Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác

Chương 23: Cả hai đều bị cô đùa giỡn trong lòng bàn tay.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Vàng Anh

Beta-er: 2W

Tần Chuẩn nhanh chóng gửi hai tin nhắn liên tiếp, Sở Ca mở cái đầu tiên ra, nghiêm túc xem phân tích vô căn cứ của cư dân mạng.

Cư dân mạng trong bài đăng lần lượt hóa thân thành Sherlock Holmes, chỉ cần một bức ảnh hai người mà họ không biết lấy từ đâu ra, rồi phân tích mối quan hệ của cô với người đàn ông một cách nghiêm túc.

Phân tích điểm giống nhau giữa người đàn ông đó với bé An.

Sở Ca lướt xuống, cái tên quan thuộc của người đàn ông đập vào mắt.

Cô sợ run lên, sau đó dừng lại nhìn kĩ.

Thẩm Tiêu? Đây không phải là nam chính trong nguyên tác sao? Nguyên chủ chụp hình chung với anh ta lúc nào, cô một chút cũng không nhớ.

Bức hình được chụp bảy năm trước, lúc đó nguyên chủ đang học đại học năm nhất.

Nhà họ Thẩm đã tặng một phòng tập cho Nhạc viện, Thẩm Tiêu, người thừa kế của nhà họ Thẩm, cũng tham dự buổi lễ trao tặng.

Lúc rời đi thì gặp phải nguyên chủ đang bị bệnh, nên tốt bụng đỡ nguyên chủ một chủ, không ngờ lại bị chụp lại.

Nguyên chủ cũng không có tấm hình này, vậy chắc là phóng viên phỏng vấn lúc đó vô tình nhớ lại bức hình này nên đã bán cho Vương Kiệt?

Chắc là như vậy.

Sở Ca thoát khỏi diễn đàn, nhắm mắt mở ra bài báo thứ hai.

Trong phòng khách.

Chung Yến An ngẩng đầu lên nhìn Sở Ca, rồi nhanh chóng nhìn xuống màn hình điện thoại.

Weibo chính thức của chương trình 《 Cục Cưng Đi Thám Hiểm Nào! 》 vừa tung video giới thiệu sơ lược, cảnh đầu tiên, cảnh quay đầu tiên là cảnh Sở Ca bật bảng sạc năng lượng mặt trời của xe lăn.

Hành trình tổng cộng có bảy ngày, thời gian khách mời trong mỗi đoạn đều như nhau, tất cả đều mang dáng vẻ vừa hài hước vừa chật vật.

Ngày đầu tiên là dựng lều, máy quay quay những khách mời khác trước, sau cùng là Sở Ca.

Cô đứng bên cạnh xe lăn, thần bí nói với anh "Lát nữa chị sẽ cho em biết thế nào là một tay phang tre."

Cảnh tiếp theo cô cầm cưa điện mini nhăn mặt trêu anh, phối hợp với khuôn mặt ra vẻ không cảm xúc, nhưng rõ ràng rất kinh ngạc của anh.

Lý do cô mang theo cưa điện là vì cô không sử dụng dao thành thạo.

Ngày thứ hai là kiếm thức ăn, đến cảnh của Sở Ca, là cảnh cô đi vào làng để tìm gà, sau khi trở lại hỏi anh có vui hay không, tiếp theo chuyển cảnh đến lúc cô nói muốn ăn gà ăn mày.

Ngày thứ ba thảm hại hơn, thiết bị định vị của họ bị mất, sau khi bàn bạc với Lu Chunlin(???), Sở Ca chịu trách nhiệm dẫn cả đội đến địa điểm cắm trại theo lộ trình đã định ban đầu.

Lý do của cô là cô đã xem đoạn video do những người đã đến đây quay lại, điều này không cho đội ngũ chương trình chút mặt mũi nào.

Vào ngày thứ tư, họ không có lều, không có thức ăn, không có hệ thống định vị, và họ đã bị chặn lại bởi hồ nước.

Sở Ca và Lữ Xuân Lâm dùng cưa điện để làm bè tre bằng tay, và làm một thiết bị cứu sinh đơn giản cho mỗi em bé - một miếng tre khô dày được treo trên ngực của mỗi người.

Vào ngày thứ năm, đội đã lâm vào tình cảnh hết gạo sạch đạn* còn phải hứng chịu một cuộc khủng hoảng lớn hơn - một cơn mưa lớn như thác đổ xuống.

