Editor: Vàng Anh
Beta-er: 2W
Sở Ca cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ xíu đang nắm vạt áo của mình, ánh mắt chuyển sang nhìn khuôn mắt của cậu bé. Đôi mắt vừa đen vừa sáng của bánh bao nhỏ mang vẻ khẩn cầu, vừa đáng thương vừa ngoan ngoãn.
Cô hít sâu, khom người bế anh bước ra ngoài.
Nhiều ngày như vậy, không có một chút tin tức gì về bố mẹ của cậu, tâm lý chịu đựng ước chừng đã đến cực hạn, đi ra ngoài hóng mát một chút cũng tốt.
Dù gì cũng chỉ là đứa trẻ được mấy tuổi đâu chứ.
Chung Yến An được Sở Ca đặt vào ghế ngồi trên ô tô dành cho trẻ em mới mua, anh cúi đầu, cảm giác có hơi hốt hoảng.
Muốn để cho cô mang anh theo, chỉ cần làm nũng là được?
Sở Ca lái xe chạy tới công ty, Tần Chuẩn lại chờ cô ở dưới lầu, lần này không những không cười tươi mà biểu cảm còn giống như bị táo bón, vành mắt cũng đen tới đáng sợ.
"Sao vậy?" Sở Ca giả vờ không biết hỏi.
Từ lúc có tin tức đến bây giờ, anh ta và Viên tổng đều không liên lạc với cô, bây giờ đã chuẩn bị xong rồi nên ngửa bài?
"Vương Kiệt tới, đêm nổ ra tin tức em là thiên kim của nhà họ Chung, ông ta lập tức gọi cho Viên tổng hy vọng em có thể tham gia chương trình thực tế của họ." Tần Chuẩn liên tục cười khổ, "Anh ở công ty bốn ngày, thực sự không chịu nổi nữa, không thể làm gì khác đành gọi cho em."
Vương Kiệt thật sự không biết xấu hổ, ông ta đến gặp Viên tổng luôn nói rằng bọn họ đã đồng ý tham gia, yêu cầu Viên tổng ký hợp đồng trước, tiền đặt cọc cũng không nhiều mới năm trăm ngàn*.
(*500 000 NDT khoảng 1.7 tỷ VND)
Viên tổng không dám đắc tội với nhà họ Chung, lại không muốn trực tiếp đắc tội với Vương Kiệt.
Vì vậy đã giằng co để kéo thời gian, thuận tiện chờ mấy chương trình thực tế khác ra giá, chuyện này đã kí©h thí©ɧ Vương Kiệt không nhỏ.
Sở Ca nghe Tần Chuẩn nói xong về chuyện của Vương Kiệt thì thang máy dừng lại.
Cô cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ trong ngực, muốn cho mấy đồng nghiệp khác chăm sóc cậu bé, lại sợ cậu nổi giận, cô quyết định mang anh theo đến phòng họp.
Đẩy cửa đi vào, Vương Kiệt nhìn thấy cô lập tức đứng lên, nở một nụ cười thật tươi, nhiệt tình chào hỏi, "Sở Ca tới rồi."
Viên tổng không nhúc nhích, cả người như bị xé nát hàng vạn lần, vành mắt đen xì, híp lại thành một đường, dầu trên mặt bóng loáng đến mức có thể phản chiếu, giống như sẽ chảy xuống bất cứ lúc nào.
Sở Ca nhướng mi, không nhanh không chậm lên tiếng, "Viên tổng, không giới thiệu cho tôi biết đây là ai sao?"
Viên tổng phản ứng chậm chạp, khuôn mặt nở nụ cười qua loa lấy lệ, "Đây là tổng đạo diễn của chương trình thực tế Bát Thai, em ngồi xuống đi, bế cậu bé mãi cũng mệt rồi."
Trở thành thiên kim của nhà họ Chung, khí thế cũng thay đổi.
Cũng tốt, đỡ cho lão Vương Kiệt dùng nghệ sĩ của công ty khác uy hϊếp mình.
Người đắc tội với ông ta là Sở Ca, không phải là mình.
Ông ta cũng không dám đắc tội với nhà họ Chung.
"Hôm trước chúng ta đã gặp nhau ở Điện ảnh và Truyền hình Hành Giả." Vương Kiệt xấu hổ đến mức muốn độn thổ cho xong, "Thật sự xin lỗi cô, hôm đó tôi trở về suy nghĩ kĩ, tôi mới thấy cô Sở vô cùng phù hợp với chương trình của tôi."
