Tiêu Dương dẫn anh đi ăn lẩu, đây là nhà hàng ngày trước họ thường ghé.
Cả hai ăn uống đầy chuẩn mực, cơm nước xong Tiêu Dương lại đưa anh về nhà. Lúc đi ngang một tiệm bánh ngọt, Tiêu Viễn nghĩ hôm nay cũng xem như ăn tết, bèn vào tiệm mua hai cái bánh trái cây.
Một cho Tiêu Dương, một cái anh định tặng Lộc An.
Xem như bày tỏ thiện chí.
Sau khi đến chỗ xuống xe, Tiêu Viễn nhìn theo xe của Tiêu Dương đến khi khuất bóng hẳn, mới quay người bước đi chậm rì rì.
Hai ngọn đèn ven đường sắp cháy, rọi xuống mặt đất chẳng rõ ràng lắm.
Tiêu Viễn đến siêu thị tìm Lộc An, vừa tới cửa thì do dự.
Nghĩ đến chuyện hôm qua lại thấy xấu hổ vô cùng.
Anh quay trái ngó phải, thấy xung quanh không có ai, liền cẩn thận dùng ngón tay mở một khe hở trên rèm cửa để nhòm vào.
Lúc này Lộc An đã về, đang ngồi sau quầy thu ngân ăn mì gói, cách một tấm rèm còn ngửi thấy mùi mì dưa chua Lão Đàn.
“Vào đi, lén lút làm gì?” Giọng Lộc An vọng ra từ bên trong.
Tiếng nói đột ngột dọa Tiêu Viễn giật mình, theo phản xạ đập vào rèm cửa.
Rèm cửa lắc lư.
“…”
Tiêu Viễn hơi hối hận vì đã không vào luôn, như bây giờ rõ là có tật giật mình.
Nhưng Lộc An phát hiện ra anh rồi, nếu anh không vào thì càng giấu đầu lòi đuôi hơn.
Tiêu Viễn chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn vén rèm bước vào.
Anh cười khan: “Tết nhất mà ăn mì gói hả?”
“Vừa về tới, đói quá.” Lộc An nhướng mi nhìn anh, mắt híp lại.
“…”
Tiêu Viễn bị nhìn đến mức da đầu cũng tê dại, cảm giác cứ như mình bị nhìn chòng chọc khi không mặc quần áo.
Anh hít sâu một hơi, đặt bánh ngọt lên quầy thu ngân: “Cái này, ừm… tiện đường đi ngang mua cho anh luôn.”
Lộc An nhìn bánh ngọt, toét miệng cười với anh: “Cảm ơn, ngồi chơi chút ha?”
Tiêu Viễn không rõ hắn đang nghĩ gì, bình thường Lộc An sẽ không chủ động mời anh ngồi, muốn nói chuyện nghiêm túc hay gì đây?
Mí mắt anh giật giật, cố nặn ra một nụ cười: “Không được… không ngồi lại đâu…”
Lộc An bất ngờ đẩy tô mì qua một bên.
Trong phạm vi tầm nhìn của cả hai không còn vật cản, cứ thể đối mặt với nhau qua quầy thu ngân.
Lộc An nhìn Tiêu Viễn với vẻ mặt phức tạp.
Tiêu Viễn cũng im lặng nhìn lại.
“Hôm đó anh…”
“Hay là tôi…”
Hai người đột nhiên nói cùng lúc.
Nghe thấy người kia lên tiếng thì cùng dừng nói.
“…”
Xung quanh bỗng im bặt.
Trong bầu không khí có chút lúng túng.
Tiêu Viễn nghe ba chữ Lộc An nói mà tay toát mồ hôi hột, khó chịu lau lau vào quần.
Nghe thái độ Lộc An nói chuyện, trực giác mách bảo Tiêu Viễn là tên này muốn tính sổ với mình.
Đang lúc mạch suy nghĩ quay mòng mòng, Tiêu Viễn định đánh đòn phủ đầu.