(*hết gạo sạch đạn: trong chiến tranh, tình trạng khó khăn khi nguồn cung cấp chiến đấu cạn kiệt và nguồn cung cấp hậu cần không còn nữa, và cũng không có tiếp viện)

Sở Ca dẫn cả đội ngũ chương trình tìm được hang động để trú mưa, còn tiện đường tim được thức ăn.

Ngày thứ sáu, Sở Ca dùng lá cây độc tấu, chân thành nhìn vào ống kính nói, anh không phải là gánh nặng.

Sau khi Chung Yến An xem xong đoạn giới thiệu dài 5 phút, bình luận của cư dân mạng đã bắt đầu lướt trên màn hình.

【 Đây không phải là đi bộ đường dài, đây là sinh tồn trong tự nhiên, đúng không? Những đứa trẻ đáng thương đã bị lừa bởi những lời nói dối khi còn nhỏ.】

【 Thật là chuyên nghiệp, cũng không để lại bất kì miếng rác khó phân hủy nào. 】

【 Bé An, mẹ không vứt em, em còn có chị Sở Ca. 】

【 Sở Ca cũng quá đa tài rồi, tôi muốn xem chương trình ngồi trên bè tre trông như thế nào. 】

【 Cục cưng An ơi, chị nuôi em, dễ thương quá. 】

【 Bé An đừng sợ, em có một người chị mạnh mẽ nhất quả đất, nhớ bảo chị ấy mua cho em mười con gà nhé. 】

【 Lầu trên, nuôi mấy con gà trống trong khu biệt thự Hạnh Lâm, cô không thấy ngộ hả? 】

【 Tôi cũng muốn có chị như Sở Ca, quá cực phẩm rồi, đơn giản chị là linh hồn của chương trình. 】

【 Bé An đừng sợ, bé An là đặc biệt nhất, thật ngoan, cười lên một cái dễ thương muốn chết. 】

Rất nhiều bình luận, hi hi ha ha thảo luận về biểu hiện của Sở Ca và các vị khách mời, cũng thảo luận về anh.

Chung Yến An yên lặng tắt video, khóe môi cong lên, rồi lại lạnh lùng như cũ, hờ hững xem ti vi.

Anh không thích 《 Cừu vui vẻ và Sói xám 》.

"Bé An có mệt không?" Sở Ca làm như không có chuyện gì xảy ra quay trở lại phòng khách, ngồi xuống bên cạnh anh, "Nếu mệt thì chị bế em lên lầu ngủ."

Chung Yến An nghiêng đầu nhìn cô, cảm thấy được cô có tâm sự, do dự một chút, khẽ gật đầu.

Chắc là cô đã nhìn thấy cái gì đó kinh khủng.

"Vậy chúng ta lên lầu ngủ nhé." Sở Ca ôm anh, cầm điều khiển từ xa tắt ti vi, bước lên lầu.

Cô không quan tâm đến việc bé An bị tung tin là con của cô, nhưng cậu bé không có lý do gì phải chịu sự vu khống như vậy.

Lên tới lầu ba, Sở Ca đặt Chung Yến An xuống, cẩn thận đắp chăn cho anh, dặn người giúp việc canh chừng rồi trở về phòng gọi cho ông cụ Chung.

Bố mẹ ruột của cậu bé vẫn không xuất hiện, người có thể làm được chuyện như vậy chỉ có thể là Chung Yến An.

Nhưng nếu thật sự là do anh ta sắp xếp, cô cũng không tránh được mà bị trả thù —— cho dù cậu bé có quan hệ với Chung Yến An đi, nhưng cũng tính là chim cắt chiếm tổ chim khách* rồi

(*cưu chiếm thước sào: chỉ một hiện tượng chim cắt chân đỏ thường chiếm tổ của con chim khách. Trong "Kinh thi" cổ đại Trung Quốc có câu thơ "Duy thước hữu sào, duy cưu cư chi" (tổ của con chim cắt lại do con chim khách ở). Mình nghĩ ý tác giả là nhà của Chung Yến An nhưng Sở Ca và "cậu bé" lại vào ở.)

Chuyện này phải giải quyết thích đáng.

Chung Yến An quanh năm nằm liệt trên giường, từ nhỏ đã bị mấy người anh em họ hàng bắt nạt, tâm lý vô cùng vặn vẹo.

Cô vào ở đã vô cùng nguy hiểm rồi, lỡ còn bị anh ta hiểu lầm là muốn leo lên chiếm một vị trí trong nhà họ Chung, thì khó mà giữ được cái mạng này.