"Gặp nhau ở Điện ảnh và Truyền hình Hành Giả?" Sở ca đặt bánh bao nhỏ xuống, còn mình thì kéo một cái ghế khác ngồi xuống, giống như chợt nhận ra cười, "Ông nói như vậy thì tôi nhớ ra rồi, có điều tôi nhớ đạo diễn Vương nói danh tiếng của tôi không thích hợp, nếu tôi đồng ý không nhận tiền mới có thể tham gia."
Viên tổng liếc nhìn Vương Kiệt, không lên tiếng.
Chương Yến Anh cũng nhìn Vương Kiệt, chậm rãi ngả lưng ra sau dựa vào ghế, cầm điện thoại của mình lên gửi tin nhắn cho Hà Sâm: Vương Kiệt có phải đối thủ cũ của chúng ta hay không? YN.
Trong mỗi tin nhắn anh sẽ thêm tên viết tắt của mình vào cuối tin nhắn, đây là ám hiệu của anh để liên lạc với Hà Sâm.
Hà Sâm nhìn thấy có thể xác nhận thân phận của anh.
Hà Sâm trả lời tin nhắn rất nhanh: Trương Nam, người ký hợp đồng với Điện ảnh và Truyền hình Mộc Hạp của chúng ta hồi đầu năm, tháng trước anh ta đưa lên dự án chương trình thực tế đi bộ đường dài, 《 Cục Cưng, Đi Thám Hiểm Nào! 》dành cho bố mẹ và con cái, chính cậu đã hủy bỏ.
Chung Yến An cong môi, mới nhớ tới có chuyện như thế xảy ra, ngón tay bé xíu nhanh chóng gửi một đoạn tin nhắn: Tra xem khi nào chương trình thực tế của Vương Kiệt quay, lập tức cho Trương Nam chuẩn bị chương trình thực tế đó, cạnh tranh với Vương Kiệt, mời Sở Ca ra giá 2 triệu*.
(*2 triệu NDT khoảng 7 tỷ VND)
Sở Ca không có tiền, lúc ở cục cảnh sát Ngô Đồng anh đã mở được mật khẩu điện thoại của cô, tiện tay mở xem số tiền trong ngân hàng, chưa tới một trăm ngàn*.
(*một trăm ngàn NDT khoảng 350 triệu VND).
Cho nên mới hiểu lầm cô đồng ý với ông nội là vì tiền.
Muốn thoát khỏi ánh mắt của ông nội, biện pháp tốt nhất là để cho Sở Ca trở nên có tiền, không có gánh nặng khi nuôi thêm anh.
Sở Ca tham gia chương trình thực tế, chắc chắn sẽ mang anh theo. Chờ khi chương trình kết thúc, anh sẽ tự mình thu xếp tin tức về cái chết của bố mẹ, để cho phóng viên vạch trần, sau đó hoàn toàn thoát khỏi ông nội.
Chỉ cần ông nội đến Hạnh Lâm thêm mấy lần nữa, anh sẽ bị lộ.
Khoảng một phút sau, Hà Sâm trả lời: Chương trình thực tế của Vương Kiệt bắt đầu vào thứ hai tuần sau, đã xác định gần xong khách mời.
Chung Yến Anh nhíu mày: Nói với Trương Nam sẽ bắt đầu quay vào thứ hai tuần sau, phải hoàn thành tất cả các bước đầu tư và chuẩn bị chương trình trong vòng bốn ngày.
Trương Nam có thể làm được.
Hà Sâm: Được.
Chung Yến An nghiêng đầu liếc nhìn Sở Ca, xóa hết đoạn tin nhắn vừa rồi, mở 《 Cừu vui vẻ và Sói xám 》ra xem.
Với độ nổi tiếng hiện tại của cô, năm trăm ngàn? Chỉ có Vương Kiệt mới dám mở miệng nói.
Người bên cạnh anh, thì không ai được khinh thường như vậy đâu.
"Cô Sở có nhớ nhầm không?" Vương Kiệt ngượng ngùng, "Chỉ cần cô đồng ý tham gia, chúng tôi có thể điều chỉnh mức tiền lên năm trăm ngàn."
"Chương trình của đạo diễn Vương thật sự quá cao cấp, loại diễn viên nhỏ không danh tiếng, không tác phẩm như tôi, dù có nhét vào cũng không thích hợp với chương trình đâu." Sở Ca không cho ông ta mặt mũi, "Anh Chuẩn, tiễn khách."
Ngược lại cô không tức giận vì bị xem thường, không có danh tiếng là sự thật, cô không thoái mái vì người này hoàn toàn không để Tần Chuẩn vào mắt, trước mặt Tần Chuẩn mà cũng dám bịa chuyện của anh ta.
