Editor: Vàng Anh
Beta-er: 2W
Đồ của nguyên chủ không có nhiều, dọn nhà không tốn nhiều thời gian.
Đồ vật có giá trị và di vật của bố mẹ ruột nguyên chủ đều được Sở Ca dọn hết vào trong vali, còn lại giao cho nhân viên công ty chuyển nhà, chỉ có hai thùng quần áo, cũng không có món đồ nào quá lớn.
Trở lại Hạnh Lâm, đã gần một giờ sáng, Sở Ca và bánh bao nhỏ đều rất buồn ngủ.
Sau khi chọn phòng, Sở Ca nhờ người giúp việc mang vali vào, gọi người chăm sóc đến biệt thự đưa bánh bao nhỏ đi tắm, sắp xếp xong cô xuống lầu thì nhìn thấy ông Chung.
"Các cháu nghỉ ngơi cho khỏe đi." Tinh thần ông cụ phấn chấn, không cảm thấy buồn ngủ chút nào, "Bé An có vẻ không thích giao tiếp với mọi người. Vì vậy, trước tiên các cháu cứ sống ở đây để thích nghi một chút, có việc cần hãy nói chuyện với quản gia, hoặc liên hệ trực tiếp với ông."
Thằng nhóc Yến An kia nghỉ phép, ngay cả Hà Sâm cũng không biết nó đi đâu, nếu quá ba ngày mà bố mẹ cậu bé không xuất hiện thì cơ bản có thể kết luận rằng nó có liên quan đến Yến An.
Nóng vội thì không thành công.
Mình phải bình tĩnh, không thể thua được.
"Vâng, chào ông." Sở Ca mỉm cười vẫy tay.
Ông cụ mỉm cười gọi quản gia đến nói giọng chỉ có hai người nghe, nói: "Trông chừng cậu bé kia cho cẩn thận, xem nó có nhắn tin cho ai khi đang chơi điện thoại không, phát hiện thì nói cho tôi biết ngay."
Quản gia gật đầu.
Ông ở nhà họ Chung đã mấy thập niên, liếc mắt đã thấy cậu bé kia giống hệt với cậu chủ An.
Ông cụ vỗ vỗ vai ông, vui vẻ lên xe.
Thằng nhóc con cũng không nhìn xem đối thủ của nó là ai, đừng hòng lừa bịp được ông.
Sở Ca nhìn theo xe của ông cụ đến khi ra khỏi cửa, ngáp một cái rồi đi lên lầu.
Biệt thự của Chung Yến An phù hợp với mô tả trong nguyên tác, dù là tòa nhà chính hay tòa nhà phụ, đều được thiết kế theo yêu cầu của anh ta, có rất nhiều khu vực không có rào chắn, và có ba thang máy.
Thẩm mỹ của anh ta cũng không tệ, có điều tông màu quá lạnh.
Tất cả các phòng đều là tông màu xám đen, không biết bánh bao nhỏ có sợ hay không nữa.
Phòng của Bánh bao nhỏ nằm cạnh phòng cô, cửa không khóa.
Sở Ca rón rén đi vào, thấy anh còn chưa ngủ, ngồi xuống giường cười với anh, "Bé An ngủ một mình có sợ không? Có muốn chị về lại bên kia không?"
Thật ra sáu tuổi đã có thể ngủ một mình, chẳng qua là hôm nay cậu bé phải trải qua chuyện bị bố mẹ bỏ rơi, nên cô không yên tâm lắm.
Chung Yến An ngước mắt, hai tay nắm chăn, cô gái trước mắt nở nụ cười ấm áp, đôi mắt hoa đào xinh đẹp quyến rũ khẽ cong lên, ánh sáng ấm áp chiếu vào mặt cô, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp kia mang một vẻ đẹp mê người.
Cô ấy xinh đẹp như vậy, tại sao cũng giống với những người phụ nữ ngoài kia, sao lại thích tài sản của nhà họ Chung như vậy?