Trong nguyên tác, cuối cùng nguyên củ đã chết ở Hạnh Lâm.

Chắc ông cụ không nghe được tiếng chuông điện thoại hoặc đã ngủ rồi. Sở Ca đợi một hồi định ngắt điện thoại thì bên kia bỗng nhấc máy, "Tiểu Ca, sao lại gọi cho ông, bé An không thoải mái hả?"

"Không có, bé An ngủ rồi, rất ngoan." Sở Ca đóng cửa lại, kéo ghế ra ngồi xuống, "Là như vầy, người đại diện của cháu phát hiện có người tung tin lên diễn đàn, nghi ngờ bé An là con của cháu, nhưng đây không phải sự thật."

"Diễn đàn đúng không? Không sao không sao, ông nội xử lí cho cháu." Ông cụ vui vẻ lên tiếng, "Đừng lo, giao cho đoàn luật sư là được rồi."

Sở Ca bình tĩnh lại, trò chuyện với ông về bé An thêm một lát, kết thúc cuộc điện thoại, sau đó mở máy tính xách tay và viết một kế hoạch để thành lập phòng làm việc cá nhân.

Cũng trong lúc đó, tại dinh thự nhà họ Chung.

Ông cụ ra hiệu cho Trần Kiền, rồi mở đoạn giới thiệu của "Cục cưng, đi thám hiểm nào!", vui vẻ xem.

Đứa nhỏ Sở Ca này, vừa thực tế vừa thú vị, dáng vẻ của bé An khi cười lên, giống hệt thằng nhóc Yến An khi còn nhỏ.

Chỉ là sau tai nạn giao thông, Yến An không còn cười nữa.

"Ông cụ." Trần Kiền dọn đồ chơi bên cạnh đi, ngồi xuống, "Có phải bé An xảy ra chuyện gì không?"

Toàn bộ đồ chơi trong phòng đều là do ông cụ mua cho cậu chủ Yến An sau khi xảy ra tai nạn, nhặt về sau khi bị cậu chủ ném đi.

Một căn phòng chứa đầy hàng trăm món đồ chơi, ông cụ rất thương anh. Chỉ tiếc là cậu bé càng sống khép kín hơn sau khi mẹ mất, sau đó lại phải nếm trải cảm giác bố tự sát, cậu càng trở nên cô độc.

"Lúc trước có người nói bậy bạ rằng bé An là con của Sở Ca. Chúng ta chỉ kiện người đăng lên Weibo, mà không để ý diễn đàn." Ông cụ cười tủm tỉm, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, "Đi điều tra đi, tố cáo người đó, sau đó sắp xếp cho Sở Ca và bé An làm giám định thân thích."

"Cháu sẽ thu xếp." Trần Kiền xấu hổ, "Cháu không nghĩ tới bây giờ vẫn có người dùng diễn đàn."

Ông cụ trừng mắt với anh, cầm giẻ lau, cừa lau chùi bụi bẩn trên đồ chơi trẻ em vừa xem đoạn giới thiệu chương trình.

Trần Kiền bật cười, lấy điện thoại di động ra gọi cho Sở pháp lý.

Cư dân mạng cũng thật nhàn rỗi.

Không tới một giờ, mức độ phổ biến của 《 Cục Cưng Đi Thám Hiểm Nào! 》 đã vượt qua 《 Tủ Quần Áo Của Sao 》 trở thành chương trình nổi tiếng nhất, vươn lên dẫn đầu trên hot search.

Từ khóa # Ông trời nợ tôi một người chị như Sở Ca # cũng leo lên bảng hot search.

Biểu cảm của bé An được làm thành gói biểu tượng cảm xúc, lan truyền khắp mạng xã hội.

Đến khi ông cụ lau đồ chơi xong, toàn bộ cư dân mạng đều đang bàn tán về chương trình này, Sở Ca cũng leo lên vị trí thứ ba trên hot search.

Ông cụ tra cứu một hồi, thấy cư dân mạng khen ngợi Sở Ca và bé An, tâm tình vui vẻ mở cửa đi ra ngoài.

Yến An sẽ trở lại.

*

Sở Ca viết xong kế hoạch thành lập phòng làm việc, sau đó ngã đầu xuống ngủ, tỉnh lại thì đã là 10 giờ sáng ngày hôm sau.

Sau khi mở khóa màn hình điện thoại, có hàng chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Tần Chuẩn.