Có điều... giới giải trí kiếm tiền có hơi nhanh quá không? Một chương trình thực tế lập tức có năm trăm ngàn, chia tỷ lệ ra, cô có thể lấy được mấy trăm ngàn.
Thành thật mà nói, cô có hơi dao động.
"Đạo diễn Vương, mời ông." Tần Chuẩn nhịn cơn ngáp xuống, mỉm cười làm động tác mời, "Sở Ca sẽ không tham gia chương trình thực tế của ông đâu, cô ấy đã nói rất rõ ràng rồi."
Vương Kiệt cắn răng, đứng dậy cáo từ.
Làm sao ông có thể nghĩ đến được, chỉ có mấy tiếng đồng hồ, một diễn viên nhỏ không nổi danh biến thành thiên kim nhà giàu?!
Cửa phòng họp đóng lại, Sở Ca nghiêng đầu nhìn về phía Viên tổng, cười một tiếng bình tĩnh lên tiếng, "Viên tổng, dựa theo hợp đồng của chúng ta, tôi còn khoảng một năm nữa sẽ hết hạn hợp đồng, bởi vì gần đây có quá nhiều chuyện nên tôi quyết định hủy hợp đồng trước thời hạn."
"Hủy hợp đồng trước thời hạn?" Trong nháy mắt Viên tổng bị câu nó của cô làm cho tỉnh ngủ, "Tôi không đồng ý chuyện này."
Chung Yến An cũng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt tán thưởng.
Chọn thời cơ rất tốt.
Sở Ca có phải thiên kim của nhà họ Chung hay không vẫn chưa có kết luận, đã qua ba ngày, cư dân mạng vẫn đang thảo luận chuyện nóng hổi này.
Cô đề nghị chấm dứt hợp đồng, Viên tổng phải lựa chọn giữa đắc tội với nhà họ Chung và giữ cô lại để tăng giá trị cổ phần.
Nhưng mà quyền lựa chọn từ đầu đến cuối vẫn nằm trong tay cô.
Chung Yến An khẽ cong khóe môi, sau đó ngả người ra sau, lặng lẽ gửi một tin nhắn cho Hà Sâm: Cậu và luật sư Tưởng đến công ty truyền thông Ủy Lam thuyết phục Sở Ca kí hợp đồng với Mộc Hạp, không cần trả tiền bồi thường hợp đồng. YN.
Hà Sâm trả lời trong tức khắc: Ông chủ, tôi nhớ cậu nói, cậu không biết Sở Ca?
Chung Yến An đơ người, không nhanh không chậm gõ ba chữ: nói hồi nào?
Hà Sâm: tôi lập tức đi đến Ủy Lam.
Chung Yến An xóa tin nhắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngước lên, hờ hững ngồi yên.
Phòng họp yên tĩnh đến kì lạ.
Tần Chuẩn nhìn Sở Ca một chút rồi nhìn sang Viên tổng một chút, tự biết mình nói cái gì cũng vô dụng, quyết định giả chết.
Thành thật mà nói, Sở Ca yêu cầu hủy hợp đồng lúc này là thích hợp nhất, thừa dịp tin đồn thiên kim của nhà họ Chung chưa xác nhận thật giả. Tên Viên tổng này vừa tham lam vừa nhát gan, chắc chắn sẽ không dám đắc tội với nhà họ Chung.
Người bên ngoài đều nói cô là thiên kim của nhà họ Chung, theo anh biết Sở Ca với nhà họ Chung không có quan hệ gì.
Ban đầu cô có một người bố nuôi bị bệnh, vì để xoay sở tiền chữa bệnh, khi đó diễn vai nào cô cũng đồng ý, chỉ cần có tiền.
Nếu thật sự có một ông nội như vậy, bệnh của bố nuôi cô không đến mức tái đi tái lại như vậy.
Một khoảng thời gian dài trôi qua, không ai lên tiếng, bầu không khí dần dần nghiêm trọng.
"Viên tổng." Sở Ca phá vỡ im lặng, mỉm cười nhìn ông, "Tôi làm việc ở công ty được ba năm, cũng có tình cảm với Ủy Lam, hy vọng lúc tôi rời đi có thể rời đi trong vui vẻ."
Ủy Lam cũng không cho cô được tài nguyên giống như trong thỏa thuận trong hợp đồng đã nói,
Nếu ông ta vẫn không đồng ý, cô cũng chỉ có thể lấy nhà họ Chung ra. Lúc trước đồng ý yêu cầu của ông cụ, chuyện này cũng là một phần nguyên nhân.