Nhiệt độ trong mắt dần dần tiêu tán, dứt khoát nhắm mắt lại lắc đầu.
"Không cần chị giúp hả?" Đương nhiên Sở Ca nhìn thấy hết tất cả phản ứng của anh, vừa tức giận vừa buồn cười, "Chị ở phòng kế bên, buổi tối chị không đóng cửa."
Vẻ mặt biến sắc của nhóc con, đáng yêu muốn chết.
Sở Ca cười nhẹ, đứng dậy đi ra ngoài đóng cửa lại.
Lúc đi vào phòng của mình, cô cầm điện thoại tìm mấy bài báo trên mạng, như có điều suy nghĩ.
Trên mạng bùng nổ, tất cả đều là những bài viết về người thừa kế mới của nhà họ Chung xuất hiện, còn là một diễn viên nhỏ không tên tuổi.
Hình của cô và ông cụ trải rộng khắp các diễn đàn, cư dân mạng say mê hóng hớt.
Tin tức bùng nổ như vậy, Tần Chuẩn không gọi điện tới cũng không lợi dụng để quảng bá, chắc là Viên tổng cố ý.
Tài nguyên chủ động đưa tới cửa, sẽ dễ dàng sử dụng hơn.
Cư dân mạng lúc này đào hết tất cả thông tin về cô, những nghệ sĩ cùng công ty được tăng sức nóng trong mấy chương trình tạp kĩ, cũng không phải không được.
Sở Ca lắc đầu, thoát khỏi giao diện.
Được thôi, dù sao cô cũng muốn hủy hợp đồng.
Ngủ một giấc thẳng đến mười giờ sáng hôm sau, Tần Chuẩn cũng không gọi tới, cư dân mạng bắt đầu đào lại thân thế và mấy tác phẩm của cô, lòng nhiệt tình hóng hớt dâng cao.
Sở Ca nhìn xuống bình luận một chút rồi thoát ra, dọn dẹp sạch sẽ rồi đi ra ngoài, bánh bao nhỏ ở phòng bên cạnh cũng đã tỉnh, ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ cô.
Người giúp việc đã thay cho anh một cái quần rộng và một cái áo sơ mi nhỏ vào ngày đầu tiên, giống hệt như một quý ông nhỏ.
"Chào buổi sáng bé An." Sở Ca cong miệng mỉm cười, đi đến bế anh xuống lầu.
Chung Yến An nghiêng đầu nhìn cô, phiền muộn muốn chết.
Cuối cùng cũng được có quan hệ với nhà họ Chung, nên tâm trạng cô đang rất tốt?
Sở Ca không để ý sắc mặt anh có gì đó không đúng, vừa đến lầu một, nghe người giúp việc nói bữa sáng đã chuẩn bị xong, nụ cười trên mặt càng mở rộng.
Ngồi xuống bàn ăn, quản gia của biệt thự kéo ghế ra cho bọn họ, cung kính lên tiếng, "Ông cụ kêu tôi chuyển lời cho Sở tiểu thư, bố của cô đã được chuyển tới Bệnh viện Trung tâm Y tế Quốc tế, cũng đã sắp xếp chuyên gia chăm sóc, toàn bộ chi phí đã được thanh toán."
"Nhanh như vậy?" Sở Ca vừa mừng vừa sợ.
Tốc độ của ông cụ cũng quá nhanh rồi.
"Đây là thẻ đen không giới hạn ông cụ kêu đưa cho cô, cô có thể thoải mái sử dụng." Quản gia cầm phong thư để trên bàn lên, hai tay đưa lên, "Sở tiểu thư, xin hãy nhận lấy."
Chung Yến An cúi đầu, mái tóc đã che khuất ánh mắt khinh bỉ của anh.
Cô đáp ứng yêu cầu của ông nội, quả nhiên là vì tiền.
A.