“Hay để tôi nói trước đi.” Tiêu Viễn giành nói trước: “Tôi… tôi…”
Anh muốn giải thích chuyện xảy ra ngày đó, nhưng lại không biết nên nói thế nào, dựa theo phản ứng hiện tại của anh, tuyệt đối không có mất trí nhớ.
Nói gì giờ? Xin lỗi nhé? Hay là tôi cố tình đó?
Cảm giác câu nào cũng không ổn.
Tiêu Viễn ậm ừ cả buổi, cuối cùng nặn ra một câu: “Tôi về đây, có gì mai nói tiếp…”
Rồi mặc kệ Lộc An có phản ứng gì, anh quay người bước nhanh ra ngoài như bị ma đuổi.
“…” Lộc An cầm chìa khóa cửa chung trong tay, xanh mặt nhìn chằm chằm bóng lưng rối bời của Tiêu Viễn.
Vừa ra khỏi siêu thị Tiêu Viễn bắt đầu chạy chậm, chạy một mạch đến cửa chung dưới lầu.
Nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, lúc này anh mới nhớ ra mình làm mất chìa khóa từ lâu rồi.
Lúc trước làm mất anh cũng không để ý, khi đó Lộc An đang dưỡng thương, hai người cùng ra cùng vào, còn tình hình bây giờ…
Tiêu Viễn bất đắc dĩ thở dài, ngồi xổm bên cạnh cửa chung, định đợi các hộ khác trên lầu về rồi thuận tiện vào ké.
Trong ngõ nhỏ không có đèn nên rất tối, hai bên cửa sổ đều có ánh sáng chiếu vào, miễn cưỡng nhìn thấy một chút hình dáng mơ hồ.
Tiêu Viễn ngồi xổm dưới đất nghịch điện thoại.
Cũng may chỉ đợi một lát đã có người thuê trọ trên lầu đi xuống.
Lúc này anh mới vào cửa.
Sau khi về đến nhà chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Tiêu Viễn cởϊ qυầи áo vọt vào tắm rửa sạch sẽ rồi nằm dài ra giường, trong đầu miên man suy nghĩ.
Phải nói cho rõ ràng, dù sao sau này còn phải gặp mặt mà.
Nhưng khó cái là giờ vừa thấy Lộc An cả người liền không thoải mái, đội quần nhiều đến nỗi có thể gom lại quấn quanh một vòng trái đất luôn.
Tiêu Viễn chưa bao giờ thấy bất lực như vậy.
Anh bứt rứt vò tóc, tự lẩm bẩm: “Đừng sợ, đừng xấu hổ, chỉ cần mình không xấu hổ, thì người khác sẽ xấu hổ…”
Anh nằm trên giường tự tẩy não mình, lặp đi lặp lại câu này.
Mãi đến khi chìm vào giấc ngủ, anh còn mơ thấy mình đang quỳ gối trước mặt Phật tổ, tụng mấy câunày y như tụng kinh.
Buổi sáng Tiêu Viễn dậy rất sớm, lúc rửa mặt soi gương, nhe răng nghiến lợi, lại bắt đầu lẩm bẩm với cái gương: “Chỉ cần mình không xấu hổ thì người khác sẽ xấu hổ.”
Tụng đi tụng lại không dưới chục lần.
Cuối cùng Tiêu Viễn cũng vật dậy được lòng can đảm, tự tin cũng về theo, cả người tràn trề sức sống.
Anh mím môi cầm chìa khóa ra ngoài.
Lúc vén rèm bước vào siêu thị, Tiêu Viễn ngây người nhìn bên trong.
Lộc An đang ngồi nghịch điện thoại sau quầy thu ngân.
Cạnh quầy còn hai người khác là Lý Hàng và một cô gái.
Nghe tiếng cửa, Lộc An chỉ thờ ơ ngước mắt ngó anh một cái rồi dòm điện thoại tiếp.