Sau đó có lẽ anh nhận ra trời còn quá sớm nên chuyển sang nhắn tin: Bây giờ trên mạng đang bùng nổ, khách mời của 《 Tủ Quần Áo Của Sao 》 bị phanh phui gian lận, còn nữa người tung tin bé An là con trai của em, bị Sang Thiêm kiện đang đối mặt với số tiền bồi thường khổng lồ.

Sở Ca đọc xong tin nhắn của Tần Chuẩn, xoa xoa huyệt thái dương, mở Weibo ra.

Tin tức được tung ra vào sáng sớm hôm qua, ảnh, video độ nét cao, bằng chứng vô cùng thuyết phục*.

(*từ gốc là chùy thực là ngôn ngữ mạng ý nói chiếc búa được các thẩm phán sử dụng khi đưa ra phán quyết là bằng chứng kết luận về việc làm điều xấu.)

Nếu như chỉ một khách mời bị phanh phui chuyện gian lận còn có thể nghĩ là do tai nạn, nhưng cả bốn người khách mời đều bị phốt vì cùng một lí do, thì chỉ có một lời giải thích —— ông cụ đã ra tay.

Sở Ca xem kỹ một hồi, sảng khoái đứng dậy.

Cô không cần bận tâm đến chuyện này nữa là quá tốt rồi.

Cô kiếm số của Tần Chuẩn rồi bấm gọi, điện thoại vừa được nhấc máy, đã nghe được tiếng phàn nàn từ đầu bên kia, "Phóng viên đang chen chúc muốn sập luôn cửa rồi, lát nữa anh đi từ chức, Viên tổng chưa tiết lộ số điện thoại của em nhưng em cũng phải chú ý."

"Cực cho anh rồi, anh Chuẩn." Sở Ca cười ha ha, "2 giờ trưa gặp nhau ở bãi đậu xe Hâm Mậu, em phải mua cho bé An mấy bộ quần áo."

Tần Chuẩn đồng ý, luyên thuyên dặn dò vài câu, rồi cúp điện thoại.

Sở Ca tắm rửa sạch sẽ, mở cửa đi ra ngoài, cánh của phòng bên cạnh khép hờ, hai người giúp việc đứng ở bên ngoài, vẻ mặt lo lắng.

"Sao vậy?" Sở Ca ngờ vực cau mày.

"Bé An không chịu dậy." Một trong hai người giúp việc ngập ngừng lên tiếng, "Cũng không cho phép chúng tôi vào."

Sở Ca gật đầu, đưa tay đẩy cửa phòng ra đi vào.

Chung Yến An ngồi trên giường, cúi đầu chơi điện thoại dường như không nghe được tiếng bước chân của cô.

Cô mỉm cười và tự mình ngồi xuống, "Bé An, sao em không chịu dậy?"

Chung Yến An ngẩng đầu lên, từ từ nâng điện thoại lên.

"Trên mạng có tin tức xấu về chị, nên em không vui?" Sở Ca nói xong không nhịn được cười, "Cho nên em không chịu dậy?"

Chung Yến An mím môi gật đầu.

Mấy tin tức phát tán* trên diễn đàn vô cùng ác độc, các người đó đã tung tin rằng, Lục Hành Châu và Thẩm Tiêu trở thành tình địch của nhau, cả hai đều bị cô đùa giỡn trong lòng bàn tay.

(*Bạo liêu là ngôn ngữ mạng chỉ việc tung tin về một bí mật nào đó trước công chúng)

"Cảm ơn người đàn ông nhỏ, chị không sao mà." Sở Ca nói xong bất ngờ xoa đầu cậu, cúi xuống bế cậu đi rửa mặt, "Miệng là của người ta, chúng ta không thể vì mình không muốn nghe thì không cho họ nói."

Trong quá trình ghi hình chương trình, cô đã không lên mạng vì điều này.

Cô còn muốn sống thêm mấy năm.

Sự ác ý của cư dân mạng là không thể giải thích được, lúc chưa nổi tiếng, họ gièm pha bảo có nhan sắc nhưng không có tài.

Lúc thành danh, lại kiếm đủ chuyện bắt bẻ, không bắt bẻ được khuôn mặt thích bắt bẻ tính cách, cũng có thể lấy chuyện khuôn mặt không thân thiện để chửi bới.

Không để ý tới, thế giới cũng sẽ yên tĩnh hơn.