"Nghề nào có thể kiếm nhiều tiền hơn nghề diễn viên, mới vừa rồi đạo diễn Vương mở miệng là cô được năm trăm ngàn đó, nếu cô cảm thấy công ty lấy tỉ lệ quá nhiều, chúng ta có thể bàn bạc lại." Viên tổng hạ thấp tông giọng, "Cũng có thể cho cô cổ phần."
Bây giờ cô là cây hái ra tiền, bên ngoài không biết có bao nhiêu công ty muốn ký hợp đồng với cô.
Thừa dịp hợp đồng còn một năm, ông nói gì cũng không thể tùy tiện thả người.
Mấy ngày nay, đã có mấy chương trình thực tế muốn mời cô làm khách mời.
Thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài, miếng hài này có thể giữ chân được khán giả.
"Úy Lam còn có cổ phần." Sở Ca bị lời nói của ông chọc cười, "Từ lúc tôi ký hợp đồng tới bây giờ, tài nguyên tốt nhất của tôi là 《 Cuồng Tín 》của Hành Giả, tổng cộng có hai mươi phút lên hình, là do tôi tự giành được."
Viên tổng sờ đỉnh đầu trọc lóc của ông ta, môi khẽ cong một nụ cười nhạt nhẽo, "Đó là trước kia, tôi đảm bảo sau này có tài nguyên tốt nhất định sẽ cho cô."
"Nhưng sau này tôi không muốn gì nữa." Sở Ca giơ tay gõ gõ lên bàn, giọng hời hợt, "Tôi nhớ người kiếm tiền nhiều nhất trong công ty là chị Tống, gần đây nhận phim 《 Hoang Đường 》của Điện ảnh và Truyền hình Mộc Hạp."
Ở nguyên tác, chị Tống nhận kịch bản phim trước khi cô xuyên qua, Điện ảnh và Truyền hình Mộc Hạp là công ty con của Điện ảnh và Truyền hình Sang Thiêm.
"Sở Ca, cô thật là không phúc hậu." Viên tổng ngừng cười, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt cũng lạnh dần, "Có thể hủy hợp đồng, nhưng cô phải trả tiền bồi thường."
Chung Yến An quay đầu, đôi mắt lấp la lấp lánh nhìn Sở Ca.
Trông cô có vẻ như... không cần anh hỗ trợ.
"Không có tiền bồi thường." Sở Ca không thèm để ý thái độ của ông ta, "Mấy ngày nay, công ty chắc cũng nhận được không ít lời mời đúng không? Chương trình thực tế chắc mời cũng không ít. Nếu như lúc này tôi tung tin nói là công ty lấy tài nguyên của tôi đưa cho..."
"Sở Ca, hợp tác với cô một lần, không cần phải làm cho hai bên đều bị thiệt." Viên tổng cân nhắc lợi, hại, cắn răng đồng ý, "Như vậy, bên này tôi hủy hợp đồng vô điều kiện, nhưng cô không được nói chuyện này ra, những tài nguyên công ty nhận được, cô cũng không được nhận."
Đến lúc đó nói rằng nhà họ Chung không muốn cô xuất hiện quá nhiều, lời mời không có được cũng không sao, chúng đều là web drama kinh phí thấp.
Ông coi trọng mấy cái chương trình thực tế có danh tiếng hơn.
Bây giờ Sở Ca rất được ưa chuộng, phóng viên chặn ở cửa ba ngày, ai cũng muốn phỏng vấn cô.
Là ông tung tin nói, Sở Ca đã về bên nhà họ Chung, mấy phóng viên mới không tiếp tục chặn ở cửa nữa.
Nếu không hôm nay cô tới thì đã sớm bị phát hiện.
Trên mặt Viên tổng nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, gọi trợ lí tới, kêu anh ta chuẩn bị hợp đồng.
Chung Yến An sờ mũi, xích vô trong một chút, cúi đầu nhắn tin cho Hà Sâm: Không cần đến Úy Lam, YN.
Hà Sâm: Tôi ở dưới lầu.
Chung Yến An: Nửa tiếng sau gọi điện cho Sở Ca, mời cô ấy tham gia chương trình, số điện thoại cậu đã biết, là số lúc trước tôi nhắn tin cho cậu đó.
Hà Sâm: Được...
Chung Yến An nhìn chằm chằm dấu ba chấm, hơi không tự nhiên.
Anh không thể mới quen Sở Ca à?