Không khí trong phòng vô cùng ấm áp.
Tôi ôm thân thể mềm mại thơm tho này, lập tức cảm thấy trong lòng vô cùng cảm khái.
Chu Thái Vi bỗng nhiên nhẹ nhàng liếʍ lên vành tai tôi, nghịch ngợm cười duyên mà nói: "Tôi không chỉ học qua kỹ năng khẩu giao, mà còn các kỹ năng khác như khiêu vũ, đạo cụ, nhập vai nhân vật, SM nữa" Thiếu gia ngài có muốn thử một chút hay không?"
“……”
Chỉ một câu nói thôi, thiếu chút nữa lại khơi lên ngọn lửa hừng hực trong lòng tôi.
Tôi tức giận vỗ mông cô ấy một cái, phát ra một tiếng "bốp" giòn vang, tôi nói: "Đừng trêu chọc tôi nữa, đêm nay tôi không muốn bị đẫm máu đâu."
“Hihi, chỉ cần đợi thêm mấy ngày nữa thôi mà.” Chu Thái Vi che miệng cười khẽ, nhưng vẫn ngoan ngoãn chịu thua, không dám khıêυ khí©h tôi nữa.
Thời gian đã là nửa đêm, sau khi tắm rửa sơ, tôi cảm thấy thật sự mệt mỏi và trở lại phòng ngủ, ngã đầu xuống liền ngủ thϊếp đi.
Một đêm tĩnh lặng trôi qua.
Ngày hôm sau khi tôi mở mắt ra, đã là hơn mười một giờ sáng.
Kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua tấm cửa kính sạch sẽ, khiến mọi thứ trong phòng đều mạ lên một lớp ánh vàng óng ánh.
Tôi đưa tay dụi dụi đôi mắt lim dim còn buồn ngủ, cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, lại hồi tưởng về trải nghiệm như tàu lượn siêu tốc của ngày hôm qua, trong lòng khó tránh khỏi vẫn có chút cảm giác hoài nghi về sự thật trước mắt.
Nhưng căn phòng sang trọng này nói cho tôi biết, tất cả đều là sự thật.
Tôi đẩy cửa phòng và đi vào trong phòng khách, nhìn thấy Chu Thái Vi đang ngồi trên sô pha nói điện thoại.
Hôm nay cô ấy đã thay một bộ quần áo mới.
Chiếc váy xếp nếp trắng tinh phác họa lên đường cong mảnh khảnh của vòng eo, dưới ánh mặt trời hiện lên một làn da trắng hồng thật chói mắt, ngũ quan tinh xảo đẹp không gì sánh bằng.
So với hôm qua, cô ấy bớt đi phần lão luyện sắc bén, lại thêm hai phần thanh cao thuần khiết.
“Được, mau chóng hoàn thiện cơ cấu công ty, tôi muốn trong vòng một tuần sẽ có kết quả.”
Chu Thái Vi cúp điện thoại, quay đầu nhìn thấy tôi, liền ngọt ngào cười nói:"Thiếu gia, ngài tỉnh rồi à?"
“Ừm” Tôi vừa ngồi xuống ghế sô pha, cô ấy liền đưa cho tôi một ly nước ấm.
“Thiếu gia, có chuyện này, tôi nghĩ ngài sẽ rất hứng thú.” Cô ấy nói.
Ta uống một hơi cạn sạch ly nước ấm, gật gật đầu, "Cô nói đi."
"Vương Gia của Lôi Trạch, chính là gia tộc của tên Vương Kim Minh tối qua, chỉ sau một đêm đã hoàn toàn phá sản." Chu Thái Vi bình tĩnh mà nói.
Tôi lại giật nảy mình.
Bởi vì Vương Kim Minh ở trường học thường xuyên khoe khoang về tài sản của gia tộc hắn, nên ít nhiều tôi cũng có chút hiểu biết về Vương Gia.
Ông nội của Vương Kim Minh xuất thân là một chủ thầu, chủ yếu kinh doanh các lĩnh vực liên quan đến kiến trúc, trải qua mấy năm phát triển, dưới trướng ông ta có một công ty kiến trúc, một công ty truyền thông và hai trung tâm mát xa.
Tất cả tài sản cộng lại, chắc chắn đạt hơn một tỷ.
Khối tài sản và thế lực như thế ở Lôi Trạch mặc dù không được xem là đứng đầu, nhưng cũng được coi là giới thượng lưu.
Nhưng một gia tộc lớn như vậy, chỉ trong một đêm ngắn ngủi đã bị xóa sổ ư?
Tôi nhìn về phía Chu Thái Vi, hỏi: "Là cô làm sao?"
Ai ngờ Chu Thái Vi lại lắc lắc đầu, "Không, là mấy gia tộc và doanh nghiệp ở Lôi Trạch cùng nhau liên thủ thực hiện."
