ, tỉnh bơ liếc mắt nhìn bánh bao nhỏ đối diện, vui vẻ cầm đữa lên, "Mấy món này đều làm theo khẩu vị của ông, các cháu thích ăn món nào thì nói với quản gia là được."

Thật ra là mấy món Yến An rất thích ăn khi còn nhỏ.

Sau khi thằng bé bị liệt, ông rất ít khi ăn sáng cùng với bố con bọn họ, chỉ muốn nhanh chóng tìm được biện pháp chữa khỏi bệnh ở chân cho thằng bé.

Về sau nữa, con trai ông ra đi, Yến An đối với ông giống như kẻ thù, suốt ngày giam mình trong phòng đọc sách. Sau khi để thằng bé tiếp quản Sang Thiêm, họ không nói chuyện nhiều nữa, trong vòng vài năm, bọn họ cãi nhau, sau đó ông đến chùa Linh Tuyền, còn thằng bé thì đến Hạnh Lâm.

Năm năm qua, ông cháu bọn họ chưa từng gặp nhau.

Sự xuất hiện của bé An, giống như ân huệ của trời vậy, để cho ông có thể đến Hạnh Lâm.

Ông cụ thở dài, tâm trạng đột nhiên trầm xuống, "Yến An mất tích."

Sở Ca khϊếp sợ ngẩng đầu, "Mất tích?"

"Sinh nhật năm ngoái, nó nghỉ phép ba ngày, năm nay đã nửa tháng cũng không thấy bóng người của nó." Ông cụ cười khổ, "Chắc là đang trốn ông."

Chung Yến An cúi đầu xuống thấp hơn, tay cầm đũa vô thức siết chặt hơn.

Anh không trốn.

Sở ca hơi cảm động, ngẩng đầu lên nhìn ông cụ, "Giữa hai người có hiểu lầm?"

Bàn tay nhỏ bé của Chung Yến An đặt trên chân cậu, chậm rãi, từ từ nắm chặt lại thành một nắm đấm nhỏ.

Không có hiểu lầm gì, trong mắt ông chỉ có kiếm tiền, không có anh.

Trong mắt bố cũng không có anh, chỉ có mẹ.

"Là ông không quan tâm nó đủ, sau khi bố nó đi, ông càng cuống cuồng muốn chữa khỏi chân cho nó, mà quên mất cảm nhận của nó." Ông cụ cười khổ giơ tay chỉ đống đồ chơi trong phòng khách, "Sau khi nó xảy ra chuyện thì không thích nói cũng không thích cười, ông cho là những thứ đó là thể làm cho tâm trạng nó tốt lên, nên ông mua rất nhiều, nhưng một món nó cũng không đυ.ng tới, nó ném hết."

Sở Ca sửng sốt, "Có thể anh ấy muốn ông chăm sóc anh ấy hơn."

"Có lẽ vậy, không nói nữa." Ngoài miệng ông cụ nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng rất khó chịu.

Con trai không muốn làm ăn, cho nên ông cũng không ép buộc. Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều là một tay ông xử lí.

Cho đến khi con trai tự sát, ông mới biết, từ khi con dâu rời đi, con trai đặc biệt sợ nhìn thấy Yến An, thường ở đơn vị công tác một hai tháng mới trở về dinh thự một lần.

Thằng bé Yến An kia một thân một mình sống trong dinh thự, một mình gặm nhấm sự thật là mẹ nó đã qua đời.

Là do ông không cẩn thận, nếu ông phát hiện vấn đề sớm hơn thì mọi chuyện cũng không tệ như hôm nay.

"Anh ấy đã trưởng thành, nói không chừng sẽ có ngày anh ấy thông suốt." Sở Ca cũng không biết làm sao an ủi.

Ở hiện thực, tình cảm của bố mẹ cô rất tốt, anh trai cũng rất cưng chiều cô. Mỗi tháng mẹ cô sẽ sắp xếp một buổi tụ họp gia đình, đến khi cô vối anh trai tách ra đến vùng khác để học đại học mới thôi.