Sở Ca mở cửa phòng tắm, đặt cậu bé lên chiếc ghế cao đã được đặc biệt chuẩn bị, cầm bàn chải và kem đánh răng lên rồi bóp kem đánh răng cho cậu, "Hôm nay chị đi bệnh viện gặp bố, bé An ở nhà hay đi với chị?"

Cô đã hẹn bác sĩ để xem bệnh cho cậu bé nên mới cố ý hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Yến An ngửa lên nhìn cô trong chốc lát, rồi cúi đầu xuống gõ chữ: Đi với chị.

Anh ở lại Hạnh Lâm, sẽ bị giám sát.

"Được rồi, lát nữa chị cùng em đến bệnh viện." Sở Ca cong môi, đưa bàn chải đánh răng cho anh, quay đầu cầm ly nước, "Bé An muốn chị bế cho tiện hay muốn chị gọi chú hộ lý tới?"

Chung Yến An cúi đầu xuống, đôi tai mềm mại trắng nõn ánh lên một màu hồng phấn, cầm lấy điện thoại tiếp tục gõ vào ghi chú: Hộ lý.

Sở Ca đáp lại, rồi cười khanh khách xoay người đi ra ngoài.

Chung Yến An ngẩng đầu lên, mặt mình trong gương, gò má nhanh chóng ửng đỏ.

Trông anh buồn cười lắm hả?

Sau khi ăn sáng xong, Sở Ca soạn đồ xong xuôi hết cho Chung Yến An, suy nghĩ một chút mới lấy cây súng nước đồ chơi của anh theo, bơm đầy nước vào sau đó mới đi ra ngoài cửa.

Cô không lái chiếc xe mà ông cụ đưa tới, lái chiếc Camry mà mấy dì trong khu biệt thự này đi chợ cũng không thèm lái.

Chiếc xe này là đồ lớn xa hoa nhất mà nguyên chủ từng mua, hoặc là đồ cũ, cô làm việc chăm chỉ nhiều năm, tiền kiếm được đều đưa cho bố nuôi chữa bệnh, cô cũng ít khi nghĩ đến bản thân.

Nguyên chủ không may mắn được như cô, hai mươi sáu năm chưa từng nếm mùi khổ.

Cô hy vọng cô ấy cũng giống như mình, đến một thế giới khác thay vì chết.

Xe lái đến cửa khu nhà, ngoài cửa đậu bảy tám chiếc xe, mấy chục phóng viên cầm máy ảnh ngồi chồm hổm ngoài cổng chuẩn bị tinh thần sẵn sàng bất cứ lúc nào, hai nhân viên bảo vệ túc trực đợi cô ra.

Sở Ca nhìn bánh bao nhỏ đang ngồi trên ghế bảo hộ qua kính chiếu hậu, thần kinh căng cứng dần thả lỏng, chậm rãi tăng tốc độ lái xe ra ngoài.

Phóng viên không thèm để ý xe của cô, từng người ngóng cổ, nhìn chằm chằm chiếc xe sang trọng chạy phía sau.

Trên đường đi, Sở ca bình tĩnh lại, khóe miệng cong lên, "Năng lực nghiệp vụ của mấy phóng viên này thật kém."

Chung Yến An mím môi cười, nhẹ gật đầu.

Không ai có thể ngờ cô lại lái một chiếc xe rẻ tiền như vậy.

Sau khi bị kẹt trên đường cả tiếng đồng hồ, cuối cùng Sở Ca cũng đến bệnh viện Trung tâm Y tế Quốc tế Hải Thành.

Đẩy Chung Yến An đi vào thang máy, cô xem kĩ phần giới thiệu của các tầng, âm thầm ghi nhớ số tầng của khoa ngoại trú.

Một lát nữa cho bố ăn cơm trưa, sau đó dẫn bé An đi mua sắm quần áo, rồi dẫn cậu bé đến bác sĩ.

Khoa điều trị nội trú của bệnh viện Trung tâm Y tế Quốc tế sẽ cấp cho người nhà bệnh nhân thẻ ra vào, phóng viên không có thẻ thì không được vào phỏng vấn nên không lo bị phóng viên chặn.

Khoa khám ngoại trú không quá khắt khe, nên cô có thể từ khoa nội trú đi thẳng đến đó để tránh đám phóng viên ngồi xổm ở cửa phát hiện ra mình.

Sở Ca không khỏi lắc đầu khi nghĩ đến việc đi lại ngày càng bất tiện.

Nhiều nhất là hai năm, cô phải giải nghệ và sống một cuộc sống yên tĩnh.