Nàng cười giải thích: "Mấy thế lực lớn nhất tại Lôi Trạch, theo thứ tự gồm có Mễ, Bạch, Hồng tam đại gia tộc, còn có Từ Thanh đại diện cho Thanh Thạch thương hội. Bốn gia tộc này, nắm giữ tất cả sản nghiệp và sinh kế kiếm tiền của Lôi Trạch, bao gồm các mối quan hệ trên dưới của hắc bạch lưỡng đạo, nhưng mà giữa bọn họ đều giữ trạng thái cạnh tranh trường kỳ với nhau."
"Chuyện tối hôm qua sau khi lan truyền ra, bốn gia tộc này đột nhiên liên thủ lại cùng nhắm vào Vương Gia. Trung tâm mát xa bị phong tỏa, công ty truyền thông bị thiêu rụi trong một trận hỏa hoạn đêm qua, tất cả hạng mục của công ty kiến trúc bị đình chỉ, khoản vay ở ngân hàng bị phanh phui nhiều lỗ hổng, sau một đêm bị tấn công dồn dập như vậy, tài chính của Vương Gia đã hoàn toàn đứt đoạn, cũng không còn hy vọng trở mình nữa."
Chu Thái Vi nhẹ giọng nói: "Vương Gia hiện tại không chỉ phá sản, mà còn phải đối mặt với khoản nợ khổng lồ. Vừa rồi, tòa án đã niêm phong toàn bộ tài sản của họ. Vương Gia trên dưới mười mấy con người, có một nửa vì phạm tội kinh tế mà bị bắt giam, những người còn lại, cũng phải chịu kết cục không chốn dung thân.”
“……”
Tôi đặt ly nước lên bàn, trong lòng rung động hồi sâu.
Tứ đại thế lực của Lôi Trạch liên thủ, trong một đêm tiêu diệt Vương Gia.
Nguyên nhân bọn họ làm như vậy chỉ có một, không cần phải nói tôi cũng có thể đoán được.
“Thiếu gia, bọn họ đang lấy lòng ngài.”
Chu Thái Vi nói với tôi: "Tập đoàn Trần Thị có ý định đầu tư vào Lôi Trạch, đây là cơ hội mà bọn họ vô cùng khát vọng. Trải qua chuyện đêm qua, mặc dù bọn họ không biết thân phận thật sự của ngài, nhưng đều hiểu được một chuyện, Ngài mới là đại thần mà bọn họ cần bám chân."
Tôi gật đầu, lại một lần nữa kinh ngạc về sự khủng bố của tập đoàn Trần Thị.
Nhưng cũng nhanh chóng quên đi sự việc này.
Dù sao ngoại trừ Từ Thanh ra, tôi ngay cả tên của ba đại gia tộc khác cũng chưa từng nghe qua, cho dù bọn họ có lấy lòng hay không, tôi còn phải quay trở lại con đường học vấn của mình.
Ở trong nhà hàng của khách sạn ăn một bữa cơm trưa thật phong phú, Chu Thái Vi vốn định bắt đầu sắp xếp chương trình học của tôi ngay từ hôm nay, nhưng bị tôi lấy lý do trường học còn việc mà dời lại vài ngày sau đó.
Đồng thời cũng từ chối đề nghị của Chu Thái Vi đưa tôi về trường.
Lại là xe thương vụ xa hoa, lại là vệ sĩ đi theo, thật sự quá mức phô trương, không phù hợp với tính cách khiêm tốn của tôi chút nào.
Rời khỏi khách sạn, bắt một chiếc taxi, tôi nhanh chóng trở lại Đại học Lôi Trạch.
Năm nay là năm thứ tư đại học, sắp tốt nghiệp nên chương trình học trong trường cũng rất ít.
Nhưng vẫn không thể trốn một số môn học quan trọng được.
Ví dụ như buổi quản trị nhân sự chiều nay.
Giáo viên dạy tiết này tên là Y Yên Mị, dáng người xinh đẹp, là nữ nhân được toàn bộ nam nhân trong đại học công nhận, nhưng cũng nổi danh là ác độc và tàn nhẫn.
Nếu bạn dám bỏ tiết của cô ấy, cô ấy thật sự dám cho bạn học lại.
Khi tôi đến phòng học, cách giờ học chỉ còn mười phút, trong phòng học đã ngồi đầy người.
Lưu Văn Bân ngồi ở phía sau lớp học, sau khi nhìn thấy tôi liền vội vàng vẫy tay, "Lão Trần, bên này!"
Ngồi bên cạnh là bạn gái Lý Viện Viện của cậu ấy, cùng mấy bạn nữ khác trong lớp.
Mấy người Lý Viện Viện sau khi nhìn thấy tôi, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, sau đó bọn họ to nhỏ gì đó với nhau, rồi phát ra một trận cười vang.