Thật ra bố mẹ bề bộn rất nhiều việc, nhưng dù bọn họ có bận rộng thế nào cũng dành ra thời gian để chăm sóc cho cô và anh trai, mỗi ngày ít nhất phải trò chuyện với bọn họ hơn nửa tiếng.

Thỉnh thoảng đi công tác, sẽ gọi điện thoại để trò chuyện.

Cô chưa bao giờ cảm thấy bị bỏ rơi, vì vậy cô khó có thể cảm nhận được sự tủi thân của Chung Yến An.

Sở Ca dừng suy nghĩ lại, gắp một miếng tôm hùm cho bánh bao nhỏ bên cạnh và lặng lẽ ăn.

Chung Yến An nhìn dáng vẻ như làm chuyện sai trái của ông, thấy ông hối hận khôn nguôi, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt trong giây lát rồi lại siết chặt.

Anh đã sai rồi sao?

Sau khi ăn cơm tối xong, Sở Ca và ông cụ cùng nhau đẩy Chung Yến An ra phòng khách, người giúp việc đưa nước trà và trái cây rồi lẳng lặng lui ra.

Sở Ca bế Chung Yến An lên, để anh ngồi trên thảm, cười, "Bé An, những món đồ chơi này là của em, em có thể giữ lại những thứ em thích."

Chung Yến An gật đầu, nhặt được món đồ chơi trên tay, anh vừa định nổi giận rồi vứt bỏ, thì nhìn thấy nhãn dán trên bao bì bên ngoài, anh sững người.

Viền của những tờ giấy dán này có màu vàng, chữ trên đó cũng rất mờ, các góc bị cuộn lại, như thể đã dán lâu ngày.

Tay anh run lên, lật hộp lại xem ngày tháng sản xuất.

Tháng 6 năm 1997... Chung Yến An yên lặng nhìn chằm chằm dãy số một hồi, rồi lật lại nhìn tờ giấy dán.

Trên giấy dán viết: Sau buổi họp hôm nay, bác sĩ được mời đến nói rằng chân của cháu có hy vọng sẽ bình phục, ông nội đã mua đồ chơi robot cho cháu, Tiểu An nhất định sẽ có thể đứng dậy trở lại.

Chung Yến An chớp mắt, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét sâu sắc, đặt món đồ chơi trong tay xuống, cầm điện thoại của Sở Ca mở khóa mở phim hoạt hình.

Tất cả bao bì đồ chơi đều rất mới, những thứ này đã bị anh vứt bỏ, từng cái một.

Lúc anh cần có người bên cạnh anh nhất, bọn họ đều không rảnh.

"Bé An không thích đồ chơi hả?" Ông cụ thấy hết tất cả biểu tình trên mặt của anh, lòng chua xót nói, "Không sao, để ông kêu người dọn đi."

Có thể những món đồ chơi này quá cũ rồi?

Ông cụ cắn môi dưới, gọi Trần Kiều tới, chỉ vào hàng trăm món đồ chơi trong phòng khách, giọng nói khàn khàn, "Dọn hết đi,"

Trần Kiền gật đầu, kêu người giúp việc trong biệt thự tới dọn cùng mình.

Sở Ca há miệng, lên tiếng cản lại, "Để vào phòng trống ở lầu ba đi, hôm nay cháu mang thằng bé đến bệnh viện kiểm tra, nên hơi không vui."

Trần Kiền nhìn về phía ông cụ, đang mang vẻ mặt khổ sở.

Phản ứng của ông cụ có hơi quá, bé An chỉ là một đứa trẻ, đột nhiên có một đống đồ chơi như vậy, chắc chỉ là bị hết hồn thôi, chứ sao lại không thích được.

"Dọn lên lầu ba đi, ông nhớ trên đó có một căn phòng trống." Ông cụ lấy lại tinh thần, vừa khẩn trương vừa mong đợi nhìn Sở Ca, "Hai cháu đi bệnh viện khám, bác sĩ nói như thế nào?"

Bé An không đi được, ban đầu ông chờ bọn họ ở bên này quen rồi sẽ sắp xếp cho thằng bé đi bệnh viện kiểm tra.

