Kế hoạch của tôi rất đơn giản. Thay vì âm mưu, một thứ sẽ có khả năng để lại một ấn tượng xấu đối với Rachel và gây nên cái chết của mình trong tương lai, tôi sử dụng dương mưu. Theo đó, tôi đẩy Han vào bước đường cùng bằng cách chỉ cho hắn rõ ràng ai là đối tượng, đồng thời ép buộc bạn thuở nhỏ của hắn phải thừa nhận cô ấy có tình cảm cho tên nhân vật chính. Hiển nhiên, kế của tôi không hẳn là không có sơ hở. Chỉ cần Rachel không mang tính cách của một cô nàng yandere, cô có thể hoàn toàn chối bỏ những cảm xúc trong trái tim của mình.
Tuy vậy, tôi nghĩ không cần phải nói lại thế giới mình được sinh ra là một nơi như thế nào.
Sau khi tấn công Han bằng một quả bom tạc nặng ký, tôi ngồi yên lặng và chờ đợi thành quả của mình xuất hiện. Bắt chéo hai chân và đan tay lại, lưng tôi duỗi thẳng như một đạo diễn thực thụ. Sân khấu và ánh đèn đã được tôi xếp đặt sẵn rồi, họ chỉ cần diễn mà thôi. Thứ mà tôi trông đợi vào lúc này là những biểu cảm phức tạp trên gương mặt của Han cùng Rachel.
Cô nàng hẳn phải đỏ mặt vì xấu hổ, hoặc hẳn phải mỉm cười vui vẻ bởi vì được ở bên cạnh Han là thứ cô quan tâm nhất, đặc biệt là khi có người hỗ trợ ghép đôi hai bọn họ lại với nhau. Từ trước đến nay, mọi chuyện đều xảy ra như vậy.
Nhưng trái với tưởng tượng của mình, tóc vàng trông chẳng có tí gì là hứng thú cả.
"Tớ cảm ơn ý kiến của cậu. Tớ thật sự cảm ơn cậu đã nghĩ cho tớ."
Thôi rồi... Trả lời như thế thì chẳng tốt chút nào.
Khi nghe cô nàng bạn thuở nhỏ nói như vậy, tôi biết ngay ý của cô ấy ngược lại hoàn toàn. Huống chi, biểu cảm khuôn mặt của Rachel chỉ cho tôi thấy một vẻ đắng cay khó tả. Chẳng có một chút xíu manh mối nào làm tôi nhận ra rằng Rachel đang che giấu cảm xúc thật sự của mình. Qua hàng vạn năm, ít nhất, tôi có thể nhìn ra được điều đấy.
"Hiện tại, giữa tớ và Han không có gì đang diễn ra cả. Chắc chắn!" Rachel cắn nhẹ môi dưới của mình.
Chẳng hiểu sao, tôi cảm thấy như Rachel đã mất toàn bộ sức lực chỉ để có thể nói những lời kia. Tôi không hiểu lắm. Nếu cô ấy khó chịu đến mức này, tại sao lại còn cố giải thích? Rachel làm tôi nghĩ cô ghét ở cùng Han ấy chứ.
"Đ-đúng rồi! C, cậu đã l-lầm to! Rachel đối với tớ như một người chị gái vậy. Và tớ cũng sẽ không làm gì để gây hại mối quan hệ tốt đẹp giữa tớ và cậu ấy đâu." Được một cơ hội để thoát khỏi quả bom tôi thả, Han ngay tức thì chộp lấy nó không nghĩ ngợi gì nhiều.
Ôi trời... Hóa thân thần tinh yêu cho Han chẳng dễ dàng chút nào. Tôi đã đánh giá thấp độ khó của nó, và cũng đánh giá quá cao khả năng của bản thân. Vài giây trước hắn đã gần đạt đến giác ngộ, còn bây giờ thì tôi phải bắt đầu lại từ bước thứ nhất.
Tuy nhiên, tôi đã dấn thân quá sâu để có thể thoát ra được. Đây có thể là một trong những thời khắc hiếm hoi để tôi giúp Rachel đến với Han như thế này. Chẳng biết đến khi nào tôi mới có thể ngồi chung với hai người bọn họ nữa.
"Tớ chỉ nói theo góc nhìn của mình mà thôi. Thực sự hai cậu rất có tướng phu thê. Han này, cậu đang tìm một người bạn gái, sao cậu không thử cân nhắc bạn thời thơ ấu của mình xem?"
