Chương 1: Cuối cùng cũng bị hắn ghét bỏ

"Trong thẻ có số tiền đủ để em sống cả đời không lo nghĩ." Người đàn ông mặc vest đen sang trọng, ngồi trên ghế sô pha khuôn mặt lạnh nhạt quăng chiếc thẻ đen lên bàn. Ở chung với nhau đã được 4 năm, người kia vẫn chỉ mang danh là người tình bí ẩn của hắn. Nếu 4 năm trước không phải do chuyện kia hắn cũng sẽ không mang người kia cột vào bên người.

"Ngài chán ghét em sao? Không thể nào... Em và ngài đã bên nhau 4 năm nếu chán thì sao bây giờ mới chán...Có phải ngài tức giận vì chuyện hôm nay không?" Linh Lan cắn nhẹ môi dưới, bộ dáng thật ủy khuất khiến người ta thương tiếc. Nếu không quá hiểu về cô, Cao Phác Cơ thực sự sẽ bị vẻ yếu đuối đó lừa cho thê thảm.

"Không phải!" Hắn dứt khoát phủ nhận, bộ dáng lười biếng không muốn tiếp tục câu chuyện vô nghĩa này nữa.

Linh Lan nhìn sắc mặt hắn, lòng tràn đầy cảm giác sợ hãi. Bao nhiêu năm ở chung nếu còn không thể nắm bắt được cảm xúc của khác thì cô sống cũng thật uổng phí. Nhưng lúc này thật sự trùn bước thì sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

"Nếu ngài không muốn, lần sau em sẽ không vậy nữa,..." Linh Lan tiến tới ôm đùi hắn lấy lòng, mắt dưng dưng chợt khóc. Bình thường mỗi lần trưng ra bộ dáng như vậy hắn sẽ thương sót cô. Tuy không yêu nhưng cũng sẽ không ghét bỏ.

"Lần sau em sẽ không xuất hiện trước mặt Vũ tiểu thư nữa... Hôm nay đều là do em nhất thời nông nổi." Linh Lan biết chuyện bản thân có ý đồ xấu sẽ bị hắn dễ dàng nhận ra. Dù gì Cao Phác Cơ cũng là một lão hồ ly có thâm niên thương trường hơn 10 năm... Cô không đấu nổi hắn. Vậy thì để trước khi hắn phát hiện cứ thành thật nhận lỗi vậy.

Hạ Linh Lan thậm chí vì lấy lòng mà không tiếc chà chà cặp ngực vào người hắn, thấp hèn lấy lòng hắn.

Từ đầu tới cuối hắn đều im lặng để mặc cô quấy rối, đương lúc Linh Lan tưởng mình sẽ thành công bỗng dưng Cao Phác Cơ đứng bật dậy, mạnh tới nỗi suýt khiến cô ngã chổng vó xuống đất.

Hắn khốn nạn !

Linh Lan bực tức trong lòng nhưng bề ngoài vẫn như cũ hai mắt dưng dưng chực khóc.

"Tôi cho em một ngày thu dọn toàn bộ đồ rời khỏi đây, nếu còn dở trò đừng trách tôi gọi người tới đưa em đi !" Cao Phác Cơ chỉnh lại quần áo bị cô làm nhàu, sau đó liền quay đầu rời khỏi phòng.

Linh Lan ngồi trên đất ngơ ngác, đây phải là cô thực sự bị hắn ta vứt bỏ không?

Linh Lan thẫn thờ trong giây lát, cuối cùng cũng kéo lại ý chí của bản thân. Tên khốn khϊếp ! Cứ đợi đó ! Có ngày tôi sẽ khiến anh quỳ dưới chân anh xin tha.

Cao Phác Cơ cho cô một ngày thu dọn đồ đạc cũng là quá keo kiệt, 4 năm ở chung với nhau hầu như toàn bộ vật dụng của cô đều ở đây. Muốn dọn trong một ngày chắc chắn không xong.

"Tiểu thư, hay là tôi đi xin ông chủ cho thêm thời gian 2 ngày?" Quản gia Chu, cũng là người đã làm việc ở đây hơn 10 năm bất đắc dĩ đưa ra ý kiến. Ông cũng đã quen biết cô được 4 năm, từ lâu đã xem cô là người trong gia đình. Tuy Hạ Linh Lan tính tình có hơi khó chịu, cũng khó hầu hạ nhưng cũng không phải là người xấu. Ông còn tưởng tương lai không xa Hạ Linh Lan sẽ trở thành nữ chủ nhân "thực sự" của ngôi nhà này.

"Nếu vậy phiền ông nói với ngài ấy cho tôi một tuần thu xếp đi..." Linh Lan mất mát nói, thật sự toàn bộ đồ cô được Cao Phác Cơ tặng toàn là đồ hiệu phiên bản giới hạn... Cô không muốn bỏ đi một món nào cả. Hơn nữa cô còn chưa tìm được chỗ ở nữa.

Mà không chừng nếu quản gia Chu xin cho cô ở lại thêm thời gian một tuần, đợi đến lúc đó lỡ như Cao Phác Cơ đã nguôi giận vậy thì cô sẽ dễ dàng xin tha thứ.

Quản gia Chu lặng lẽ thở dài, ý đồ của Linh Lan quá dễ đoán. Nhưng ông cũng không tiện vạch trần. Ông chỉ nói sẽ đi hỏi ông chủ thử, cũng không biết ngài ấy có đồng ý không.

Linh Lan như thấy được hi vọng liền rối rít cảm ơn ông Chu, bản thân cũng thong thả dọn dẹp đồ lại.