Sở Ca thấy ông đã bình thường trở lại thì cười thoải mái, đứng dậy ngồi bên cạnh Chung Yến An, duỗi ngón trỏ ra, tùy tiện quấn vào tóc của anh, "Khám ở khoa chỉnh hình không bị gì cả, còn ở khoa tâm thần thì tạm thời không tra được."

"Như vậy à..." Ông cụ nghĩ đến tình trạng của Chung Yến An cũng không khác lắm, tâm tình lại trầm xuống, bất đắc dĩ nở nụ cười, "Không thành vấn đề, ông sẽ sắp xếp cuộc hội chẩn với một vài chuyên gia để xem tình hình đến đâu."

"Được." Sở Ca cúi đầu xuống, chú ý bánh bao nhỏ vẫn luôn nhìn người giúp việc dọn đồ chơi, khóe môi cong lên, giọng dịu xuống, "Có phải bé An muốn chơi đồ chơi không? Hay muốn chị bế lên lầu?"

Chung Yến An nhìn một chút rồi quay đầu lại, một lúc lâu mới lắc đầu nhẹ.

Những thứ này đều là ông nội mua, anh biết, chỉ là anh chưa bao giờ nhìn thấy tờ giấy dán trên hộp, cũng không biết ông nội mua ở tình huống nào.

Bây giờ anh không muốn thấy.

"Vậy khi nào em muốn chơi thì nói với chị, cho chơi với em, có được không?" Sở Ca đưa tay ra, sắp đυ.ng tới mũi anh thì dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh cười.

Chung Yến An đắm chìm trong đôi mắt cười của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú chậm rãi ửng hồng, đôi tai trắng nõn mềm mại cũng đỏ lên.

Trẻ...con.

"Chị thắng." Sở Ca đắc ý lung lay cúi đầu, cười khanh khách thu tay về.

Ông cụ nhìn thấy cảnh này trong mắt, phiền muộn đè nén trong l*иg ngực lập tức tiêu tán, không khỏi bật cười, nhưng đôi mắt cũng lặng lẽ đỏ lên.

Dáng vẻ đỏ mặt của bé An giống hệt thằng nhóc Yến An kia.

"Ông nội, tối nay thật mát mẻ, ông có muốn tản bộ không?" Sở Ca vừa nói thuận tay bế Chung Yến An lên, đôi mắt cong cong, "Cháu nghe quản gia nói, ông không thường xuyên đến Hạnh Lâm."

Ông cụ cũng thật đáng thương, tất cả mọi người đều biết ông yêu thương Chung Yến An nhiều như thế nào, chỉ có Chung Yến An là không biết.

"Được, căn biệt thự này là Yến An tự mua, ông cũng chưa tới được mấy lần." Ông cụ hào hứng đứng lên.

Sở Ca thở phào nhẹ nhõm, đặt Chung Yến An vào trong xe lăn, thuận tay đưa súng nước cho anh, đẩy anh đi ra ngoài.

Chung Yến An quay đầu, nhìn ông cụ đang quay lưng về phía Sở Ca âm thầm lau nước mắt, trong lòng giống như có vật gì bén nhọn đâm vào, rất đau.

Nhưng cảm xúc như vậy nhanh chóng bị anh cố gắng đè ép xuống.

Bây giờ ông mới áy náy...không chút ý nghĩa nào.

Ông cụ ở lại đến 9 giờ tối, cảm thấy thật sự mệt mỏi mới gọi Trần Kiền trở về.

Sở Ca chờ hộ lý tới tắm cho Chung Yến An xong mới bế anh về phòng ngủ. Bánh bao nhỏ mặc bộ đồ ngủ bằng vải cotton trắng tinh, trông rất ngầu, dễ thương vô cùng.

Cô đặt anh lên giường, cầm máy sấy tóc sấy tóc cho anh.

Tóc của nhóc con này vừa đen vừa bóng, mềm mại, tạo cảm giác đặc biệt tốt.

Sở Ca sấy cho anh một hồi, tắt máy sấy, bất ngờ đưa ngón trỏ ra nâng cằm anh lên, tỏ vẻ nghiêm túc, "Hôm nay bé An không vui, là vì chị không hỏi em thì đã mang em đến bệnh viện hay vì em không thích ông nội?