"Tôi không thể nhận, phiền chú nói với ông cụ một tiếng, nói với ông chỉ cần làm những gì đã nói với tôi là được, những cái khác tôi không muốn nhận." Sở Ca không nhận phong thư trong tay quản gia, "Cảm ơn lòng tốt của ông cụ."
Vô duyên vô cớ xài tiền của người khác, cô không có cái thói quen này.
"Vậy cũng được, mời cô Sở dùng cơm." Quản gia thu lại phong thư, im lặng lui ra ngoài.
Bàn tay nhỏ của Chung Yến An đang đặt lên đùi hơi động đậy, gò má giống như bị bốc hơi nóng, đã nóng lại càng nóng.
Sao cô không nhận?
Sở Ca nhìn một bàn toàn là đồ ăn, nuốt nước miếng, ánh mắt sáng ngời, "Bé An muốn ăn cái gì, chị chỉ đến đâu muốn thì gật đầu nhé?"
Bữa sáng là sự kết hợp của Trung Hoa và Phương Tây, bao gồm há cảo, xíu mại, cháo mực, sườn heo hấp, trứng chiên vân vân, cũng có bít tết, bánh mì sandwich, thịt nguội, salad rau củ, thịt xông khói, bánh mì, yến mạch, ngũ cốc ngô, sữa bò và sữa đậu nành.
Phong phú chẳng khác nào quán rượu.
Chung Yến An đỏ mặt ngoan ngoãn gật đầu.
Ăn sáng xong, Sở Ca vỗ vỗ vai Chung Yến An, trên mặt nở một nụ cười thật lớn, "Bé An, chị phải đi bệnh viện một chuyến, em ở nhà nhé."
Chung Yến An giơ tay nắm vạt áo của cô, một tay khác chần chừ giơ lên chỉ vào điện thoại trong tay cô.
Tối hôm qua Hà Sâm gửi tin nhắn cho anh trong lúc Sở Ca đang dọn dẹp trên lầu, nhưng vì ông nội luôn nhìn anh chằm chằm nên anh không có cơ hội nói với Hà Sâm sau này không nên nhắn tin với anh qua số máy này.
"Chị biết." Sở Ca nâng tay lên, tự nhiên xoa đầu anh, đứng dậy đi lên lầu.
Chung Yến An ngây người, gượng gạo đưa tay lên chỉnh lại tóc bị cô làm rối, đôi môi mím chặt.
Quay đầu muốn làm một cái quy ước ba điều kiện với cô.
Không hành động thân mật với anh, không sờ đầu anh, không nhìn anh tắm.
Sở Ca lên lầu tìm một cái điện thoại di động cũ của nguyên chủ, khóe môi cong lên, xuống lầu dặn dò quản gia một chút, quay đầu chạy về phòng ăn.
"Bé An, đây là điện thoại của em, có thể gửi tin nhắn cho chị cũng có thể xem phim hoạt hình, nhưng mà không được phép xem nhiều." Cô ngồi bên cạnh Chung Yến An, đôi mắt cong cong, "Mật mã là sáu số tám, chị ra ngoài một chút, em ngoan ngoãn nghe lời bác quản gia nhé."
Nói xong, cô theo thói quen xoa đầu anh, đứng dậy chạy ra ngoài.
Chung Yến An: "..."
Lại nữa!
Tâm trạng Sở Ca tốt, lên xe không nhịn được mở nhạc, đôi môi lúc nào cũng duy trì một độ cong.
Bệnh viện Trung tâm Y tế Quốc tế Hải Thành là một bệnh viện tư nhân trực thuộc Sang Thiêm, hợp tác với nhiều bệnh viện công ở Trung Quốc, bất kỳ người bệnh nào không đăng ký được ở các bệnh viện khác đều có thể đến đây, miễn là có tiền.
Cùng một chuyên gia, chỉ mất một hoặc hai trăm để đăng ký ở bệnh viện công, còn ở nơi này là vài nghìn.