Thang máy dừng lại, Sở Ca đẩy Chung Yến An đi ra ngoài, cô ngay lập tức có tinh thần trở lại.

Cuộc sống càng ngày sẽ càng tốt, chỉ cần cô không buông tay.

Đi vào phòng bệnh, bố đang nằm trên giường đọc báo, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.

"Bố." Sở Ca kêu một tiếng, đẩy Chung Yến An tới ngồi xuống, "Mẹ đi làm rồi hả?"

Lý Thừa Điền bỏ báo xuống, cười ha hả gật đầu, "Bà ấy không ở yên được, ở bệnh viện có hộ lý, bà ấy lại tiếp tục đi làm."

"Không cần khổ cực như vậy, để con nói với mẹ xin nghỉ ở công ty để thuận tiện chăm sóc bố để đỡ mệt hơn một chút, mấy năm nay mẹ cũng không được nghỉ ngơi." Sở Ca đau lòng, "Con không thiếu tiền."

Ông cụ Chung đã chi trả chi phí phẫu thuật và nằm viện, cô kiếm được hơn một triệu tệ từ 《 Cục Cưng 》, số tiền này có thể giúp mẹ cô có thời gian nghỉ ngơi.

"Được, con nói một tiếng với bà ấy đi, mấy năm nay bà ấy đã khổ quá rồi." Lý Thừa Điền vừa nói, ánh mắt vô tình rơi trên người Chung Yến An, "Cậu bé là người báo chí nhắc tới hả, cái cậu bé bị bố mẹ bỏ rơi?"

Cậu bé sạch sẽ đẹp trai như vậy, sao lại có người nỡ bỏ chứ?

"Vâng, cậu bé là bé An." Sở Ca cười lên, "Bé An, đây là bố chị, em phải gọi ông."

Chung Yến An đỏ mặt gật đầu, khóe miệng khẽ nở một nụ cười.

Người nhà của cô cũng rất tốt.

Lý Thừa Điền cũng cười, càng nhìn ông càng thích.

Sở Ca nói chuyện với ông, cũng sắp đến giờ đưa Chung Yến An đi mua quần áo.

Ông cụ Chung cho người đem đến Hạnh Lâm không ít quần áo, nhưng kiểu dáng chỉ nhìn thôi đã thấy không thoải mái.

Chiếc xe lăn chạy bằng năng lượng mặt trời được hé lộ qua đoạn giới thiệu 《 Cục cưng 》, rất dễ nhận ra, may mắn thay, buổi sáng cô nói với Tần Chuẩn rằng sẽ đi mua quần áo cho cậu bé một mình.

Gặp Tần Chuẩn ở bãi đậu xe Hâm Mậu, Sở Ca đẩy Chung Yến An qua, cẩn thận dặn dò, "Quán trà sữa trên lầu ba, đừng nhầm chỗ, em mua xong sẽ xuống."

Tần Chuẩn buồn cười gật đầu.

Phóng viên khắp nơi đang truy tìm cô, còn cô thì rất thản nhiên, không coi việc đó vào mắt.

Sở Ca vội vàng mua hết mọi thứ trong vòng chưa đến nửa tiếng, lo lắng đi thang máy xuống lầu.

Tần Chuẩn và Chung Yến An ngồi chờ ở quán trà sữa, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Cả hai cứ đơ người ra như ngồi thiền vậy, nhận lấy không ít sự chú ý.

Nhất là Chung Yến An.

Cậu bé yên lặng ngồi trên ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lạnh lùng, vừa ngầu vừa phong cách.

"Không đi thật?" Tần Chuẩn nhức đầu không thôi, "Tè ra quần chú cũng mặc kệ."

Vừa rồi, trên mạng lại có thêm một tin tức về Sở Ca - nghi ngờ mối tình đầu của Sở Ca là Thẩm Tiêu, người thừa kế nhà họ Thẩm.

Thằng nhóc này đột nhiên thay đổi sắc mặt, cho dù anh đổi chủ đề như thế nào cũng vô dụng.

Anh không biết mối quan hệ giữa Sở Ca và Thẩm Tiêu.

Chuyện mối tình đầu anh cũng không biết.

Chung Yến An giơ tay gõ bàn, khuôn mặt nhỏ xíu nghiêm túc, giơ điện thoại mình lên một lần nữa.

Gõ vào ghi chú một câu: Thẩm Tiêu thật sự là bạn trai của Sở Ca?

Editor: Bé An ghen rồi!!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »