Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác

Chương 24: Trong mắt của cô anh...chỉ là trẻ con.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Vàng Anh

Beta-er: 2W

Tần Chuẩn giơ tay lên đầu hàng, "Chú thật sự không biết, 7 năm trước chú còn chưa gặp Sở Ca."

Nếu như có thì có liên quan gì tới cậu bé chứ? Một cậu bé như vậy quan tâm chuyện Sở Ca có bạn trai làm gì ?!

Tần Chuẩn im lặng suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy tin tức trên mạng hình như có lý?

Cư dân mạng nói, Sở Ca là thiên kim của nhà họ Chung, sau khi qua lại với Thẩm Tiểu bị Thẩm gia chê xuất thân quá thấp, nên bị buộc chia tay.

Có thể cô không bỏ được Thẩm Tiêu, cho nên quyết định công khai thân phận thật sự của mình là thiên kim của nhà họ Chung.

Bé An chẳng qua chỉ là công cụ để cô lợi dụng.

Có vẻ có lý.

Tần Chuẩn bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, ánh mắt rơi vào bánh bao nhỏ ngồi đối diện, cảm thấy có chút cắn rứt lương tâm.

Anh mong chuyện này không phải là sự thật.

Nhưng mà những thứ cư dân mạng phân tích đều không liên quan đến Sở Ca, Sở Ca không phải thiên kim của nhà họ Chung cũng không phải mối tình đầu của Thẩm Tiêu.

Thấy sắc mặt Tần Chuẩn biến hóa liên tục, ánh mắt Chung Yến An càng thâm sắc bén, đôi mắt đen láy bao phủ một lớp băng lạnh. Anh cúi đầu xuống, lấy điện thoại về gõ tiếp một câu: Chị ấy là nghệ sĩ dưới tay chú, ngay cả điều này chú cũng không biết, vậy làm người đại diện cái gì.

Gõ xong, anh giơ tay lên cho Tần Chuẩn xem, ánh mắt nhìn thẳng Tần Chuẩn, giống như muốn nhìn thấu anh ta vậy.

Nhà họ Thẩm có tiền, là cái loại nhìn mặt đã thấy tiền.

Forbes đứng đầu thế giới, tài sản gia đình hàng trăm tỷ, tài sản cá nhân của Thẩm Tiêu đã lên đến hàng chục tỷ, dù tuổi đời còn rất trẻ.

Rất xứng đôi với Sở Ca.

"Chuyện xảy ra trước khi Sở Ca làm diễn viên, người đại diện không quản được." Tần Chuẩn vừa nhìn thấy đã lạnh sống lưng, ngẩn người cảm giác không phải đang đối mặt với một đứa trẻ 6 tuổi, mà là một cấp trên cực kỳ khó chịu, "Cháu quan tâm vấn đề này làm gì?"

Chung Yến An thu điện thoại di động về, bàn tay nhỏ bé chậm rãi nắm chặt, đôi mắt đen ẩn chứa cảm xúc phức tạp khó phân biệt, trên người tản ra cảm xúc lạnh lẽo không chút che giấu.

Không quản được, có nghĩa là thật.

"Chờ có lâu không?" Sở Ca xách theo túi lớn túi nhỏ ngồi xuống, cầm ly trà sữa của mình lên hút một hơi, cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn, không khỏi cau mày, "Sao hai người không gọi món khác ăn?"

Tần Chuẩn liếc mắt nhìn bánh bao nhỏ đối diện, cầm điện thoại của mình đưa qua, "Không có tâm trạng."

Sở Ca cắn ống hút cầm điện thoại nhìn, đột nhiên ho khan kịch liệt, "Em không biết người này, cư dân mạng cũng có thể liên tưởng tới chuyện này?"

Chung Yến An đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt màu mực vốn đang ảm đạm bỗng nhiên trở nên sáng rực, chỉ là nhanh chóng trở lại như bình thường, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ.

Cô nói cô không biết!

"Thật sự không biết?" Tần Chuẩn cũng bối rối.

Người trong hình đúng là cô mà, làm sao có thể không biết được?