Rachel giữ im lặng không nói gì. Vẻ mặt của cô ấy cũng chẳng hề thay đổi, vẫn là vẻ ngậm ngùi đắng cay khi nãy mà thôi. Tôi tự hỏi cô ấy đang nghĩ gì phía sau đôi mắt xanh kia.
"Và còn cậu nữa, Rachel, cậu không muốn trở thành bạn gái chính thức của Han sao?" Không dừng lại ở chỉ mỗi tên nhân vật chính, tôi nã phát đạn của mình về phía cô nàng tóc vàng.
Vì tôi đang đối đầu với cô ấy trực tiếp như vậy, chỉ cần có một điều gì đó bất thường xảy ra ở Rachel là tôi sẽ ngay lập tức đứng dậy và chạy.
"Tớ đồng ý với C." Ngồi cạnh tôi, lớp trưởng đưa tay lên và phát biểu ý kiến của cô ấy. "Cả hai cậu trông giống như một cặp đôi hoàn hảo vậy. Cậu thì sao, Kurokawa? Cậu nghĩ thế nào?"
"Han này." Thay vì trả lời câu hỏi của lớp trưởng, thần sách xoay về phía tên điển trai kia. "Tớ đã nói từ đầu rồi. Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Người ở gần cậu nhất vào lúc này hẳn phải là lựa chọn tốt nhất cho cậu."
"N-nhưng mà người ở ngay trước mắt tớ lúc này là C cơ mà?"
Tiên sư ông bà nhà cậu!!!
"..."
"..."
"..."
Toàn bộ các cô gái đều im lặng hết rồi kìa, thấy thành quả của cậu chưa?! Nhìn mặt họ xem! Họ trông cứ như chẳng còn chút năng lượng nào trong cơ thể ấy! Ánh mắt của Laura và Rachel như mắt cá chết vậy, không hề có tiêu cự!
Đây không chỉ là khờ khạo nữa đâu Han ạ. Đây là triệu chứng của bệnh bại não!
"Khoan đã! Cho tớ vài giây. Tớ nghĩ là mình hiểu ý của Kurokawa rồi. Lẽ ra tớ nên nhìn nó theo nghĩa bóng chứ chẳng phải nghĩa đen. Rachel là người gần với tớ nhất, tớ rõ rồi..." Han từ từ đỏ mặt vì xấu hổ.
Han Som ơi là Han Son. Nếu cậu biết chỉ còn một đường chỉ nữa thôi là tôi đã nện vào mặt cậu rồi.
"Cậu hiểu rồi đấy!" Giọng gần như vỡ ra, tôi gằn từng chữ một.
Lạy ơn trên!
"Trước khi mọi người tiếp tục, C ơi, chắc là cậu nên dùng chút nước. Cậu đã nói chuyện được một lúc lâu rồi." Khi tôi chuẩn bị dạy dỗ Han, lớp trưởng nắm lấy tay tôi và bóp nhẹ. Cô ấy có lẽ đã nhận ra tôi càng lúc càng trở nên khó chịu hơn khi nói chuyện với tên điển trai kia.
Hầy. Đúng là bản thân nên hạ hỏa một tí thật. Thay vì để não bộ sôi lên vì giận dữ, tôi đoán nên làm một điều gì đó để quên đi phần nào những suy nghĩ tiêu cực. Nếu không, chẳng sớm thì muộn, tôi sẽ đá vào hạ bộ tên khốn kiếp đần độn kia bằng toàn bộ sức mạnh của mình.
Nhân tiện, nước! Đây là lần đầu tôi uống nước đấy!
Giả sử Rachel là người đưa tôi cốc nước kia, tôi sẽ nghi ngờ liệu cô ấy có bất kỳ ý đồ gì khác hay không. Chẳng có lý do gì tơc vàng nên làm vậy với tôi cả. May mắn thay, Laura mới là người làm việc đó. Tôi thì chẳng có lý do gì phải nghi ngờ chính bạn gái của mình.
Bạn gái... Tôi vẫn chưa quen với khái niêm này lắm khi nó rơi vào trường hợp của bản thân...
"Cảm ơn cậu nhé." Tay tôi duỗi về phía trước.
Trước khi tôi kịp chạm tới ly nước, Laura lại cầm lấy nó và uống một ngụm nhỏ rồi mới trả lại cho tôi.