Cô gái quay sang liếc ngó về phía cửa rồi quay lại nhìn Lộc An tiếp, chẳng biết đang lí nhí cái gì trong miệng.
Nhìn cảnh này, Tiêu Viễn thấy hơi khó chịu.
Chỉ có Lý Hàng vui vẻ chào hỏi anh: “Anh Tiêu, chào buổi sáng, anh chơi game không?”
Tiêu Viễn lắc đầu đi vào đứng cạnh cậu ta, hếch cằm về phía cô gái: “Đây là?”
“Chị họ em á.” Lý Hàng giải thích: “Chỉ đến chơi mấy ngày.”
“À.” Tiêu Viễn đáp.
Lúc này, cô gái mới quay đầu lại, nghiêm túc nhìn anh một cái, có chút kinh ngạc: “Người quen hả?”
Lý Hàng nói: “Người ở trên lầu đó chị.”
“Cũng đẹp trai đó.” Lý Nhụy lại cười nhìn Lộc An: “Nhưng chị vẫn thích kiểu như Lộc An hơn.”
Lý Hàng bất đắc dĩ lắc đầu: “Ôi đàn bà…”
Lý Nhụy lập tức tát cậu ta một phát: “Nói năng cho đàng hoàng.”
Từ khi bước vào Tiêu Viễn vẫn luôn quan sát thái độ của Lộc An, tên này còn chẳng thèm liếc anh một cái.
Lại đột nhiên nghe Lý Nhụy nói vậy, anh không khỏi quay đầu nhìn cô chị họ của Lý Hàng.
Cô gái này cột tóc đuôi ngựa cao, dáng người nhỏ nhắn trông rất hoạt bát.
Lại còn thích Lộc An.
Hừ.
Giờ Tiêu Viễn không có thời gian quan tâm đến cô tình địch này, anh quay đầu nhìn Lộc An.
Với sắc mặt vừa rồi của hắn, cho dù Tiêu Viễn có thiếu nhạy bén đến mấy cũng biết hắn đang cáu.
Tiêu Viễn sờ mũi, ngập ngừng lên tiếng: “Lộc An, chuyện kia…”
Anh đang nói thì đột nhiên bị cắt ngang.
“Lộc An, tay anh còn đau không?” Giọng Lý Nhụy trong trẻo, át hẳn tiếng Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn cau mày, đè khóe miệng xuống, hơi bực bội.
“Không.” Lộc An đáp một tiếng không cảm xúc.
Lúc này hắn mới lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Viễn, móc trong túi ra cái chìa khóa đưa cho anh: “Tối hôm qua định đưa cho anh.”
Tiêu Viễn nhận chìa khóa, nghĩ đến hành động của mình tối hôm qua, mất tự nhiên sờ mũi.
Anh mấp máy môi định nói gì đó.
Nhưng chưa kịp nói gì thì Lộc An đã đứng dậy.
Lộc An lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế mặc vào, cầm găng tay đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Tiêu Viễn còn hờ hững liếc anh một cái.
“…”
Tiếc là Tiêu Viễn cũng không nhìn ra điều gì từ ánh mắt Lộc An.
Cho đến khi tấm rèm cửa bị vén lên để một cơn gió lạnh ùa vào rồi lại bị hạ xuống.
Tiêu Viễn mới sực tỉnh.
Lý Hàng khó hiểu nhìn về phía cửa: “Anh Tiêu, hôm nay trông anh Lộc có vẻ không vui lắm á, sao vậy anh?”
Tiêu Viễn lắc đầu nói không biết.
Lý Nhụy mất hứng bĩu môi: “Sao mình mới đến mà ảnh đi mất rồi…”
“Chị ơi, bớt bớt giùm.” Lý Hàng xoa cái đầu nhức: “Năm nào cũng chị tới, ảnh liếc chị được mấy cái?”
Lý Nhụy trừng mắt nhìn Lý Hàng: “Câm mồm!”
Tiêu Viễn khẽ đảo mắt, nhếch khóe miệng, rồi thở dài ra vẻ tiếc nuối: “Lộc An ấy à… hầy…”
Sự chú ý của hai người đều bị anh thu hút, nhất là Lý Nhụy hai mắt sáng ngời nhìn anh đăm đăm.
Nhưng Tiêu Viễn không nói tiếp.
“Anh ấy làm sao? Anh nói đi chứ.” Lý Nhụy không khỏi thúc giục anh.
Tiêu Viễn tỉnh bơ bắt đầu nói nhảm: “Gần đây Lộc An thích một người, hôm qua đi tỏ tình mà bị từ chối rồi.”
Lý Hàng hoàn toàn không tin: “Không thể nào, em chưa nghe ảnh nói thích ai bao giờ.”
Tiêu Viễn tặc lưỡi: “Cậu mới đi nghỉ về thì biết quái gì, cô nàng đó cũng xuất sắc lắm, nhưng anh ấy bị từ chối rồi, chuyện này mà lộ ra thì mất mặt quá.”
Lý Nhụy không thể tin được: “Anh, anh nói dối, làm sao anh biết?”
Tiêu Viễn cười hì hì: “Tôi biết cô gái đó, tụi tôi lớn lên cùng nhau mà.”
“…” Lý Hàng và chị họ ngơ ngác nhìn nhau, rõ ràng không tin lời anh nói.
“Cô này vừa xinh vừa giàu, tính tình dịu dàng như nước, ăn nói còn nhỏ nhẹ…”
Tiêu Viễn lôi hết những lời ca ngợi và từ ngữ không liên quan gì đến Lý Nhụy ra, nổ banh nhà l*иg.
Lại còn lấy hình chị của Phạm Bạch ra cho hai người xem.
Cuối cùng dọa họ bán tín bán nghi.
Hai mắt Lý Nhụy đỏ bừng, uất ức đầy mặt: “Anh ấy, anh ấy thích người ta rồi…”
Tiêu Viễn gật đầu.
“Nhưng anh ấy bị từ chối, vậy có phải tôi…” Lý Nhụy cắn môi.
“Không đâu, cô thấy cô với cô gái này có điểm gì giống nhau không?” Tiêu Viễn khuyên giải: “Trên đời này thiếu gì đàn ông, người này không được thì kiếm người khác. Cô xinh vậy mà, đúng không? Nói cô nghe, tôi quen nhiều người đẹp trai lắm, cô coi thích ai thì tôi giới thiệu cho…”
Anh vừa nói vừa lấy điện thoại ra lướt mấy tấm hình, lôi hết hình của đám bạn ăn chơi, bạn đại học ra.
Cuộc sống của đám bạn đại học và mấy cậu ấm hoàn toàn khác với những người lớn lên ở khu dân cư Phú Dương.
Ai không xuất chúng thì cũng ăn mặc sang chảnh cho bằng người ta.
Ai đã xuất chúng rồi lại trau chuốt cho càng xuất sắc hơn.
Nhất là còn được chụp trong nhiều bối cảnh xa xỉ khác nhau.
Tiêu Viễn không có hứng thú với mấy tấm ảnh làm màu này, nhưng loại ảnh này có thể thu hút Lý Nhụy.
Sau khi nói chuyện, Tiêu Viễn biết Lý Nhụy lớn hơn Lý Hàng hai tuổi, hiện đang làm việc trong một cửa hàng bách hóa.
Hẳn là chưa trải đời, thích Lộc An vì thấy hắn đẹp trai thôi.
Bây giờ Tiêu Viễn đem một đống ảnh trai đẹp tới trước mặt cho cô chọn, cô sẽ bị choáng váng.
Tên ngốc Lý Hàng cũng cùng xem ảnh, lựa tới lựa lui y như vào siêu thị lựa rau.
Tiêu Viễn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.