"Thật sự không biết, anh ta chỉ có lòng tốt đỡ em một chút, nếu đây cũng được xem là quen biết, thì ai em cũng quen rồi." Sở Ca dở khóc dở cười.

Tần Chuẩn gật đầu, nhìn về phía bánh bao nhỏ đối diện.

Sắc mặt của thằng nhóc này đã thay đổi, trên mặt có một nụ cười nhẹ như sợ bị nhìn thấy, có chút đáng yêu.

"Mấy ngày tới phải làm phiền anh rồi, tìm giúp em một văn phòng làm việc để thuê, em không cách nào ra cửa được." Sở Ca uống thêm một ngụm trà sữa, nói chuyện công việc, "Nếu anh cần làm thủ tục gì thì liên lạc với em."

Nếu đã quyết định mở phòng làm việc, thì phải tốc chiến tốc thắng.

Cô còn chưa gọi điện cho Liễu Tùng Văn, trước mặt tạm thời không có nhận phim nào, tranh thủ lúc rảnh rỗi cô có thể chuẩn bị mở phòng làm việc của mình.

"Cộc, cộc..." Chung Yến An giơ tay gõ lên bàn, đưa điện thoại của mình lên.

Anh cũng đồng ý việc cô mở phòng làm việc riêng, nhưng chuyện này tốt nhất phải hỏi ông nội.

Sở Ca nghiêng đầu nhìn, nhất thời không nhịn được cười, "Cảm ơn đã nhắc nhở, bây giờ chị gọi cho ông nội liền."

Đúng thật cô nên nói với ông nội một tiếng.

Đối với người ngoài, tất cả mọi người đều cho rằng cô là thiên kim của nhà họ Chung.

Mọi hành động đều phải chú ý, tránh bị mọi người hiểu lầm là cố ý lợi dụng.

Thân phận của bé An không rõ ràng, Chung Yến An thì mất hút không xuất hiện, cô bị kẹp ở giữa nên cần phải cẩn thận.

Sở Ca nói xong thì lập tức cầm điện thoại gọi điện cho ông cụ.

Ông cụ nhanh chóng nhấc máy, vừa mở miệng đã cười nói, "Có phải cháu gặp khó khăn gì không?"

"Không có, là như vầy, cháu chuẩn bị mở một văn phòng làm việc riêng, cháu muốn hỏi ý kiến của ông." Sở Ca ngừng một chút, "Trong khoảng hai ngày, người đại diện của cháu sẽ phụ trách chuyện kiếm chỗ."

"Mở văn phòng làm việc à, đúng lúc, Sang Thiêm có một tòa nhà kế bên cao ốc Hải Thành đang sửa chữa, để ông kêu bọn họ chừa lại một tầng cho cháu." Ông cụ càng cười to hơn, "Không được nói đến tiền thuê với ông."

Sở Ca: "..."

Sớm biết như vậy thì đã không gọi, ông cụ mà kiên quyết thì căn bản không cho người ta cơ hội thương lượng.

"Sáng sớm mai ông kêu người đưa chìa khóa qua cho cháu, cứ quyết định vậy đi." Giọng nói ông cụ thấp xuống, "Bé An sao rồi, có nghe lời không?"

Sở Ca nghe giọng nói muốn thân cận nhưng lại lo lắng khẩn trương của ông, ánh mắt lướt qua bánh bao nhỏ, cười nói: "Cậu bé rất tốt, nếu ông không có chuyện gì thì buổi tối ăn cơm chung đi, ông chọn địa điểm, cháu mời nhé."

"Không cần phiền toái như vậy, ăn ở Hạnh Lâm đi, ông qua trễ một chút." Giọng nói ông cụ kích động.

"Được, tối gặp ông." Sở Ca không nhịn được cười, "Chào ông nội."

Cúp điện thoại, cô nháy mắt với bánh bao nhỏ một cái, rồi nghiêng đầu nhìn Tần Chuẩn: "Không cần tìm phòng làm việc nữa, ông cụ giữ lại một tầng ở tòa nhà kế bên cao ốc Hải Thịnh rồi."

Tần Chuẩn: "..."

Quả nhiên là nhà giàu đến nứt đố đổ vách.