"Đừng lo. Tớ chỉ đảm bảo nước uống được hay không thôi ấy mà. Ai mà biết được liệu nước ở một biệt thự villa có gì đặc biệt bên trong hay không. Rachel có thể để vào trong đấy đủ loại hóa chất mà bọn mình không biết."
Ui da! Lớp trưởng à, cậu không nên nói vậy. Rachel không thích nghe thế đâu.
"Rachel sẽ không làm vậy với bọn mình. Cậu cứ đùa quá!" Kurokawa nhoẻn miệng cười.
Đúng nhưng chưa đủ, thần sách ạ. Rachel sẽ không làm vậy với bọn mình, nhưng Han thì khác. Hắn sẽ gục mặt ra đấy trong chốc lát thôi.
"Đúng rồi! Rachel sẽ không bao giờ làm thế!" Han đứng ra bảo vệ cô bạn thuở nhỏ của mình.
Mặc kệ tên đấy đi. Hắn thì biết cái quỷ gì chứ.
Dù đã sống đi sống lại ngày này hằng hà sa số lần, tôi vẫn chưa rõ cô nàng tóc vàng giấu lọ thuốc ngủ ở đâu. Tôi đã thử tìm khắp nơi trong nhà, nhưng chưa bao giờ thấy. Vì vậy, tôi đoán có đến chín mươi chín phần trăm là Rachel luôn giữ lọ thuốc ngủ ở trên người. Và có cho tôi vàng tôi cũng không dám động vào người cô ấy.
Còn tên Han kia, để hắn chìm vào giấc nồng, Rachel chỉ có hai lựa chọn. Hoặc bỏ thuốc vào thức ăn, hoặc thức uống. Đặt trường hợp Rachel hòa tan thuốc ngủ vào trong nước, làm sao mà Han nhận ra được gì?
Suy cho cùng, bị đánh mê là chuyện mà tên nhân vật chính đấy chẳng thể tránh được.
"Không biết diễn tả thế nào, tớ chỉ có thể khen nước ngon. Thứ lỗi cho vốn từ hạn hẹp của tớ nhé. Đúng là nước ở biệt thự có vị khác hẳn." Lớp trưởng xoay lại phía Rachel và khen. "Xin lỗi đã nghi ngờ cậu."
Sau đó, cô nàng vừa đưa tôi ly nước mình vừa nhấp môi, vừa đẩy đĩa trái cây về phía này.
"Của cậu đây. Nhiệt độ vừa ổn, không quá lạnh. Nhân tiện, cậu cũng nên thử cái này. Ngọt lắm!"
Bấy giờ, tôi mới để ý đến hình dáng của thứ vừa được đẩy đến trước mặt mình.
Chúng là những miếng táo hình tai thỏ. Phần thịt quả màu vàng trắng đại diện cho phần thân, còn vỏ táo màu đỏ phía trên cùng được tỉa lại nhẹ nhàng, mô phỏng lỗ tai dài của những chú thỏ con.
"Tớ cắt đấy." Kurokawa đưa tay lên. "Cậu thấy thế nào?"
Nói thật, hơi thô. Kurokawa hiển nhiên là chưa thạo việc tỉa hoa quả cho lắm. Tai thỏ cậu làm còn chưa đều. Bên thì quá ngắn, bên thì quá dài, thậm chí có một vài chú thỏ táo bị mất một mảnh tai. Phần màu vàng thì lại không tròn mà lại vuông vức góc cạnh vì bị dao cạo đi không biết bao nhiêu là thịt quả. Nhìn chung là nàng thần sách có lòng nhưng chưa đủ lực.
Tuy vậy, hình ảnh đĩa hoa quả này bất giác làm tôi nhớ đến một lần nọ trong quá khứ. Lúc đấy, tôi đang giúp Kurokawa chiếm lấy trái tim của Han bằng những cử chỉ nhẹ nhàng. Suốt cả một buổi chiều, bọn tôi đã luyện tập liên tục khắc tai thỏ, và chỉ mình tai thỏ mà thôi. Tôi đã tự nguyện đóng vai trò một người phê bình cho cô ấy, bởi lẽ chẳng ai sẽ nhận xét gì để nàng mọt sách có thể tiến bộ hơn.