Hôm nay cậu bé rất không vui, từ lúc cô bắt đầu dẫn anh đi làm kiểm tra.

Chung Yến An đỏ mặt lấy tay cô ra, mở màn hình khóa điện thoại, bấm vào ghi chú và từ từ gõ: Bố mẹ không cần em, chị cũng sẽ không cần em.

Sở Ca chớp chớp mắt, dở khóc dở cười, "Em nghĩ chị đưa em đến bệnh viện kiểm tra là vì không cần em hả?"

Chung Yến An mím môi gật đầu.

Ánh mắt của Thẩm Tiêu khiến anh rất khó chịu, anh luôn cảm thấy vẫn còn cơ hội gặp mặt, Thẩm Tiêu nhất định sẽ bị cô mê hoặc.

Bữa tiệc chiêu đãi do ông nội sắp xếp rõ ràng tạo cơ hội cho họ.

"Không phải như vậy, bố mẹ em không cần em cũng không sao, ông nội sẽ nghĩ cách để em được ở lại đây, chị cũng sẽ ở lại chăm sóc em."

Đối với một đứa trẻ 6 tuổi, sự thật rằng cô không thể sống với cậu bé lâu dài là quá tàn nhẫn.

Dựa theo luật pháp quốc gia, cô không thể nào nhận nuôi cậu.

Người bình thường sẽ không nguyện ý nhận nuôi cậu, cư dân mạng cả nước đều nhìn chằm chằm chuyện này, nếu làm không tốt một chút, e rằng sẽ bị chìm trong nước miếng của cư dân mạng.

Nhưng ông cụ thì có thể.

Có điều cô không thể nào luôn ở lại nhà họ Chung, Chung Yến An trở về cô phải lập tức cuốn gói đi.

Chung Yến An nhanh chóng gõ một dòng chữ: Chị sẽ luôn chăm sóc em?

Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng, có một chút căng thẳng và lo lắng.

Nói xong, cô không nói nữa đặt anh nằm xuống giường, kéo chăn đắp lại cho anh, cúi người xuống hôn một cái lên trán anh, "Ngủ ngon."

Chung Yến An nhắm mắt nằm bất động, cho đến khi ánh đèn trong phòng mờ đi, mùi hương còn sót lại trên người cô gái tan biến, anh mới ngẩn ra.

Cô lại hôn anh?

Anh nâng tay lên, giống như đang nằm mơ vậy sờ lên chỗ vừa bị hôn qua, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn trong bóng tối thả lỏng, trên môi nở một nụ cười ngốc nghếch.

Ngủ ngon, Sở Ca.

*

Sở Ca trở về phòng tắm rửa, mở máy tính xách tay, tranh thủ thời gian khởi động, cầm điện thoại để qua một bên mở khóa.

Trên WeChat có rất nhiều tin nhắn, Tần Chuẩn gửi tới nội dung chủ yếu là, Viên tổng đồng ý cho anh từ chức, người của Điện ảnh và Truyền hình Mộc Hạp liên hệ với anh, có mấy kịch bản phim thích hợp với cô, có chọn cái nào thì diễn cái đó.

Sở Ca biết đây là ý của ông cụ, càng cảm kích hơn, cũng có hơi phiền não.

Ông cụ đối xử với cô quá tốt.

Đọc xong tin nhắn Tần Chuẩn gửi, Sở Ca đóng cửa sổ, thấy Chu Vân, bác sĩ tại Bệnh viện Trung tâm Y tế Quốc tế, cũng gửi một tin nhắn, nhanh chóng bấm vào.

Chu Vân: Chào cô Sở, tôi là bác sĩ của Bệnh viện Trung tâm Y tế Quốc tế, xin lỗi vì trễ rồi còn làm phiền cô, bây giờ tôi gửi kết quả khảo sát của bé An cho cô.

Sở Ca nghiêm túc, nhanh chóng trả lời tin nhắn: Không phiền, anh cứ nói.

Quả nhiên cô đã đoán đúng, lúc ở bệnh viện anh ta không nói vì sợ kí©h thí©ɧ bé An.