Có văn phòng làm việc, chỉ còn những việc như chạy thủ tục, cũng không thể giải quyết ngay trong hai ba ngày được. Sở Ca thương lượng với anh một lúc, quyết định đi xem phòng làm việc trước, còn chuyện về sau cứ từ từ giải quyết.

Chung Yến An cầm điện thoại di động, nhân lúc bọn họ không chú ý đến mình, lặng lẽ nhắn tin cho Hà Sâm: Sửa soạn lại dự án nửa năm sau của Mộc Hạp, chuẩn bị kịch bản phim cho Sở Ca.

Hà Sâm: Biết.

Đích ngước mắt liếc nhìn Sở Ca, tiếp tục nhắn thêm: Chọn thợ trang điểm giỏi nhất, để cho người đó chuẩn bị đến xin việc tại phòng làm việc của Sở Ca. Thông báo cho các giám đốc các thương hiệu lớn, để cho Sở Ca chọn người đại diện nhãn hàng trước, rồi họ mới được chọn.

Hà Sâm: Ông chủ, cậu mới quen Sở Ca?

Chung Yến An: Không được?

Hà Sâm: Được.

Chung Yến An cất điện thoại di động, hờ hững ngẩng đầu.

Sở Ca muốn kiếm tiền, anh không thể tự mình cho, chỉ có thể lấy danh nghĩa của ông nội để cho.

Xuống lầu, đã ba giờ chiều.

Sở Ca nhớ tới chuyện còn phải đến bệnh viện kiểm tra, tạm biệt Tần Chuẩn, lái xe lên đường trở lại Bệnh viện Trung tâm Y tế Quốc tế.

Trở lại bệnh viện, những phóng viên đó vẫn chưa bỏ cuộc.

Tụ năm tụ ba canh giữ ở cửa bệnh viện, một số người thông minh lanh lợi xông vào, bị nhân viên bảo vệ đuổi ra ngoài, ảnh hưởng không nhỏ đến việc khám bệnh của người bình thường.

Sở Ca nhìn qua cửa sổ xe âm thầm bí mật.

Đậu xe ở tầng dưới khoa nội trú, cô lấy xe lăn ra, cúi xuống ôm Chung Yến An, đẩy anh đến khoa ngoại.

Lần trước Lữ Xuân Lâm nhắc nhở, nói cậu bé không phải do tổn thương bên ngoài mà bị bệnh, vì vậy cô hẹn trước hai khoa, khoa chỉnh hình và khoa tâm thần.

Đến khoa chỉnh hình lấy số trước, cũng may là vừa đến số của bọn họ.

Sở Ca đẩy Chung Yến An đi vào, cầm quyển hồ sơ bệnh lý mỉm cười ngồi xuống, "Cậu bé này không thể đi được, hai chân giống như không có cảm giác, phiền ông nhìn một chút."

Bác sĩ chuyên khoa này vô cùng nổi tiếng, nếu ở bệnh viện công lập thì phải hẹn trước hai ba tháng mới được khám, còn chưa chắc sẽ hẹn được.

"Người bạn nhỏ, nói cho ông biết chân cháu có đau không." Bác sĩ chuyên khoa nhích ghế qua, vừa quan sát vừa đưa tay bóp chân của Chung Yến An.

Chung Yến An ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, không dám tin nhìn Sở Ca.

Cô mang anh đi khám bệnh?

"Ông bóp tới đây cháu có cảm giác hả?" Bác sĩ nhíu mày nhìn anh.

Chung Yến An kiềm chế nhịp tim đang đập mạnh của mình, cầm điện thoại lên gõ một hàng chữ: Có một chút, không rõ ràng.

"Cậu bé không thể nói chuyện." Sở Ca có hơi lúng túng, "Có điều vẫn có thể giao tiếp bình thường, có thể nghe được."

Bác sĩ nhìn hàng chữ Chung Yến An gõ trên điện thoại rồi nghe Sở Ca giải thích, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.

Chỉ nhìn bên ngoài thì thấy không giống như bệnh do tổn thương bên ngoài, cần làm kiểm tra chi tiết hơn mới biết được.

"Như vầy đi, cháu mang cậu bé đi kiểm tra chi tiết để bác xem kết quả." Bác sĩ ngồi trở về, cầm bút viết vào giấy khám bệnh.

"Được." Sở Ca mỉm cười, 'Cảm ơn bác sĩ."

Nói xong, cô ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói với Chung Yến An, "Bé An đừng sợ, bác sĩ sẽ chữa khỏi bệnh cho em."

Chung Yến An mím môi, khẽ gật đầu.

Đây là bệnh viện của nhà họ Chung, anh đã khám bệnh như vậy không biết bao nhiêu lần, và lần nào kết quả cũng giống nhau - không có bệnh về xương, không có phản ứng thần kinh của cơ.

Không biết lần này sẽ có kết quả như thế nào.

Rõ ràng anh cảm nhận được chân có phản ứng dù rất yếu ớt.

Sau khi yên lặng chờ đợi một lúc, bác sĩ viết xong giấy khám bệnh, Sở Ca trực tiếp đưa Chung Yến An đến bộ phận kiểm tra sau khi thanh toán hóa đơn bằng điện thoại di động, xếp hàng chờ kiểm tra.

Sau nửa giờ, Sở Ca đưa Chung Yến An trở lại phòng khám chỉnh hình.

Sau khi bác sĩ xem qua kết quả kiểm tra, đề nghị bọn họ đến khoa thần kinh.

Sở Ca cảm kích nói cảm ơn, trong lòng mơ hồ đã có câu trả lời.

Bé An không thể đi được có thể là bởi vì nguyên nhân trong lòng, cụ thể là nguyên nhân gì, còn phải để khoa khám.

Khoa tâm thần ở tầng 16, Chung Yến An nhìn bảng chỉ dẫn trên tầng bất giác cau mày.

Sau tai nạn giao thông, anh đã tới bệnh viện rất nhiều lần, dù là khoa chỉnh hình hay khoa tâm thần lần nào cũng phải vào, các bác sĩ khám cho anh đổi mười mấy người, tất cả đều vô dụng.

Anh không đứng nổi, lúc nào hai chân cũng không có cảm giác.

"Bé An tức giận?" Sở Ca nhìn phản ứng của anh qua vách thang máy, khóe môi cong cong, ngồi xổm xuống vịn lên tay xe lăn chăm chăm nhìn anh, "Có phải đang trách chị không nói cho em biết đã mang em tới bệnh viện rồi không?"

Cô quên rằng con nít cũng cần được tôn trọng.

Ngón tay Chung Yến An giật giật, từ từ nới lỏng bàn tay đang nắm chặt, mím môi lắc đầu.

Anh không trách cô.

Chỉ là không ôm hy vọng gì nhiều, lần khám bệnh này coi như có kết quả tốt hơn.

"Vậy thì sợ?" Sở Ca liếc mắt nhìn đèn báo tầng trên thang máy, bất ngờ hôn lên mặt anh một cái, nghiêng đầu nhếch mép cười, "Chị sẽ chăm sóc em, đừng sợ."

Chung Yến An ngây người.

Cô hôn anh?

Lấy lại tinh thần, anh nhanh chóng cúi đầu xuống, sống lưng toát ra một lớp mồ hôi mỏng, tim đập mạnh như sấm.

Sau khi xảy ra tai nạn, lần đầu tiên anh được người khác hôn.

Tâm trạng vui vẻ chỉ trong chốc lát đã bị tiêu diệt trong giọng nói tươi cười của Sở Ca, "Lúc chị lớn bằng em cũng sợ phải đi bệnh viện, chị đã khóc rất lớn."

Trong mắt của cô, anh...chỉ là trẻ con.

Anh chỉ mới 6 tuổi.

Cảm giác bất lực nổi lên từ đáy lòng, mãnh liệt đến mức làm anh nghẹt thở. Chung Yến An lẳng lặng nhìn tay chân nhỏ xíu, trong lòng khó chịu nhíu mày.

Hai năm, Sở Ca sẽ không chờ đến mình khôi phục như cũ, cũng chưa chắc sẽ thích anh lúc trưởng thành.

Cô tốt như vậy.

Nghĩ đến cô sẽ bên cạnh người khác, Chung Yến An cực kì chán ghét bộ dạng hiện tại của mình.

Thang máy dừng lại, Sở Ca đứng lên đẩy anh đi ra ngoài.

Phòng khám tâm thần cách lối ra thang máy không xa, cô không vội đi tới, mà lại ngồi xổm xuống, hơi ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói: "Bé An, nếu chị làm sai em cứ nói với chị đừng bực bội trong lòng."

Chung Yến An nới lỏng bàn tay đang nắm chặt, cầm điện thoại mở sổ ghi chú, do dự viết một câu: Khi nào chị tìm bạn trai?

Sở Ca kinh ngạc, dở khóc dở cười, "Tạm thời chị không có ý định này, trong vòng hai năm tới chị cũng sẽ không nghĩ tới, chị phải kiếm tiền, yêu đương quá lãng phí thời gian. Em đang lo lắng cái gì vậy, sao lại hỏi chị cái này."

Cô đã lên kế hoạch rồi, trong vòng hai năm sẽ kiếm tiền để đổi nghề, tiện thể kiếm cơ hội làm dự án, cố gắng đạt giải để đi xin việc.

Yêu đương thì tốn thời gian và sức lực, không nằm trong kế hoạch của cô.

Chung Yến An nhịp tim tăng nhanh, ngón tay đầy thịt nhanh chóng gõ một dòng trên màn hình: Bố mẹ thật sự không cần em nữa, bọn họ sẽ không xuất hiện, nếu chị tìm bạn trai, bạn trai sẽ khinh thường em.

Cô nói trong vòng hai năm sẽ không tìm bạn trai!

"Không ai khinh thường em, em ngoan như vậy mà." Sở Ca bị suy nghĩ của anh làm chị mắc cười, đưa tay xoa xoa đầu anh, cười đứng dậy, "Bé An là người đàn ông dễ thương nhất."

Chung Yến An cúi đầu xuống, khuôn mặt trắng nõn lại đỏ ửng, đôi môi chậm rãi cong lên.

Hai năm, anh sẽ khôi phục như cũ để theo đuổi cô.

Bác sĩ chuyên khoa tâm thần Chu Vân rất trẻ tuổi, trông chỉ khoảng 30 tuổi. Sở Ca nói ngắn gọn tình hình của anh, rồi đưa kết quả kiểm tra bên khoa chỉnh hình qua.

Sau khi đọc kết quả khám bệnh, khuôn mặt Chu Vân đông cứng, nhìn bánh bao nhỏ trên xe lăn, cầm chuột bấm vào một bệnh án khác trong hệ thống.

Bệnh án trước mắt giống hệt bệnh án của cậu bé, xương cốt phát triển tốt, cơ bắp không teo, thần kinh không phản ứng.

Người đó là bệnh nhân của thầy anh ta, là ông chủ của Bệnh viện Trung tâm Y tế Quốc tế Chung Yến An, người trưởng thành.

Nguyên nhân của việc không đi lại được là do chấn thương tâm lý nặng nề.

Nghiêm trọng đến mức anh ta lựa chọn quên đi đoạn kí ức đó, thầy đã thử rất nhiều cách, nhưng không thể nào làm cho anh ta khôi phục trí nhớ lại được.

Bởi vì không biết được đoạn kí ức anh ta quên đi, chữa trị mấy năm, không chút tiến triển nào.

Chu Vân ngẩng đầu khỏi màn hình, nhìn bánh bao nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, trên mặt mang theo ý cười, "Nhóc con, lát nữa chú làm một bài khảo sát nhỏ, sẽ không đau."

Chung Yến An mím môi gật đầu.

Sở Ca cũng thả lỏng, vô thức vỗ vỗ lên vai Chung Yến An, lực rất nhẹ, "Bé An đừng sợ."

Chu Vân ngẩng đầu lên một lần nữa, nhận ra cô là Sở Ca, con gái của nhà họ Chung vừa được bàn tán trên mạng, không khỏi liếc nhìn bánh bao nhỏ một lần nữa.

Chữa khỏi bệnh cho đứa trẻ này, nói không chừng cũng sẽ có tác dụng đối với Chung Yến An?

"Đừng sợ, khảo sát này rất đơn giản." Chu Vân đứng lên, vòng qua bàn đi tới kế bên Chung Yến An, mỉm cười cúi người xuống, "Nhớ phối hợp làm khảo sát với chú nhé?"

Chung Yến An cảm nhận được Sở Ca đang nhìn mình, gật đầu thật mạnh.

Bây giờ anh không phải là ông chủ lớn Sang Thiêm, anh chỉ mới 6 tuổi.

Quả thực Chu Vân kiểm tra rất đơn giản, chỉ hỏi mấy vấn đề, dò xét anh có phòng bị mình hay không. Sau khi đưa ra kết luận, anh ta để lại số liên lạc của mình cho Sở Ca, "Đây là số của tôi, liên hệ với tôi nếu cô có bất kỳ câu hỏi nào."

Có một số điều không thể nói trước mặt cậu bé.

Sở Ca trầm ngâm một giây, cười nói: "Được, cảm ơn bác sĩ Chu."

Chắc anh ta không muốn cho bé An nghe kết quả chẩn đoán, nói chuyện cũng tốt, mặc dù bé An chỉ mới 6 tuổi, nhưng thật ra cái gì cũng hiểu.

Chung Yến An không phản ứng gì, rất bình tĩnh.

Anh cũng biết sẽ không tra được cái gì cả.

Đang đi xuống lầu, Sở Ca nhận được cuộc gọi của Viên tổng, không thể không thả chậm bước chân lại nghe ông ta nói.

Phóng viên chặn trước của Úy Lam, muốn phỏng vấn cô, Viên tổng hỏi cô có muốn nhận phỏng vấn không, nếu như phỏng vấn thì gửi số điện thoại cho phóng viên.

"Không nhận, cảm ơn Viên tổng đã giúp tôi giải quyết chuyện này với phóng viên, có dịp tôi sẽ mời anh đi ăn tối." Sở Ca cười, "Tốt nhất là đừng đưa ra bất cứ thông tin gì, làm phiền Viên tổng rồi."

Điện thoại của Tần Chuẩn cũng bị oanh tạc, những phóng viên này thật là, chỗ nào cũng có mặt.

Trò chuyện với Viên tổng một hồi, Sở Ca cúp điện thoại. Cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, một cậu bé mười hai, mười ba tuổi đâm thẳng vào người, cô bất ngờ ngã ngửa ra và vô tình ngã vào vòng tay của một người.

Chung Yến An trơ mắt nhìn một màn này, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt phủ sương lạnh.

Người đỡ Sở Ca, là Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu ôm lấy bả vai Sở Ca, đỡ cô đứng thẳng dậy, khuôn mặt vô tình không biểu cảm.

"Thật xin lỗi, em không cố ý." Thiếu niên đυ.ng phải cô khẩn trương xin lỗi, "Chị có sao không?"

Nhịp tim Sở Ca dần ổn định lại, nhìn xuống thiếu niên cũng cao gần bằng mình, cười lắc đầu, "Không sao, lần sau chú ý một chút, bệnh viện người đến người đi, lỡ đυ.ng phải người già thì không tốt."

"Vâng, chào chị." Thiếu niên đỏ mặt, chạy vụt đi mất.

Sở Ca buồn cười lắc đầu.

Nhớ tới mới rồi có người đỡ mình, vì vậy quay đầu nói cảm ơn, "Cảm ơn..."

Thấy rõ mặt mũi của đối phương, cô như bị mắc kẹt, theo bản năng lui về phía sau.

Sao lại là Thẩm Tiêu?

Vốn dĩ Thẩm Tiêu muốn trực tiếp đi, thấy phản ứng của cô, hoảng hốt nhớ tới khoảng thời gian này trên mạng có loan một tin đồn, mày kiếm hơi nhíu lại, "Sở Ca?"

Phản ứng của cô, hình như rất ghét bỏ anh?

Chung Yến An mím môi, nâng súng nước trên tay lên, chỉa vào mặt Thẩm Tiêu, và xịt vào mặt anh ta.

Thẩm Tiêu biết Sở Ca.

Sở Ca: "..."

Thẩm Tiêu: "..."
« Chương TrướcChương Tiếp »