Tôi nhíu nhíu mày, mặc dù tôi đã quá quen với ánh mắt khinh thường của người khác, nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi tức giận.
Sau khi bước đến và ngồi xuống bên cạnh Lý Văn Bân, cậu ấy liền ôm lấy tôi, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc là tình huống gì hả Lão Trần, cậu thật sự chia tay với Từ Hiểu Tĩnh rồi sao?"
“Ừm” Tôi không nói nhiều, chỉ gật đầu.
Lưu Văn Bân lại hỏi: "Cô ta mở lời với cậu ư?"
"Vậy còn phải hỏi sao? Loại người nghèo như cậu ta, có thể theo đuổi được Từ Hiểu Tĩnh đã xem như tổ tiên phù hộ rồi, còn có tư cách gì mà chủ động chia tay với người ta chứ?"
Tôi còn chưa nói gì, giọng nói chói tai của Lý Viện Viện đã vang lên.
Vẻ mặt cô ta khinh bỉ nhìn tôi một cái, nói với Lưu Văn Bân: "Anh không biết đó thôi, tối hôm qua Từ Hiểu Tĩnh được Vương Kim Minh lớp bên cạnh hẹn ra ngoài, trước khi đi còn mượn tôi một hộp bαo ©αo sυ, cả đêm không về ký túc xá. Chậc chậc, cả đêm qua, không biết hai người bọn họ vui vẻ với nhau mấy lần."
Lý Văn Bân sắc mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn Lý Viện Viện nói: "Em đang nói hươu nói vượn gì trước mặt Lão Trần vậy hả?"
“Sự thật mà, trước mặt ai tôi cũng nói như vậy.”
Lý Viện Viện cười lạnh nhạt, nói với khẩu khí giáo huấn, "Tôi nói cậu đó, Trần Thiên Vị. Cậu là một kẻ nghèo kiết xác, ỷ vào thành tích tốt và hơi đẹp trai một chút, cứ khăng khăng theo đuổi những mỹ nữ như Từ Hiểu Tĩnh, theo đuổi được thì đã sao, không phải cũng chỉ là một con chó theo đuôi thôi sao? Cậu có thể cho người ta một cuộc sống mà họ muốn không? Thời đại này, cậu không có tiền thì ngay cả cái rắm cũng không phải! Sự thật chính là, khi cậu đang đi làm thêm kiếm tiền, thì bạn gái của cậu đang rêи ɾỉ trên giường người khác rồi!"
“Con mẹ nó cô có thể câm miệng hay không, không biết nói chuyện thì bớt nói lại.” Lưu Văn Bân nhíu mày gầm nhẹ.
"Sao hả? Hắn có gan làm mà không có gan nghe tôi nói sao? Loại người nghèo như vậy có tư cách gì nói chuyện yêu đương." Lý Viện Viện trừng mắt, "Lần trước hắn ta mượn của anh năm trăm đồng còn chưa trả đó, năm trăm đồng đủ cho em mua hai thỏi son rồi!"
Lưu Văn Bân đập bàn muốn phát hỏa, "Con mẹ nó tôi mua son môi cho cô còn ít sao?!”
Tôi vội vàng ngăn Lưu Văn Bân lại, ý bảo cậu ấy không cần phải tức giận.
Bốn năm đại học, tôi và Lưu Văn Bân có mối quan hệ rất tốt.
Lúc trước cuộc sống của tôi túng quẫn, thậm chí có lúc còn không có tiền ăn cơm, đều nhờ cậu ấy hết lòng giúp đỡ tôi.
Cho nên để giữ thể diện cho cậu ấy, tôi cũng không muốn xung đột trực diện với Lý Viện Viện.
Hơn nữa, cái loại người nghèo thì ghét giàu thì yêu như Lý Viện Viện, khi đối mặt với người nghèo thì điên cuồng khoe khoang cái sự ưu việt của bản thân, tôi đã gặp quá nhiều rồi.
Căn bản không cần vì lời nói của cô ta mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Huống chi hiện tại tôi nhiều tiền đến mức có thể đập chết người!
Tôi cười cười, vẻ mặt xuề xòa không chấp.
Lưu Văn Bân quay đầu nói với tôi: "Xin lỗi, người anh em, cậu đừng để ý."
“Không sao.” Tôi cười đáp lại, sau đó dùng điện thoại di động chuyển cho cậu ấy một ngàn đồng.
Đây là tiền lúc trước tôi mượn cậu, có mượn thì phải trả.
Ai ngờ Lưu Văn Bân sau khi nhìn thấy lại thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: "Cậu có ý gì vậy, khinh thường tôi hả?"
Tôi nhịn không được đập hắn một cái, cười mắng: "Thiếu nợ trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đừng có chơi trò già mồm láo lếu với cha ngươi đây."