Tôi còn nhớ rõ sự hạnh phúc toát ra từ nụ cười trên môi nàng tóc đen. Khi đấy, Kurokawa cũng hỏi tôi một câu hệt như hiện tại.
"Dễ thương lắm." Câu trả lời của tôi vẫn như một. Dù có là hôm qua, ngày hôm nay, hay là cả ngày mai, đó sẽ luôn là những lời thật lòng của tôi.
Chúng không đẹp, đúng. Trên thực tế, những miếng thỏ táo còn vụng về vô cùng, thua xa thành quả của thần sách trong quá khứ. Thế nhưng, chúng đáng yêu, chúng dễ thương, chúng tràn đầy tình cảm của một người con gái với trái tim đang nồng đượm những cảm xúc chân thành. Khi ánh nắng chiều vàng chiếu qua cửa sổ và chạm lên nụ cười tự hào của Kurokawa, tôi được thấy một nhân vật đang làm hết sức mình nhằm đạt được phương tâm của người thương.
Khoảnh khắc đấy đã khiến tôi nói rằng cô sẽ trở thành một người bạn gái hoàn hảo cho bất cứ ai đủ diễm phúc.
Cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn nghĩ như vậy.
"..." Kurokawa không nói gì sau phản hồi của tôi, nhưng lại lấy tay dụi mắt.
"Kurokawa? Cậu sao thế?" Hơi lo lắng, tôi nhanh chóng hỏi cô.
"Cảm ơn cậu." Lắc lắc đầu, Kurokawa cười hạnh phúc. "Tớ cần phải cố gắng hơn mới được."
Hai tay để trước ngực, cô nàng nắm chặt lại và tỏ rõ vẻ quyết tâm. Chẳng biết có phải tôi nhìn nhầm hay không, nhưng gương mặt của Kurokawa vừa mới rạng rỡ lên hẳn. Chỉ một lời khen nho nhỏ như vậy lại có thể khiến tóc đen hạnh phúc đến vậy hay sao? Đến những cô nàng còn lại cũng phải chú ý đến vẻ bất thường của cô ấy.
"Chu choa..." Từ chỗ ngồi của mình, Han hít sâu một hơi.
Ngay tức thì, tôi xoay sang tên điển trai kia.
"Cậu sao thế?"
"C! Cậu đích thực là một bậc thầy. Không! Một vĩ nhân! Chỉ cần một lời khen như vậy thôi mà cậu đã khiến Kurokawa phải xúc động như thế rồi." Trong mắt của tên nhân vật chính đấy chứa đầy sự ngưỡng mộ.
Vì biết bản thân mình thật ra mù mờ như thế nào trong chuyện tình cảm, thú thật là tôi khá xấu hổ với thái độ của hắn.
"Đừng đổ lên đầu tớ như thế. Kurokawa tự xúc động ấy chứ có liên quan gì đến tớ!"
"...Tớ sẽ đi theo sau lưng cậu suốt cuộc đời này." Tất nhiên là hắn bỏ ngoài tai những lời của tôi rồi.
Thôi được. Tùy cậu vậy. Tôi cũng chẳng cản cậu nổi. Có nói thêm cũng bằng thừa, huống chi tôi chả buồn nói nữa. Vì tốn thời gian và nước bọt cho cậu, cổ họng tôi càng lúc càng khó chịu. Cứ như ở bên trong đấy có một quả banh lông cứ cọ xát miết thôi. Vậy ra đây là cảm giác khát nước sao?
"Mời C!" Laura nâng ly nước lên giúp tôi.
Một cách lịch sự, tôi nhận nó bằng hai tay. "Cảm ơn lớp trưởng."
Chẳng biết vô tình hay cố ý mà ngón của hai người chạm nhau phớt qua, và tôi nhận ra lớp trưởng đang cười đùa một cách tinh nghịch. Cô nàng này...
Một cảm giác mát lạnh nhanh chóng di chuyển từ khoang miệng tôi xuống dưới cổ họng, cuốn phăng đi những thứ khó chịu tích tụ từ đầu đến giờ. Cũng như việc tôi có thể tự nhiên sử dụng miệng của mình, việc uống nước cũng đơn giản không kém. Tất cả những thớ cơ trên gương mặt như biết rõ chúng phải làm gì và làm thế nào. Không cách nào giải thích, tôi chỉ có thể quy mọi chuyện về hai từ bản năng.
...