Ông cụ đã sắp xếp một buổi tư vấn chuyên môn cho bố cô, chỉ riêng tiền lấy số đã tốn mấy chục nghìn, với thu nhập của nguyên chủ thì cô thật sự không kham nổi.
Sở Ca vội vàng đến bệnh viện Trung tâm Y tế Quốc tế, đến quầy lễ tân lấy thẻ cơm, trực tiếp đi thang máy lên lầu theo địa chỉ mà Trần Kiền gửi đến.
Phòng bệnh của bố rộng hơn gấp đôi ở bệnh viện công, một khu ba phòng ngủ, có đủ mọi tiện nghi trong khu.
Sở Ca nhìn một vòng, ngồi xuống kế bên mẹ, thân thiết nắm tay bà, "Mẹ đã quen ở đây chưa?"
Bố đang ngủ, chắc buổi sáng chuyển viện làm ông mệt.
"Ở đây rất đắt, con nói với ông nội con một tiếng, chúng ta xem bệnh xong rồi chuyển viện được không?" Lưu Hoa Mai lo lắng hỏi, "Ông nội con là nhìn mặt mũi của con mới giúp chúng ta, đứa trẻ ở nhà ông ấy có vì bố mẹ mà khinh thường con không?"
Lúc vợ chồng bọn họ biết giáo sư Sở thì ông nội của Sở Ca đã qua đời, bọn họ không biết ông nội đột nhiên xuất hiện này là thật hay giả, dù sao cũng là chuyện nhà của người ta.
"Không có, bố mẹ cứ yên tâm ở đây, chờ bố phẫu thuật xong rồi tính tiếp." Sở Ca nắm tay bà, trong lòng hơi chua xót.
Không biết bây giờ bố mẹ của cô như thế nào?
"Vậy thì tốt." Lưu Hoa Mai thoáng yên tâm.
"Đúng rồi, bệnh viện ở đây phát thẻ cơm miễn phí cho người thân, không tính tiền." Sở Ca cầm thẻ ăn Trần Kiền đưa cho bà, "Phòng ăn 24 giờ đều có người, lúc nào cũng có thể đến ăn."
Lưu Mai Hoa nhận lấy thẻ cơm, cuối cùng cũng nở nụ cười, "Con bận bịu như vậy không cần thường xuyên tới đây, ở đây có hộ lí, chăm sóc còn kĩ hơn mẹ."
"Hai ngày tới con có hơi bận, bố có gì chuyện gì, mẹ phải gọi cho con đầu tiên đó." Sở Ca nhìn nụ cười của bà, hoảng hốt có cảm giác như đang nói chuyện với mẹ ruột, ngực hơi nghẹn lại.
"Được rồi, cũng không phải ngày đầu tiên bố con bị bệnh, con cứ đi đi." Lưu Mai Hoa giơ tay sửa sang lại mấy sợi tóc rơi xuống của cô, "Đừng để bị mệt."
Ông nội con bé nói, để cho hai vợ chồng không cảm thấy bị gánh nặng trong lòng, trước tiên phải chữa hết bệnh.
Không cần suy nghĩ nhiều chuyện ở đâu.
Ở bệnh viện này một ngày phải trả mười ngàn tệ, bọn họ đã không chăm sóc kĩ cho Sở Ca, ngược lại còn làm cho con bé phải khổ.
"Con không gấp, con ở lại với mẹ thêm chút nữa." Sở Ca cười, nghiêng đầu gối lên vai bà trò chuyện về ông Chung.
Trước kia lúc ở nhà, mỗi lần cô nũng nịu với mẹ, mẹ cũng sẽ nói cô chưa trưởng thành, cô mới cười khì khì phản bác, chưa trưởng thành mới có thể ở bên họ cả đời.
Nhiều chuyện bình thường, không nghĩ trong nháy mắt, chuyện bình thường như vậy lại là hy vọng xa vời.
*
Buổi chiều Sở Ca mới trở về Hạnh Lâm, bánh bao nhỏ trông không vui vẻ lắm, bữa cơm tối không để ý đến cô, ăn cũng không được nhiều.
Cô biết anh đang cảm thấy không thoải mái, sau khi ăn xong, cô bế anh ra vườn ngồi trên ghế đá, hái một chiếc lá trêu chọc anh, "Bé An, chị có thể dùng lá để thổi ra âm thanh, em có muốn nghe không?"
Chung Yến An mím môi, do dự lấy khăn tay ra đưa cho cô.
Ngây thơ.
"Chị giỏi lắm đó." Sở Ca lấy khăn tay lau sạch lá cây, đắc ý ngồi lên cái ghế bên cạnh, "Thử tiếng chim kêu trước."
Chung Yến An quay đầu, vừa mới cầm điện thoại lên, người giúp việc đứng đối diện nhìn anh cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của anh căng lên, yên lặng cất điện thoại vào vị trí cũ.
Không biết ông cụ đã giao nhiệm vụ gì cho họ, mà hết quản gia của Hạnh Lâm đến người giúp việc, ai cũng hành động giống như gián điệp vậy.
Hại anh không có cách nào liên lạc với Hà Sâm.
Lúc anh cúi đầu xuống, bên tai vang lên tiếng chim kêu giòn tan, tiếp theo là giai điệu trẻ thơ vô cùng vui vẻ của bài 《 Mùa xuân ở đâu 》.
Anh quay đầu lại, cô gái đang đắm mình trong ánh hoàng hôn, rung đùi đắc ý trình diễn với một chiếc lá, những cây bạch quả phía sau anh như đang nhún nhảy theo nhịp đập của cô.
"Có dễ nghe không? Tâm trạng có tốt lên chút nào không, chị rất lợi hại đúng không?" Sở Ca dừng lại mỉm cười nhìn anh.
Đây là kỹ năng của nguyên chủ, bố cô là một giáo sư âm nhạc dân gian, là môn học rất đa dạng.
Chung Yến An há miệng, tránh ánh mắt của cô, tim đập như sấm.
Cho nên, cô cho là anh buồn vì chuyện không tìm được bố mẹ, cố ý dỗ anh?
"Bé An đừng buồn, trước khi bố mẹ em tới đón, chị sẽ chăm sóc em." Sở Ca nói xong, tiếp tục thổi cho anh thêm một bài hát.
Chung Yến An không chớp mắt nhìn cô, bỗng nhiên chỉ hy vọng không muốn trời tối nhanh như vậy.
Sau khi bị tai nạn giao thông, dù là bố hay ông nội, bọn họ đều không kiên nhẫn dỗ dành anh như vậy, bọn họ cho là anh tỉnh ngủ sẽ quên mất chuyện tai nạn giao thông, quên rằng mẹ đã rời xa nhân thế.
Anh không quên, anh nhớ hết tất cả.
Ngày thứ ba Sở Ca ở Hạnh Lâm, ông cụ không đến quấy rầy, cảnh sát bên kia cũng chưa có tiến triển gì.
Ngày thứ tư, vào lúc 8 giờ sáng, cuối cùng Sở Ca cũng nhận được tin nhắn của Tần Chuẩn, kêu cô lập tức tới công ty, nói Viên tổng muốn gặp cô.
Cụ thể chuyện gì thì chưa nói.
Cô nhanh chóng lên lầu thay quần áo rồi quay trở lại phòng khách, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Chung Yến An, "Bé An, chị phải đến công ty một chuyến, em ở nhà một mình được không, có bác quản gia chăm sóc em."
Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của Chung Yến An giơ lên nắm vạt áo của cô không buông, dùng sức lắc đầu.
Anh phải đi theo cô.
Ở Hạnh Lâm ba ngày, bên cạnh anh lúc nào cũng có hai người giúp việc nhìn anh chằm chằm, ngay cả tối ngủ, cũng có người đứng bên cạnh giường trông, anh không tìm được cơ hội liên lạc với Hà Sâm.