Ngoại trừ cảm giác lạ lẫm vừa thoáng qua, tôi chẳng thấy có gì quá đặc biệt. Nếu không phải mọi người cần làm thế để sống, tôi chẳng biết liệu bản thân có đủ kiên nhẫn để cầm ly nước lên lần thứ hai hay không. Có điều, tôi cảm thấy mình "đầy đủ" hơn một chút. Điều đó rất khó diễn tả bằng lời, nhưng tôi có thể so sánh một cách đại khái. Vừa rồi, tôi như một khối xếp hình rối ren lại được lắp thêm một mảnh ghép đúng ở vị trí của nó vậy.
Rất trừu tượng, tôi biết.
"Tớ cũng muốn uống nước nữa!" Han nói, mắt nhìn về phía Rachel.
Tự thân vận động đi ông tướng ạ.
"Của cậu đây." Rachel đẩy về phía hắn thứ mà hắn muốn.
"Cám ơn cậu nhiều! Nào mọi người, trăm phần trăm nhé." Han nâng cao ly nước lên và uống cạn trong một hơi duy nhất.
"Ừ, trăm phần trăm." Rachel mỉm cười một cách u tối.
"Khà! Thoải mái!" Đó là nước, không phải bia. Đừng hành xử như mấy ông chú ma men!
Nhân tiện nhé, nếu trong ly nước đấy có đánh thuốc, tên Han khả năng cao là không còn kịp cứu nữa rồi.
"Cậu uống nước xong rồi chứ?" Laura hỏi tôi.
"Ừm, tớ hết bị rát cổ rồi."
"Vậy hay là C ăn thử thỏ táo của tớ xem?" Kurokawa háo hứng nhìn tôi.
Tôi gật đầu đồng ý. Thấy vậy, lớp trưởng ngay tức thì dùng một cây tăm nhỏ và ghim lấy một miếng táo, nâng lên tận miệng cho tôi.
"Há to miệng nào."
Hiển nhiên, với nhiều người đang nhìn chằm chặp như hiện tại tôi không tài nào để lớp trưởng bón thức ăn cho mình như vậy. Không nói đến ánh mắt ngập tràn đố kỵ cùng ao ước của Han, xung quanh còn có hai luồng hàn khí nhìn về phía tôi. Một có màu tóc vàng, một có màu tóc đen.
Tôi xin lỗi vì đã bán cẩu lương ạ...
"Tớ có thể từ chối không?"
Lớp trưởng cười nhưng tay vẫn ở ngay vị trí cũ. Với một câu hỏi khác, cô trả lời tôi: "Cậu nghĩ thế nào?"
Nhiệt độ có vẻ càng lúc càng thấp xung quanh mình. Tôi đành chấp nhận số phận bản thân như một con cừu ngoan trước miệng cọp.
"A!"
Giòn, ngọt, không quá chua và có vị của táo. Tôi nghĩ vậy... Mỗi khi cắn vào thịt quả, răng tôi sẽ bị độ giòn của nó cản lại một chút. Nhưng sau khi đi xuyên qua, ngay tức thì nước táo tràn ngập khắp khoang miệng tôi cùng một mùi thơm thoang thoảng. Với từng lần nhai, miệng lưỡi của tôi cứ như được gột rửa bởi mùa thơm đấy. So với việc uống nước, tôi thích ăn táo hơn nhiều.
Đặc biệt vì đây là lần đầu tiên tôi được ăn một thứ ngon lành thế này, tôi nghĩ ký ức "được ăn" sẽ trở thành một ký ức lõi khó phai.
"Táo ngon C nhỉ?" Sát bên tôi, Han cũng đang ăn một thứ tương tự. Sự khác nhau giữa hai người chỉ là việc tên điển trai không có người đút cho. "Tớ không biết là táo ăn ngon hơn khi chấm kèm cẩu lương đấy. Chua hơn gấp đôi bình thường."
Im đi bố trẻ...
"Oáp..."
Ể?
Tôi đột nhiên thấy hơi mệt?
"Ư..."
Ồ? Lớp trưởng cũng ngáp kìa. Tôi nghe đâu là cơn ngáp có thể lây được, đặc biệt là những người ở gần nhau.
"Oài... sao tự dưng buồn ngủ quá vậy..." Han nằm gục xuống bàn ăn.
Và đó cũng là những gì thị lực mờ dần của tôi nhìn thấy.